Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 182: Tôi là Ngụy Mặc Nhiễm.



Nghe nói khi con người đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt thì một ngày không gặp như là ba năm.

Bạch Tiểu Thăng trước kia không tin nhưng hiện tại thì thấy câu này rất đúng.

Hiện tại hắn đã không nhịn được lập tức gõ cửa nhà của Ngụy Tuyết Liên.

Suy nghĩ lát nữa nàng thấy được vé xem buổi hòa nhạc của Ngụy Mặc Nhiễm chắc chắn sẽ rất kinh ngạc và vui mừng.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được, có chút chờ mong.

Rốt cuộc Ngụy Tuyết Liên cũng mở cửa, ngạc nhiên nhìn hắn.

- Tiểu Thăng, có chuyện gì hả?

- Anh vừa mới lấy được vé xem buổi hòa nhạc của Ngụy Mặc Nhiễm!

Bạch Tiểu Thăng như là hiến vật quý, đưa cho Ngụy Tuyết Liên xem.

- Đây cái này là do bạn của anh vừa đưa cho.

Ngày diễn ra buổi hòa nhạc của Ngụy Mặc Nhiễm cũng là ngày quảng trường Outlets cùng quảng trường Hướng Đông tiến hành buổi lễ khai trương.

Cũng là ngày "Quyết chiến sinh tử".

Bạch Tiểu Thăng là tổng phụ trách của quảng trường Outlets, nếu đến quảng trường Hướng Đông xem buổi hòa nhạc, sẽ không có vấn đề gì sao?

Ngụy Tuyết Liên biết rõ, hiện tại Bạch Tiểu Thăng hưng phấn như thế này, hoàn toàn là vì mình, cho nên trong lòng nàng cũng có chút vui vẻ, cười một chút nhìn Wechat của Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng chỉ một lát sau Ngụy Tuyết Liên liền sửng sốt.

Không phải là bởi vì vé vào cửa, mà là bởi vì một cái tên trong danh sách bạn bè của Bạch Tiểu Thăng và hình ảnh đại diện nhìn thấy rất quen mắt.

Cái này không phải là Wechat riêng tư của Mặc Nhiễm sao.

Cái Wechat này toàn là những người bạn thân và người nhà của Mặc Nhiễm mới biết được.

- Đây là bạn của anh sao?

Ngụy Tuyết Liên không thể tưởng tượng nổi, chỉ vào ảnh đại diện trên Wechat hỏi.

- Đúng.

Bạch Tiểu Thăng nháy mắt mấy cái, nghĩ nói.

- Có thể tính là như vậy.

Tính là, là có cái ý tứ gì chứ?

Ngụy Tuyết Liên hoài nghi.

- Hàn Sơ Ảnh miệng rộng kia không có nói với em chuyện bọn anh ngày ấy đi phố ngọc thạch à, còn có việc anh trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân nữa?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Đây chính là mỹ nữ anh ngày đó cứu được, dáng người vô cùng tốt, nhưng em yên tâm, khuôn mặt của cô ấy rất xấu.

Ngụy Tuyết Liên bừng tỉnh đại ngộ, sau đó không còn gì để nói.

Thì ra Bạch Tiểu Thăng lại là ân nhân cứu mạng của em họ!

Cái thế giới này, thật nhỏ!

Ngụy Tuyết Liên cảm thán một hồi lâu.

Sau đó, nàng nhớ lại câu nói cuối cùng của Bạch Tiểu Thăng “Khuôn mặt của cô ấy rất xấu", nhịn không được có chút le lưỡi.

Em họ Mặc Nhiễm, được cả nước công nhận là thiên hậu ngây thơ, còn bị cường đại hóa thành nhân vật cấp Thiên Tiên.

"Nhất định là ngày hôm đó nó đã trang điểm!" Ngụy Tuyết Liên nói trong tâm. "Quỷ nha đầu này, thuật trang điểm cùng dịch dung càng ngày càng cao, mình cũng khó mà phân biệt được!"

Ngụy Tuyết Liên, suy nghĩ xong thì rất vui vẻ. Sau đó nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Quá tốt rồi, vậy trước hết anh trò chuyện với cô ấy, lấy được vé rồi hãy quay lại đây.

Ngụy Tuyết Liên vội vã đẩy Bạch Tiểu Thăng ra ngoài sau đó đóng cửa lại.

Bạch Tiểu Thăng lẳng lặng đứng nhìn cửa chống trộm.

- Không lẽ Tuyết Liên cho là mình đang gạt cô ấy? Cũng đúng, chưa cầm được vé biết đâu được Trương Mẫn gạt mình.

Bạch Tiểu Thăng quay người rời đi.

Khóa trái cửa chống trộm xong Ngụy Tuyết Liên trực tiếp cầm điện thoại di động lên, gọi cho một số điện thoại.

Sau một lát thì có người bắt máy.

- Alo, chị họ có chuyện gì thế?

Đầu bên kia điện thoại, truyền đến một âm thanh lười biếng, chính là của Ngụy Mặc Nhiễm - Ngụy thiên hậu, âm thanh mệt mỏi lười như mèo.

- Em vừa mới cho người ta mấy tấm vé xem nhạc hội đúng không?

Ngụy Tuyết Liên cười hỏi.

- Chị muốn vé xem nhạc hội sao, em còn không ít vé, toàn là vé vị trí tốt nhất…

Bên kia nói chuyện một lúc sao đó giống như đã tỉnh táo lại liền ngạc nhiên hỏi.

- Mà sao chị biết em vừa tặng cho người khác mấy tấm vé?

- Chị còn biết rõ người em tặng cho tên là Bạch Tiểu Thăng nữa kìa!

Bên kia điện thoại im lặng cả nữa ngày mới lên tiếng.

- Chị họ thân mến sao chị không làm huấn luyện, mà đổi sang làm trinh thám rồi?!

- Chị làm thám tử gì chứ!

Ngụy Tuyết Liên cười nói.

- Bạch Tiểu Thăng là bạn của chị, anh ấy mới cho chị nhìn tin nhắn, vừa nhìn là chị liền nhận ra Wechat của em.

- Anh ta là bạn của chị!

Đầu bên kia điện thoại, âm thanh kinh ngạc của Ngụy Mặc Nhiễm vang lên, Ngụy Tuyết Liên có thể tưởng tượng ra được bộ dạng ngốc nghếch của em họ mình lúc này.

- Là bạn mới chị quen biết tại Thiên Nam, chị nghe nói anh ta cứu em từ tay sắc lang là anh hùng cứu mĩ nhân đúng không. Nha đầu này, lại đem Wechat cho anh ta, muốn báo ân sao?

Ngụy Tuyết Liên cảm khái nói.

- Đáng tiếc anh ta còn không biết là mình cứu được một vị công chúa!

Ngụy Mặc Nhiễm mặc dù tính tình có khi đần độn, nhưng một khi đã xem ai là bạn bè thì sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi.

Nếu ở thời cổ đại thì có thể xem là một nữ trung hào kiệt!

Đây cũng là điều mà Ngụy Tuyết Liên thích nhất ở cô em họ này.

- Thế giới này thật nhỏ.

Ngụy Mặc Nhiễm cũng cảm thán.

- Đúng vậy! nhỏ đến nổi người ân nhân này của em lập tức sẽ bị em hại chết nha.

Ngụy Tuyết Liên thừa cơ nói.

- Có chuyện gì xảy ra?

Ngụy Mặc Nhiễm ngạc nhiên hỏi lại.

Trong điện thoại, Ngụy Tuyết Liên đem thân phận của Bạch Tiểu Thăng, chuyện quảng trường Outlets và quảng trường Hướng Đông tranh đấu, hết thảy đều nói cho cô biết.

- Còn có loại chuyện này sao!

Ngụy Mặc Nhiễm, không chút do dự nói.

- Vậy em sẽ hủy buổi hẹn! Đúng rồi, bằng không em trực tiếp đi qua quảng trường Outlets biểu diễn cũng được!

Ngụy Tuyết Liên vừa nghe điện thoại vừa đi rót nước, nói nãy giờ cô cũng miệng đắng lưỡi khô. Cô đang uống nước thì nghe Ngụy Mặc Nhiễm nói một câu kia làm nàng bị sặc ho khan liên tục.

Em họ của mình thật đã đã quen với tính cách bá đạo khi ở nhà.

Dựa vào tính tình của nàng thật sự có khả năng trực tiếp thoái thác diễn xuất ở Hướng Đông. Ảnh hưởng sao, bồi thường sao, đối với cô, nó chẳng đáng gì cả.

- Tiểu tổ tông của chị, em tuyệt đối không nên tùy hứng, đừng làm ẩu!

Ngụy Tuyết Liên bị dọa cho khẩn trương, nhanh chóng bảo em họ bình tĩnh trước.

- Kỳ thật, ngược lại chị cảm giác được, em có thể cho Bạch Tiểu Thăng biết thân phận của mình hỏi xem anh ta có cần giúp đỡ gì không.

Ngụy Tuyết Liên chần chờ một chút rồi nói.

- Đúng như vậy cũng tốt.

Ngụy Mặc Nhiễm không chút do dự đồng ý.

- Đúng rồi, nếu như trò chuyện em cùng anh ta, thì đừng nhắc đến chị.

Ngụy Tuyết Liên có chút do dự nói.

- Em biết đấy, hiện tại chị. . . Không tiện lắm, em có thể nói, em xem truyền hình trực tiếp cho nên nhận ra anh ấy.

Ngụy Tuyết Liên không muốn tham gia quá nhiều, càng không muốn Bạch Tiểu Thăng biết, nàng thông qua quan hệ thân thích để giúp cậu ta.

Dù sao, đàn ông đều trọng sĩ diện, tôn nghiêm.

- Hiểu, hiểu, em sẽ không tiết lộ, chị cứ yên tâm.

Ngụy Mặc Nhiễm cười nói.

Ngụy Tuyết Liên liền an tâm.

Đứa em họ này của mình có đôi khi tùy tiện nhưng khi đã hứa thì nhất định sẽ giữ lời nên có thể yên tâm.

- Em sẽ lập tức hỏi anh ấy có cần hỗ trợ gì hay không. Thôi em cúp máy trước đây!

Ngụy Mặc Nhiễm vội vàng nói. Sau đó cúp máy.

Ngụy Tuyết Liên thở phào nhẹ nhõm, nhìn điện thoại di động, vui vẻ cười một tiếng.

Giờ phút này.

Bạch Tiểu Thăng đang vò đầu bứt tóc, hắn đã gửi cho Trương Mẫn hơn mười cái tin nhắn, nhưng không thấy đối phương trả lời, không có một phản ứng nào hết.

Sẽ không phải thật sự là lừa bịp mình chứ, Bạch Tiểu Thăng có chút sốt ruột suy nghĩ.

Mình đã khoác lác là có vé rồi không lẽ bây giờ nữa đêm nửa hôm mình phải xếp hàng để mua vé?

Ngay lúc hắn tuyệt vọng thì có một âm thanh trong điện thoại vang lên.

Là Trương Mẫn!

Bạch Tiểu Thăng vội vã kết nối.

- Tôi nói này em gái Trương Mẫn, cô nói cô có vé xem nhạc hội là thật sao?!

Phía đối diện cười một tiếng.

- Anh Bạch Tiểu Thăng anh khỏe không, anh muốn mấy tấm vé? Đúng rồi tôi quên nói cho anh biết một chuyện. Tôi không phải phải là Trương Mẫn, tôi tên là Ngụy Mặc Nhiễm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận