Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1807: Cuộc đời dạy học của Bạch Tiểu Thăng (1)

Bạch Tiểu Thăng ném cho đám người Nicholas vấn đề khó khăn không nhỏ, sau đó dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi ra khỏi sân bắn súng. Khi mới đi ra, Lôi Nghênh không nhịn được hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Tiểu Thăng, vừa rồi anh làm thế nào vậy?

Ánh mắt Lôi Nghênh không giấu được vẻ sửng sốt:

- Trong lúc vật di chuyển nhanh, vừa di chuyển vừa bắn súng vào bia di động, đạn trúng hồng tâm! Đây cũng không phải là bản lĩnh bình thường, loại cao thủ trong bộ đội đặc chủng cũng chỉ có như vậy thôi!

- Đúng vậy, bắn quá đúng!

Lâm Vi Vi cũng hưng phấn vung tay nói.

Điều này đã không phải trong phạm vi chuẩn nữa rồi! Lôi Nghênh thầm nghĩ.

Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề trông cửa nói.

Càng là người có kiến thức càng biết bản lĩnh này của Bạch Tiểu Thăng đáng sợ tới mức nào!

Nếu ở trên chiến trường, điều này lại tương đương với một tử thần trên chiến địa!

Quan trọng hơn, nếu là người lính lão luyện đã nhiều lần trải qua sống chết, sống sót từ trên chiến trường đi ra, hoặc chiến sĩ đã trải qua trăm ngàn rèn luyện mà có bản lĩnh này thì cũng thôi.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng có thể làm được đến mức này lại thật sự khiến cho Lôi Nghênh nghĩ mãi cũng không hiểu được.

- Có thể là tôi có tư chất xuất sắc, thiên phú cao, lại thêm mấy năm nay được anh huấn luyện nên lực cánh tay chắc chắn, cầm súng ổn định. Mặt khác, tôi cũng thích những kiến thức trên phương diện quân sự này nên thường xuyên tích lũy, mới có thể làm được thôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Lôi Nghênh vẫn cảm thấy không tin.

Bạch Tiểu Thăng quyết định ghé đầu qua và nghiêm túc nói nhỏ:

- Không nói dối anh nữa, tôi cho anh biết nhé!

Lôi Nghênh và Lâm Vi Vi vểnh tai lắng nghe.

- Thật ra tôi là chiến sĩ siêu cấp, kẻ hủy diệt, trên người trang bị trí năng siêu cấp trợ giúp!

Bạch Tiểu Thăng nói xong liền nhìn Lôi Nghênh. Lôi Nghênh lại nhìn anh. Hai người đối diện nhau một giây.

- Loại thiên phú này thật đáng sợ, vô cùng kì diệu, mơ hồ có phần huyền ảo.

Lúc này, Lôi Nghênh xúc động nói.

So sánh với những chuyện không có thật, mờ mịt kia, anh càng tin tưởng vào lý do này hơn.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Có đôi khi bình thường những điều không thể tin lại là sự thật, nhưng đáng tiếc không có ai tin tưởng.

- Bây giờ chúng ta đi đâu đây? Chúng ta thật sự tìm nơi nghỉ ngơi sao?

Lâm Vi Vi không nhịn được nói:

- Các anh còn nợ ông cụ Vân bảy mươi giờ dạy học đấy.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai, không để ý nói:

- Tôi đã nói với người lớp Kèn Lệnh rồi, tôi làm mẫu, tiếp theo bọn họ luyện thế nào tôi mặc kệ, nhưng thời gian này vẫn tính là giờ giảng của tôi.

Bạch Tiểu Thăng làm vậy quả thật là ngang nhiên lừa gạt tiết học.

Lôi Nghênh được lời này của Bạch Tiểu Thăng cảnh tỉnh, nhíu mày nói:

- Đúng vậy, anh đã có tiết học còn tôi vẫn chưa có gì đâu! Không được, không được rồi. Tôi cũng phải về làm mẫu cho bọn họ.

Lôi Nghênh nói dứt lời xoay người đi vòng.

- Chúng ta chờ ở đây một lát. Anh ấy sẽ nhanh chóng trở lại thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lâm Vi Vi gật đầu.

Quả nhiên mười phút sau, Lôi Nghênh đã quay lại, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

- Tôi cũng làm mẫu cho bọn họ, nếu như bọn họ có thể làm được cũng tính trong lần đặt cược của tôi. Tôi còn nói cho bọn họ biết, trong lúc luyện tập cũng tính là giờ giảng bài của tôi.

Lôi Nghênh cười thoải mái và nói.

Lôi Nghênh đi theo Bạch Tiểu Thăng cũng trở thành người đàn ông "Gian trá" rồi.

- Anh làm mẫu cũng tính vào trong lần đánh cược này, vậy chẳng phải là gây bất lợi cho anh Tiểu Thăng sao?

Lâm Vi Vi không nhịn được nói.

Lôi Nghênh có chút buồn bực nhìn Lâm Vi Vi:

- Tôi cũng rất lợi hại đấy. Bọn họ muốn đạt được trình độ của tôi, nếu như cố gắng một chút thì khoảng ba năm tới năm năm mới có thể làm được.

Lúc này Lâm Vi Vi mới nhớ tới Lôi Nghênh từng là binh vương trên chiến trường, có bản lĩnh thật sự.

Cô lập tức thè lưỡi, có phần ngại ngùng.

- Chúng ta đi rồi, đi nghỉ tạm đã.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gọi hai người, chắp tay ra sau lưng và đi bộ về phía trước, thuận tiện ngắm cảnh trong học viện:

- Làm một giáo viên thế này, thật ra cũng rất thoải mái...

Cùng lúc đó, Anthony gọi điện thoại cho Vân Quang Chi, báo cáo tình hình đã xảy ra hôm nay.

Vân Quang Chi cho phép lần diễn tập này diễn ra, xem như đã "hãm hại" Bạch Tiểu Thăng nên cố ý ra ngoài né tránh.

Chỉ có điều, giờ phút này hắn mới biết được tình hình của buổi diễn tập.

Anthony nói là chuyện Bạch Tiểu Thăng và lớp Kèn Lệnh "đánh cược". Chuyện này cũng không nằm ở trong kế hoạch.

- Ồ, Bạch Tiểu Thăng thật sự nói như vậy sao? Cậu ta đồng ý hướng dẫn cho lớp Kèn Lệnh ba ngày và làm mẫu cho bọn họ. Trong ba ngày này, 60% người có thể làm được tới trình độ của cậu ta thì xem như cậu ta thua, bằng không sẽ tính là cậu ta thắng à?

Vân Quang Chi cảm thấy hứng thú lặp lại lời Anthony nói.

- Bạch Tiểu Thăng kia đúng là rất lợi hại, giống như ngài đã nói, ở trên phương diện chiến thuật và chỉ huy, cậu ta dư sức làm giáo viên, thậm chí còn đủ tiêu chuẩn trở thành người hướng dẫn. Tôi đã chứng kiến qua sự thông minh của cậu ta. Nhưng nếu nói tới ép lớp Kèn Lệnh trên phương diện chuyên môn, điều này sợ rằng có phần quá khinh thường...

Ở trong điện thoại, Anthony nói.

Thuật nghiệp có chuyên công, một dân kinh doanh lại dám nói ép lớp thiên tài trong học viện của bọn họ.

Nghe được lời này, Anthony là người đầu tiên không phục.

- Nhưng Bạch Tiểu Thăng cũng làm tăng ý chí chiến đấu của lớp Kèn Lệnh, khiến cho tinh thần của bọn họ lại tăng cao. Tôi thích điểm ấy.

Anthony liền tiếp lời:

- Ngài yên tâm. Sau khi Bạch Tiểu Thăng thất bại, tôi sẽ không để cho cậu ta bị làm khó dễ trước mặt mọi người. Đến lúc đó, tôi sẽ áp chế lớp Kèn Lệnh...

Anthony nói xong lại không nghe thấy bên kia điện thoại nói gì.

Vân Quang Chi hình như đang trầm tư suy nghĩ. Anthony lại kiên trì chờ.

- Tiểu An Tử, cậu khẳng định Bạch Tiểu Thăng không ép được những thằng ranh con kia sao?

Vân Quang Chi cuối cùng mở miệng, nói với ẩn ý sâu xa.

Vân Quang Chi gọi viện trưởng rất có phong cách của Trung Quốc.

- Tôi đã từng gặp Bạch Tiểu Thăng, tôi cảm thấy cậu ta không phải là một người nói mà không suy nghĩ, chỉ mạnh miệng nói lung tung!

Vân Quang Chi cười ha hả nói:

- Chúng ta có thể có náo nhiệt để nhìn rồi.

Anthony nghe ý của Vân Quang Chi, hình như Bạch Tiểu Thăng thật sự có thể làm được như lời cậu ta nói.

Sao có thể như vậy được chứ!

Anthony còn muốn nói gì nữa thì lại nghe có tiếng gõ cửa gấp gáp. Anthony biết không phải chuyện khẩn cấp thì không ai dám làm như thế.

Sau đó, cánh cửa còn được trực tiếp đẩy ra, có người thò đầu đầu, hấp tấp nói:

- Viện trưởng, có tin tức mới!

Anthony vừa nhìn gương mặt đó thì trong lòng thoáng động.

Đó là người được ông ta phái đi "theo dõi" tình hình ở lớp Kèn Lệnh. Dù sao Bạch Tiểu Thăng đã bắt đầu vụ đánh cược với lớp Kèn Lệnh.

- Tình hình thế nào?

Anthony không nhịn được hỏi.

Từ phản ứng của người này trước đó, ông ta đã đoán được kết quả, chỉ có điều việc này quá kinh người, làm cho ông thật lòng không dám, cũng không muốn tin mà thôi.

- Giáo viên Bạch Tiểu Thăng biểu diễn một lần di chuyển và bắn súng vào mục tiêu di động cho lớp Kèn Lệnh xem, từng phát súng đều bắn vào vòng điểm cao!

Ánh mắt của người vừa tới đầy chấn động, trả lời.

- Cậu nói gì?!

Đồng tử của Anthony co lại, thất thanh nói.

Ông làm viện trưởng của học viện nên tất nhiên biết được điều người này vừa nói khó khăn tới mức nào.

- Đồng thời giáo viên Tiểu Thăng còn đứng trên xe, tốc độ cao hơn so với tiêu chuẩn cao nhất mà chúng ta đặt ra...

Người tới lại nói:

- Còn bắn trúng mấy vòng vượt kỷ lục!

Anthony kinh ngạc đến không nói được lời nào.

- Tôi đã hỏi qua đám người Nicholas, nhiều nhất thì tay súng số 1 có thể làm được cách bắn tương tự, nhưng có thể đạt được thành tích kia... lại không người nào...

Người tới nuốt nước miếng.

Mắt Anthony trợn trừng.

Bạch Tiểu Thăng này thật sự lợi hại như vậy sao?

Cậu ta đúng là dân kinh doanh à?

Dù thế nào Anthony cũng không thể tin được.

- Sau đó, giáo viên Lôi Nghênh cũng làm mẫu cho bọn họ, nói là vẫn tính trong lần đánh cược.

Người tới lẩm bẩm nói:

- Vẫn không có người nào có thể làm được!

Anthony không nhịn được hít sâu một hơi, trong mắt đầy vẻ chấn động.

Đường đường là lớp mạnh nhất, giỏi nhất của học viện, không ngờ để cho người ta đánh cho hoa rơi nước chảy ở trên phương diện bắn súng căn bản nhất này.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh này là quái vật từ chỗ nào tới vậy?

- Được, tôi biết rồi. Cậu đi đi.

Anthony phất tay cho người rời tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận