Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1797: Người kia chính là ngài!

Sáng hôm sau, người và xe được học viện phái tới đón nhóm người Bạch Tiểu Thăng đã tới từ rất sớm. Ba người Bạch Tiểu Thăng bất ngờ phát hiện người tới cũng không là Tây Nhã hay Adam, Just mà là người hoàn toàn không quen biết.

Đó là một cậu con lai tên gọi là Jimmy.

Ngoài ra, còn có hai người của học viện chịu trách nhiệm an toàn bảo vệ trên đường đi, bọn họ đều là binh sĩ đặc biệt đã xuất ngũ.

Bởi vì ít ngày trước bị đám người Lạc Cơ đánh lén, Lâm Vi Vi không khỏi nghi ngờ về thân phận của ba người Jimmy.

Nhưng sau khi Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh tiếp xúc với đám người Jimmy, đã xác nhận thân phận của đối phương không sai.

Bạch Tiểu Thăng dựa vào vẻ mặt để phán đoán, Lôi Nghênh lại dựa vào trực giác, còn có quan sát các chi tiết.

Sau đó, Vân Quang Chi gọi điện thoại đến.

Ở trong điện thoại, Vân Quang Chi nói cho Bạch Tiểu Thăng biết, ba người Tây Nhã tạm thời được phái tới thành phố khác thực hiện nhiệm vụ, đồng thời ông cũng xác nhận thân phận của mấy người Jimmy. Ông chủ yếu nói cho Bạch Tiểu Thăng biết, hôm nay mình không ở học viện, không thể tiếp đón hắn được mong hắn đừng phiền lòng.

Chuyện này vốn cũng không có gì.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng luôn cảm thấy là lạ khi Vân Quang Chi cố ý gọi điện thoại tới giải thích tình hình.

Điều này hình như không phù hợp với phong cách của ông ta cho lắm...

Sau cuộc điện thoại thông báo này, Lâm Vi Vi cũng hoàn toàn yên lòng.

Sau khi cúp, ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi lên xe và đi tới học viện.

Trên đường đi, Bạch Tiểu Thăng thấy Jimmy buồn bực ngồi ở đó, bộ dạng như có tâm sự thì không khỏi tò mò, lúc này mới rảnh rỗi trò chuyện với Jimmy.

Tính tình Jimmy hoàn toàn không thoải mái như đám người Tây Nhã, anh ta trả lời những câu hỏi thăm của “trưởng quan” Bạch Tiểu Thăng này quả thật có nề nếp, đặc biệt kính trọng và nghiêm túc.

Đương nhiên, anh ta kính trọng chính là danh hiệu “giáo viên” của Bạch Tiểu Thăng, mỗi khi mở miệng đều phải kèm theo một tiếng "Sir".

Lôi Nghênh không nhịn được liếc mắt nhìn Lâm Vi Vi. Bọn họ đều xác định được một việc - Jimmy tuyệt đối không phải là học viên của “lớp kèn lệnh”, cậu ta quá mức khiêm tốn, không khoa trương, xem ra hình như ngay cả lớp quốc tế cũng không phải.

Chuyện hai người chú ý tới, Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng chú ý tới.

Trong cuộc trò chuyện tiếp theo, Bạch Tiểu Thăng tự nhiên nói đến chỗ lớp học của Jimmy.

- Sir, tôi chịu sự quản lý ở lớp Bắc 2 trong học viện!

Jimmy báo ra tên lớp học của mình.

Lúc Bạch Tiểu Thăng và ba người Tây Nhã ăn cơm xong có nói đến cách sắp xếp của từng lớp học. Ở học viện, 90% học viên bản địa của Nam Mỹ phân ra các lớp lấy "Đông, Tây, Nam, Bắc" để đặt tên, mỗi phương hướng vị trí đặt tên đều có hai lớp, lớp một mạnh, lớp hai yếu.

Đương nhiên, những học viên này có thể thi vào học viện, cho dù có kém cũng hơn những người cùng thế hệ ở bên ngoài rất nhiều, chỉ có điều vào học viện nơi thiên tài thành đàn, yêu nghiệt tụ tập, bọn họ tự nhiên trở thành tồn tại tầm thường nhất cũng là điều đương nhiên.

Trung Quốc có câu nói cửa miệng là: “Người so với người tức chết người, hàng so với hàng chỉ muốn ném.", chính là chỉ tình huống như thế.

Nhưng người lớp này cũng có chỗ mạnh, bọn họ càng nghiêm khắc thận trọng, kính nể, e sợ giữ phép tắc hơn.

Nói ngắn gọn chính là nghe lời, lấy mệnh lệnh của trưởng quan làm đầu.

Dù sao, bọn họ cũng không có bản lĩnh ngông cuồng của các lớp thiên tài, nằm mơ cũng muốn vào học viện, quả thật liều mạng đi làm một học viên giỏi, không dám lấy tương lai và giấc mơ của mình ra nói đùa.

- Jimmy, cậu nói chuyện với tôi không cần khẩn trương như vậy đâu. Cậu xem tôi lớn hơn cậu không được mấy tuổi. Tôi cũng chỉ một giáo viên danh dự, chỉ dạy học một thời gian ngắn, cậu không cần sợ tôi như vậy đâu.

Bạch Tiểu Thăng nửa đùa nửa thật cố làm cho tâm trạng của Jimmy thoải mái hơn một chút.

Anh ta thấy Bạch Tiểu Thăng hiền hoà tùy tính, cũng nặn ra một nụ cười, có bớt chút nghiêm túc, nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng.

Bạch Tiểu Thăng cũng không mong mình chỉ nói vài ba câu liền làm cho Jimmy thoải mái như đám người Tây Nhã, có thể bớt căng thẳng cũng không tệ rồi.

- Tôi thấy cậu dường như có tâm sự, Jimmy.

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Jimmy toét miệng cười, hơi do dự nhưng vẫn trả lời Bạch Tiểu Thăng:

- Sir, là bởi vì sau khi tôi trở về còn phải tham gia một buổi diễn tập do lớp tổ chức, tôi rất lo lắng. Tôi là lớp trưởng của lớp chúng tôi.

Nghe anh ta giải thích như vậy, Bạch Tiểu Thăng càng tò mò hơn.

Một buổi diễn tập mà thôi, sao có thể làm cho Jimmy khẩn trương đến như vậy.

Không ngờ anh ta còn là lớp trưởng? Lớp trưởng như vậy, có thể tưởng tượng được người trong lớp học sẽ có trạng thái tinh thần thế nào...

Thấy ánh mắt kinh ngạc Bạch Tiểu Thăng, Jimmy chủ động nói:

- Sir, trận diễn tập này rất quan trọng với chúng tôi, tương đương với sát hạch theo quý, nhưng... nhưng đối thủ của chúng tôi thật sự quá mạnh, chúng tôi không có chút phần thắng nào, giờ thấy anh em vất vả lâu như vậy... Không, là học viên của lớp chúng tôi gặp phải sát hạch thất bại, tôi cảm thấy rất chán nản, cũng rất bất lực...

Thì ra là thế.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau, âm thầm thông cảm cho đám người Jimmy.

Nói vậy, học ở học viện cao như vậy thì áp lực cạnh tranh cũng rất lớn, chưa bắt đầu đã biết thua thật sự quá công kích người khác, quá mức khó chịu.

Hai người Lâm Vi Vi cũng từ tầng dưới đáy từng bước đi lên, tất nhiên cũng có đồng cảm của tầng dưới đáy.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với Jimmy:

- Cậu nên bình thường thôi, chỉ là một lần sát hạch, cho dù nó rất quan trọng nhưng cố gắng hết sức là được, đừng bởi vì đối thủ quá mạnh mẽ mà không có khí thế phấn chấn, đây cũng không phải là thái độ nên có của học viên trong học viện.

Jimmy gượng cười, gật đầu.

- Đúng rồi, đối thủ của lớp các cậu là người nào, tự nhiên lại khiến cho các cậu còn chưa bắt đầu đã như đưa đám vậy?

Bạch Tiểu Thăng thuận miệng hỏi.

- A, là... lớp kèn lệnh!

Jimmy trả lời.

Lớp kèn lệnh?! Bạch Tiểu Thăng ngây người.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng không nhịn được sửng sốt nhìn nhau.

Đó không phải là lớp của đám người Tây Nhã sao?

Hôm nay, lớp bọn họ phải diễn tập với người khác à?

Nhưng Tây Nhã là lớp trưởng lại không có mặt?

Bạch Tiểu Thăng lập tức nghĩ ra nhiều vấn đề.

Một lớp bình thường, một lớp “con cưng của trời” thi với nhau, điều này có công bằng sao?

Học viện suy nghĩ thế nào vậy?

Là muốn tăng thêm hưng phấn và lòng tin cho những thiên tài kia, hay là tiến thêm một bước công kích lớp bình thường, khiến cho bọn họ tìm ra chênh lệch, biết xấu hổ sau đó dũng mãnh tiến lên?

Anh luôn cảm thấy học viện này không đến mức suy nghĩ như vậy.

- Tôi nghe nói lớp kèn lệnh có vài phần thực lực, chỉ có một lớp các cậu, hay còn có lớp khác cùng diễn tập với bọn họ vậy?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được hỏi.

Cho dù nói như vậy sẽ tổn thương người khác, nhưng đây dù sao cũng là sự thật, lớp thiên tài và lớp bình thường sao có thể giao đấu với nhau được, trừ khi là lấy số lượng bù đắp lại.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng nhìn về phía Jimmy.

- Chỉ có một lớp chúng tôi thôi.

Gương mặt Jimmy có phần buồn bã nói.

Thấy Bạch Tiểu Thăng có hứng thú, Jimmy nói:

- Ban đầu là lớp phó lớp kèn lệnh Nicholas tìm đến tôi, nói muốn một lần thử diễn luyện, nhưng không biết sao học viện biết được chuyện này, phái người tới nói chuyện và chuyển thành một lần chính thức, còn nói phải đưa vào sát hạch quý.

Bạch Tiểu Thăng vừa nghe vừa gật đầu.

Jimmy nói tiếp:

- Học viện nói, vì để cho công bằng nên tăng cường cho chúng tôi một giáo viên trợ giúp, còn nói sẽ để cho cả viện quan sát! Điều này thật sự làm cho tôi khó yên tâm được!

- Thả lỏng đi, thoải mái là được rồi.

Bạch Tiểu Thăng an ủi.

Jimmy cười biết ơn:

- Cám ơn ngài đã an ủi.

Jimmy xúc động nói:

- Ngài thật sự làm một tấm gương cho tôi, cho dù đối mặt với một cục diện rất tệ hại, cũng bình thản đối mặt. Trước đó, trong học viện có tin đồn liên quan tới ngài... tin tức không tốt lắm. Xem ra ngài hoàn toàn không như bọn họ đã nói, ngài là một người lạc quan, hiền lành. Cho dù hôm nay chúng ta phải cùng đối mặt với cục diện này, ngài vẫn có thể chuyện trò vui vẻ, còn an ủi tôi, tôi đúng là rất cảm động...

Bạch Tiểu Thăng chỉ là thuận miệng muốn trấn an vài câu, bỗng nhiên phát hiện Jimmy nói không thích hợp.

- Cậu chờ một lát? Chúng ta, hôm nay, cùng đối mặt à?

Bạch Tiểu Thăng nhìn Jimmy với vẻ cổ quái.

Jimmy nói với giọng đương nhiên

- Đúng vậy, giáo viên được học viện tăng cường cho lớp chúng tôi hôm nay chính là ngài đấy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận