Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1809: Thời khắc tai hoạ buông xuống (1)

Thoáng một cái đã hơn mười ngày, Bạch Tiểu Thăng ở lại trong học viện cần cù và thành thật dạy học, còn chủ động yêu cầu tăng thêm giờ dạy cho anh và Lôi Nghênh, cuối cùng anh chỉ là vì "cảm ơn" Vân Quang Chi mới đến dạy học chứ đây không phải là chức vụ của anh, trong nhà còn có một đống chuyện cần làm, tất nhiên muốn nhanh chóng kết thúc đoạn cuộc đời này.

Đặc biệt là sau khi Vân Quang Chi tranh thủ lợi ích thương nghiệp cho anh ở Nam Mỹ, anh vẫn phải mau chóng xử lý mới được.

Về phần yêu cầu tăng thêm của Vân Quang Chi sau đó, ông cụ cũng không quá mức ép buộc, sau khi “hù dọa" Bạch Tiểu Thăng xong ông cũng đã chủ động giảm bớt rất nhiều, anh tất nhiên không ngừng cảm ơn.

Một ngày này vẫn là tiết học công khai của Bạch Tiểu Thăng, trong giảng đường đã kín người, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngồi hàng trước. Hôm nay Lôi Nghênh không có giờ dạy, anh ta cũng tới bên này ủng hộ.

Bạch Tiểu Thăng nói mãi cũng không hết đầu đề, nói không hết vụ án điển hình, chơi trò chơi đa dạng, ngay cả hai người cũng rất sẵn lòng tới nghe.

Nội dung vốn khô khan, mang tính chuyên nghiệp tối nghĩa nhưng đến trong miệng Bạch Tiểu Thăng, hình như lại đầy sức sống vậy.

Bị tăng thêm đến gần ba giờ học, thấy sắp kết thúc, Bạch Tiểu Thăng cũng chậm rãi uống một ngụm trà làm trơn cổ họng.

- Ái chà, đã lập tức phải tan lớp rồi, vừa vặn sắp đến bữa trưa, hay là tiếp theo mọi người thảo luận xem một lúc nữa đi ăn gì, tôi nghỉ ngơi trước một chút.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn đồng hồ và mỉm cười nói với mọi người phía dưới.

Mọi người cười vang.

Anh vẫn luôn nói chuyện tao nhã lại hài hước.

Những nữ học viên tới nghe Bạch Tiểu Thăng giảng bài lập tức lộ ra vẻ háo sắc.

Hôm nay, trước sau vẫn yên lành.

Nhưng có một biến cố đáng sợ đột ngột xảy ra.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cảm thấy mình giống như uống nửa cân rượu đế vậy, cơ thể lay động, ngước mắt thấy đèn lắc lư.

Không chỉ là anh, mọi người phía dưới đều có cảm giác choáng váng như say rượu hoặc say xe, giống như là đứng ở trên sóng lớn.

Tất cả mọi người sửng sốt, không hiểu ra sao.

Một người phía sau bước nhanh tới bên cửa sổ và liếc nhìn xuống phía dưới, chợt biến sắc, không nói tiếng nào đã xoay người chạy nhanh ra ngoài.

Lúc này còn đang học, không nói tiếng nào với giáo viên lại bỏ chạy, thật không phải là một phong thái nên có của học viện học viên.

- Động đất! Đây là động đất!

Bỗng nhiên một người kịp phản ứng, mặt lập tức trắng bệch và hét lớn.

Giống như là để chứng minh lời anh ta, cả tòa nhà lớn bắt đầu rung lên.

Mọi người giống như đứng ở trên thuyền đang di chuyển, chỉ cảm thấy dưới chân lắc lư bất ổn, vẻ mặt ai nấy đều biến đổi.

Động đất, một tồn tại đáng sợ đủ để cướp đi mạng sống của tất cả mọi người đã đột nhiên xuất hiện, không cho bất kỳ người nào có sự chuẩn bị, thoáng cái đã khiến cho bọn họ hoảng loạn.

Nam Mỹ không phải là nơi hay xuất hiện động đất, mọi người chưa từng có trải qua nên cũng không có ý thức phòng chấn động nhiều, chỉ cảm thấy mặt đất chấn động càng lúc càng đáng sợ, cảm thấy trần nhà như sắp rơi xuống rồi.

Chuyện sống chết dễ dàng đánh nát phòng ngự trong lòng người ta.

Không ai bình tĩnh suy nghĩ xem động đất ở cấp độ lớn thế nào, tòa nhà này có thể kiên trì được bao lâu, động đất sẽ dừng hay càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

Trong đầu mọi người hoàn toàn trống rỗng, chỉ nghĩ sắp chết, muốn sống mà thôi.

Dù sao người ở chỗ này chỉ là học viên, cũng chính là học sinh, chuyện chưa từng xảy ra, bọn họ tất nhiên sẽ tuân theo bản năng.

- Chạy đi!

- Chạy mau!

Rất nhiều người bắt đầu thét lên chói tai.

Trong thời gian ngắn, rất nhiều nam nữ lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, bắt đầu chạy về phía lối ra, thậm chí kêu loạn chen đẩy nhau.

Có người ngã xuống, có người trẹo chân, có người hét chói tai, có nhiều người quát mắng.

Bạch Tiểu Thăng cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, tay cầm lấy bàn giáo viên cố đứng vững, nhìn cảnh tượng bạo loạn này, ánh mắt anh lập tức trở nên nghiêm túc.

Lâm Vi Vi được Lôi Nghênh kéo lại mới có thể không ngã, vẻ mặt cũng đầy hoảng sợ.

Căn phòng học này ở tầng sáu, người nơi này đều chen về phía lối ra. Bên ngoài, bên trong hành lang đều là tiếng bước chân, tiếng ồn ào náo loạn.

Tiếp tục như thế sẽ rất dễ dàng tạo thành sự kiện giẫm đạp lên nhau, sẽ càng nguy hiểm hơn!

Bạch Tiểu Thăng cắn răng, ra lệnh Hồng Liên trợ giúp, làm cho mình bình tĩnh lại.

Bạch Tiểu Thăng thấy micro còn có thể sử dụng liền nhặt lên, và lấy sức lực lớn nhất của đời mình quát vào micro.

- Tất cả đều bình tĩnh lại cho tôi!

Vô cùng may mắn, trên vách tường xung quanh cầu thang phòng học đều có loa phát ra âm thanh cực lớn làm tất cả mọi người chợt ù tai.

Bọn họ lập tức ngừng lại, theo bản năng mờ mịt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bọn họ xem như bị hét đột ngột mà sững sờ, thậm chí quên cả sợ.

- Tất cả mọi người nghe theo mệnh lệnh của tôi!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc, không trình bày mà ra lệnh cho bọn họ:

- Nicholas, ngươi dẫn lớp Kèn Lệnh duy trì trật tự!

- Những người khác, cấm gây loạn!

- Phụ nữ đi trước! Đàn ông tránh ra khỏi lối đi!

- Các người đi trước, tôi đi cuối cùng!

Bạch Tiểu Thăng dùng những lời lẽ nghiêm khắc nhất, trực tiếp nhất nói cho bọn họ biết phải làm như thế nào.

- Tất cả đều nắm tay nhau! Người bên cạnh ngã thì kéo dậy cho tôi, một người cũng không thể thiếu!

Tất cả mọi người vẫn ngây người nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng gầm phẫn nộ:

- Các người có nghe không?

Mấy chiếc loa phát ra âm thanh muốn điếc tai, ngay sau đó ngừng lại, mất tác dụng. Yên tĩnh sau đó lại khiến người ta cảm thấy bị trùng kích mạnh.

- Yes, Sir!

Nicholas chợt phát ra tiếng hét lớn, bỗng nhiên nghiêm túc cúi chào Bạch Tiểu Thăng theo tiêu chuẩn.

Sau đó, Nicholas hét lớn:

- Lớp Kèn Lệnh, tập hợp!

Nicholas là người đầu tiên hưởng ứng, sự xuất hiện của hắn quá đúng lúc, lập tức kích phát ý thức của tất cả mọi người.

Mọi người ở đây vốn là học viên của học viện chứ không phải là năm bè bảy mảng nên vẫn có ý thức tổ chức.

Chỉ không ai đứng ra tổ chức, khiến cho bọn họ theo bản năng hoảng loạn mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng phát lệnh, Nicholas tuân mệnh, lập tức làm cho tất cả mọi người tỉnh táo lại.

- Yes, Sir!

Người lớp Kèn Lệnh đều đứng ra kêu to.

Vào giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng chính là trưởng quan của bọn họ, mệnh lệnh của Bạch Tiểu Thăng cao nhất!

Trong phòng học vốn hỗn loạn đã nhanh chóng chỉnh đốn thành đội ngũ, phụ nữ phía trước, đàn ông phía sau, người trước kéo tay người phía sau, nhanh chóng lao thẳng ra hành lang theo trật tự.

Nicholas lại dẫn theo những người vạm vỡ có sức lực nhất trong lớp Kèn Lệnh đi duy trì trật tự ở hành lang.

Bạch Tiểu Thăng ở trong phòng học đang chấn động, ở phía sau tất cả mọi người, vẻ mặt nghiêm nghị.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đương nhiên đứng ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, đi cùng anh.

Không ai muốn chết, tất cả đều muốn sống.

Bạch Tiểu Thăng cũng thế.

Nhưng anh đứng ở vị trí này chính là giáo viên, mọi người tập trung một chỗ vì nghe anh giảng bài, anh nhất định phải bảo vệ an toàn của bọn họ.

Can đảm là đối mặt với nguy hiểm bản thân, khi sợ hãi lại phải giữ vững phía sau.

Khi tất cả mọi người rời đi, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng đầy kính nể, e sợ.

Ở dưới tình huống như vậy, mọi người không có trật tự, khủng hoảng, chen chúc, giẫm đạp lên nhau mới càng đáng sợ hơn, Bạch Tiểu Thăng lại tổ chức mọi người thành đoàn đội, mang đến cho bọn họ cơ hội sống lớn hơn nữa.

Tất cả mọi người lặng lẽ biết ơn Bạch Tiểu Thăng.

...

Trên quảng trường trước khu giảng đường đã có đầy người đang đứng.

Tất cả mọi người kinh hoàng nói chuyện, thậm chí nôn nóng gọi điện thoại liên lạc với người nhà.

Tình hình còn chưa quá xấu, nhưng bởi vì chưa có tin tức nên khủng hoảng vẫn kéo dài.

Nhưng ngay sau đó, mọi người trên quảng trường lại nhìn thấy đến một cảnh tượng kỳ lạ.

Rất nhiều nam nữ nắm tay nhau tạo thành đội từ trong một khu giảng đường đi ra chỉnh tề có trật tự, còn rất bình tĩnh.

Những người có mặt trên quảng trường trước đó đều nhìn tới sửng sốt.

Sau nửa giờ, động đất mới dừng lại. Đây chỉ là một lần động đất nhẹ mà thôi, thậm chí không gây ra bất kỳ tổn thất nào.

Mà bởi nơi khác hỗn loạn chen chúc giẫm đạp lên nhau, khiến hai mươi mấy người khác trong học viện bị thương ở mức độ khác nhau.

Sau khi Vân Quang Chi, Anthony chạy tới, thấy cảnh tượng mọi người nắm tay nhau thì cũng thấy kỳ lạ, sau đó bọn họ biết được chuyện đã xảy ra.

Vân Quang Chi, Anthony rất xúc động. Buổi giảng bài công khai của Bạch Tiểu Thăng hôm nay có quy mô lớn nhất, hai người bọn họ cũng rất lo lắng cho tình hình bên anh. Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ đã lo lắng dư thừa rồi.

Bạch Tiểu Thăng làm ra một chuyện quá tuyệt vời!

Một lựa chọn chính xác nhất!

Đến lúc này, Anthony thật sự khâm phục Bạch Tiểu Thăng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận