Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1811: Cứu viện trong đêm tối (1)

Cho dù chiếc xe mà đám người Bạch Tiểu Thăng đang ngồi là xe cảnh sát tuần tra được bọc thép xe, nhưng trên thực tế chỉ có thể chống được một vài loại súng nhỏ, nếu như ở trong xóm nghèo có phần tử phạm pháp tập trung, có khi sẽ có vũ khí hạng nặng. Vậy bọn họ sẽ tương đối nguy hiểm. Lúc này, nếu cứ dựa vào chiếc xe để phòng vệ, không thể nghi ngờ bọn họ sẽ trở thành mục tiêu sống.

Bạch Tiểu Thăng hiểu rõ điểm ấy cho nên quyết đoán ra lệnh cho mọi người xuống xe, đồng thời bảo bọn họ chia ra hai bên xe để tìm chỗ yểm hộ.

Bạch Tiểu Thăng lại cho xe tuần tra mở đèn pha chiếu về phía bên đó.

Sau khi xuống xe, Bạch Tiểu Thăng và Nicholas, Farro tiến hành trao đổi ngắn gọn.

- Trong tình hình này, chúng ta còn có thể gọi tiếp viện tới không?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Tình hình không rõ, nhưng năm người thì uy hiếp sẽ ít hơn, tốt nhất là có quân cứu viện càng mạnh hơn.

Nicholas, Farro nhìn nhau và lần lượt lắc đầu.

- Các nơi đều thiếu người, cho dù trụ sở chính điều người tới, sợ cũng rất lâu mới có khả năng chạy đến đây. Tôi sợ người cầu cứu không kiên trì được lâu!

Nicholas trầm giọng nói.

Sự thật này khiến cho bọn cũng phải họ cố kiên trì.

- Có lẽ, tình hình không tệ như chúng ta nghĩ. Cho đến tận bây giờ, chúng ta cũng không gặp phải tấn công gì.

Farro nhìn Bạch Tiểu Thăng và Nicholas nói.

Ý của anh ta là có thể không quá khẩn trương.

Cho dù thật sự có người tấn công, tấn công xong không chạy, còn chờ ở đó không đi, còn dám tính phục kích nhiều người bọn họ như vậy sao?

Đó là điên rồi..

Nicholas liếc mắt nhìn Farro:

- Bất cứ việc gì chúng ta cũng không thể quá lạc quan, phải suy nghĩ tới tình huống xấu nhất để chuẩn bị sẵn sàng. Về phần không gặp phục kích, đần độn, ngươi xem kỹ xem bây giờ chúng ta ở đây! Hai bên trái phải là đống gạch vỡ ngói vụn, nơi đây dễ dàng cho chúng ta ẩn nấp, lại không dễ phục kích. Giáo viên Bạch bảo chúng ta dừng chỗ này cũng không có khả năng chỉ nói cho hay!

Nicholas nhẹ nhàng đập đập vào chiếc xe bên cạnh, lại nói:

- Xe tuần tra dễ hỏng, nhưng kính chống đạn trước mặt là thật, người lái ở bên trong là an toàn nhất. Chiếu đèn pha qua có thể khiến cho chúng ta nhìn được phía xa, lại sẽ không để lộ bản thân chúng ta trốn ở hai bên chiếc xe. Như vậy chúng ta cũng xem như trốn ở một nơi bí mật, cho dù có người phục kích, cũng chắc chắn không dám hành động thiếu suy nghĩ!

Farro am hiểu bắn súng và cận chiến, là một tay đột kích giỏi, lại không có bản lĩnh chỉ huy.

Nicholas vừa vặn ngược lại, cho nên mới có thể nhìn ra rất nhiều điều anh ta không nhìn ra được, phân tích cũng rõ ràng.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được liếc nhìn Nicholas khen ngợi,

Người này thật sự không hổ danh là lớp phó trong lớp yêu nghiệt, quả nhiên có có chút tài năng.

Nghe Nicholas nói vậy, Farro không khỏi giật mình nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng và kinh ngạc nói:

- Hóa ra giáo viên Bạch không phải là tùy tiện bảo dừng xe à!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, nói:

- Bây giờ không phải là lúc nghe khích lệ!

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía trước. Đèn pha của chiếc xe quả thật chiếu sáng một khoảng tối, nhưng công suất có hạn, cuối điểm sáng vẫn là bóng tối vô tận.

Thật đáng tiếc, mục tiêu ở cuối nguồn sáng lúc này càng im ắng, thậm chí không có một tiếng động nào.

Thật ra, đối mặt với nguy hiểm chưa biết, lựa chọn đầu tiên của Bạch Tiểu Thăng là lẩn tránh.

Biết rõ có hãm hại còn nhảy vào bên trong thì là người ngu rồi.

Nhưng trong tình huống lúc này, đây là con đường anh không thể lẩn tránh. Dù sao còn có người đang chờ được cứu.

- Tôi dẫn hai người đi qua xem thử trước. Nicholas cậu ở đây chỉ huy!

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Vẫn để cho tôi đi cho.

Nicholas biết qua đó sẽ phải đối mặt với nguy hiểm tới mức nào, cũng cướp phần tệ hại này.

- Tôi là sĩ quan huấn luyện, chỉ có tôi sắp xếp cho cậu thôi.

Bạch Tiểu Thăng không nói tình cảm, không nghe bày giải.

Farro liền nói ngay:

- Giáo viên Bạch, vậy tôi đi cùng với thầy!

- Cậu à...

Bạch Tiểu Thăng nhìn anh ta và có chút do dự.

Nói thật, Farro là một cao thủ, bản lĩnh mạnh mẽ không hề e ngại người nào, nhưng lại có vài phần lỗ mãng.

Người Bạch Tiểu Thăng dẫn theo cần phải đặc biệt cẩn thận chú ý, tốt nhất còn có chút "Tham sống sợ chết" mới tốt.

- Anh ở lại cho tôi. Zach, Milo hai người các người đi cùng giáo viên Bạch.

Nicholas thấy phản ứng của Bạch Tiểu Thăng thì lập tức hiểu rõ, quyết đoán nói.

Hai thành viên của lớp Kèn Lệnh gồm một nam một nữ kia có bản lĩnh cũng không tệ, đồng thời nổi tiếng cẩn thận.

Zach, Milo lập tức gật đầu.

- Vì sao tôi không thể đi, tôi cũng muốn đi cùng với giáo viên Bạch...

Farro nói.

- Tôi là lớp phó, chỉ có phần tôi sắp xếp cho cậu thôi!

Nicholas trừng mắt.

Hắn xem như đã học được lời Bạch Tiểu Thăng nói.

Farro lập tức phiền muộn không nói được tiếng nào.

Bạch Tiểu Thăng không thời gian rảnh rỗi để ý tới tâm trạng của Farro. Anh bảo Zach, Milo kiểm tra trang bị, lại nói cho bọn họ quy tắc chuẩn để một lúc sẽ hành động, một lúc nữa sẽ dọc theo bức tường này qua đó. Anh đi phía trước, hai người bọn họ phải cách xa nhau bao nhiêu để theo ở phía sau, ai cảnh giới hướng nào.

Dù sao hai người này cũng từ lớp Kèn Lệnh đi ra, chỉ cần nghe một lần lại có thể hiểu được tất cả, đồng thời còn bổ sung vài điểm làm cho Bạch Tiểu Thăng cũng rất tán thành.

Nicholas tạm thời giao vũ khí của mình giao cho Bạch Tiểu Thăng sử dụng, trầm giọng nói một tiếng:

- Cẩn thận một chút!

Bạch Tiểu Thăng gật đầu và liếc nhìn mọi người, sau đó xoay người dẫn theo Zach, Milo thực hiện theo kế hoạch, dọc theo bức tường đổ nát, nhanh chóng đi về phía trước.

Giây phút bước vào bóng tối, trước mắt Bạch Tiểu Thăng tối sầm lại khiến anh không nhịn được nắm chặt vũ khí.

- Hồng Liên!

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng hô lên.

Hắn sớm cùng Hồng Liên trao đổi qua, Hồng Liên có thể giúp hắn điều chỉnh a-đrê-na-lin, làm cho hắn phản ứng càng nhạy bén, càng cảnh giác.

Không chỉ như vậy, Hồng Liên còn nói cho Bạch Tiểu Thăng biết, có thể giúp hai mắt của hắn thích ứng hoàn cảnh tốt hơn, cho dù không khoa trương tới mức nhìn được trong đêm, nhưng dưới tình huống có ánh sáng mờ thì vẫn có thể nhìn thấy rõ hơn người bình thường, điều này cũng có tác dụng rất lớn.

Khi Bạch Tiểu Thăng gọi, Hồng Liên lên tiếng trả lời.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng lại cảm giác không thể tin nổi trước biến hóa vi diệu, anh đã nhận biết rõ ràng hơn về mọi thứ quanh mình, quả nhiên ngay cả một vài thứ vốn không nhìn thấy rõ cũng đều có thể thấy được.

Bạch Tiểu Thăng thầm vui mừng, bước chân cũng không ngừng.

Thật ra, chuyện bắn súng trong hiện thực cũng không phải đơn giản như trong trò chơi, súng bắn vào điểm trí mạng, đối mặt với vật thể nhanh chóng di chuyển, còn trong hoàn cảnh tầm nhìn kém thì khả năng bắn trúng rất ít. Đây là người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, thật sự bắn ở trong nguy hiểm gần, cũng chính là loại "trốn ở sau cửa bắn lén".

Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Zach, Milo chạy theo tuyến đường thay đổi liên tục, cố gắng tránh những điểm có thể bị phục kích.

Một đường không nói chuyện.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cuối cùng mò tới chỗ xe cảnh sát phía trước.

Đến bên kia, đèn pha đã tối đi.

Nơi đó có đậu một chiếc xe cảnh sát bình thường, ngoại trừ đèn báo trên mui xe lúc đỏ lúc xanh liên tục chớp hiện ra thì không có ánh sáng gì khác.

Màu đỏ chói mắt, màu xanh hút tầm mắt.

Hai ánh sáng màu đỏ và màu xanh đan xen, mơ hồ có thể thấy được cửa lớn của một sân rộng cũ nát đang mở rộng, lối vào tối om giống như một cái miệng đang há to, không thể nhìn rõ được bên trong, lại làm cho người ta có cảm giác vô cùng bất an.

Bạn cần đăng nhập để bình luận