Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1821: Khúc mắc của Thôi Thần

Bạch Tiểu Thăng và Thôi Thần trò chuyện tương đối vui vẻ trên máy bay, đúng lúc cũng có đề tài hợp sở thích nên anh cảm giác Thôi Thần là người không tệ.

Ngoài việc đó ra, Bạch Tiểu Thăng cũng thật sự động lòng, muốn thêm một khoản trên nghiệp vụ Dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng.

Nếu có thể thúc đẩy hợp tác giữa Dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng và Thôi Thần, giảm giá thuốc cung cấp cho người bệnh, Bạch Tiểu Thăng thấy đây cũng là một việc thiện.

Cũng hoàn thành tâm tư muốn làm y cứu đời của anh.

Bạch Tiểu Thăng cho Hồng Liên điều tra, biết bác sĩ Thôi không chỉ nghiên cứu thành công một loại thuốc, mà là nhiều loại, nghiên cứu lớn nhất trước mắt này có ý nghĩa vượt thời đại. Nó không chỉ là một loại thuốc, còn là một loại phương pháp trị liệu hoàn toàn mới, đủ để cứu chữa nhiều loại bệnh nặng khiến cho người ta nghe tới liền biến sắc, làm cho người bệnh nhanh chóng thấy được hiệu quả trị liệu kinh người, trong thời gian dài thì trì hoãn đau đớn, kéo dài tuổi thọ cho người bệnh.

Thuốc có thể làm được trình độ này thì quả thật không thể tin nổi.

Cũng chính bởi vì điểm ấy, lần này hiệp hội y học Bắc Mỹ thậm chí đã đặc biệt mời Thôi Thần qua giao lưu kiến thức. Người tham dự hội giao lưu này đều là các chuyên gia cao cấp trong ngành y, dược, thậm chí có một số ngôi sao sáng.

Điều này đủ để thấy thành quả nghiên cứu của Thôi Thần đã có bao nhiêu người thán phục.

Trước khi mở miệng, Bạch Tiểu Thăng nghĩ cho dù Dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng không nổi tiếng được bằng Ambre, nhưng cũng xem như là doanh nghiệp có tiếng trên thế giới, đủ để cho Thôi Thần tiền lãi, lại thêm anh đã tuyên bố muốn hạ thấp giá thấp dược phẩm, hắn sẽ suy nghĩ tới chuyện hợp tác.

Nhưng ngoài dự đoán của Bạch Tiểu Thăng, Thôi Thần nghe được tên Dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng lại có biểu hiện rất không thoải mái, thậm chí có phần căm thù.

Trong này có vấn đề gì sao?

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng lập tức cảm thấy tò mò.

- Ngài Thôi hình như không thích doanh nghiệp này?

Bạch Tiểu Thăng thử dò xét nói.

Vẻ mặt Thôi Thần dịu xuống và trả lời Bạch Tiểu Thăng:

- Thật ra cũng không có thù oán gì, chỉ có điều trước đây khi tài chính nghiên cứu của tôi eo hẹp, vốn muốn tìm vốn đầu tư, kết quả trước khi ký hợp đồng thì nhà đầu tư lại hủy bỏ, chuyển sang cho Dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng có tiền đồ hơn.

Thôi Thần nói tới nói lui mà giọng điệu vẫn buồn bực.

Bạch Tiểu Thăng biết chuyện Dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng đề nghị góp vốn ở phía Đông và Tây, không phải thiếu tiền mới cần vốn đầu tư mà đây là sách lược để thành lập liên hệ với thương gia lớn, tạo ra đường dây tiêu thụ, thị trường, nên cũng sẽ để cho một vài nhà đầu tư lớn tiến vào.

Nhưng nghĩ đến, lúc đó bên phía Thôi Thần chắc rất bối rối, khó khăn khi phía đầu tư bị đào mất, tất nhiên sẽ canh cánh trong lòng.

Bạch Tiểu Thăng quyết định an ủi trấn an hắn một hồi.

- Chỉ là một khoản đầu tư bị đào đi thôi, cũng không phải là thù oán gì lớn...

- Sau đó, trong hai tháng tôi rời khỏi phòng thí nghiệm chạy vay không biết bao nhiêu quan hệ trong nhà mới tìm được hai nhà tài trợ, nhưng đều lần lượt bị Dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng lấy đi...

Thôi Thần buồn bực nói.

- Ơ...

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt và thấy nghẹn lời, lẩm bẩm nói:

- Vậy thì hơi quá đáng rồi...

Thôi Thần thở dài, nói:

- Cuối cùng vẫn là trong nhà ủng hộ, đưa hết tiền có thể dùng được trong gia tộc cho tôi, còn bán đi một gian nhà cũ ở trung tâm thành phố, lúc này tôi mới có thể tiếp tục nghiên cứu.

Thôi Thần than thở:

- Gian nhà cũ này đã có mấy chục năm lịch sử, có thể nói là sản nghiệp tổ tiên! Trong nhà vì nghiên cứu của tôi mà phải bán nó! Hơn nữa tôi hỏi qua, người mua không tính bán lại, cho dù có trả gấp đôi thậm chí gấp ba cũng không bán!

Thôi Thần nói đến đây liền lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

- Nhưng thật may cuối cùng tôi đã có kết quả, nếu không tôi thật sự có lỗi với người nhà tôi!

Cuối cùng, Thôi Thần thở dài.

Thôi Thần than thở xong lại ngại ngùng cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Xin lỗi đã để cho cậu thấy được sự nhỏ mọn của tôi. Thật ra bọn họ đầu tư cho ai là tự do của người ta, không liên quan tới người khác. Dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng người ta cũng không phải đặc biệt chống đối với tôi.

Tuy Thôi Thần nói như vậy, nhưng nghe trong giọng nói vẫn có phần để ý.

Con người không phải là thánh hiền, luôn có phần cầm được nhưng không bỏ xuống được.

Thôi Thần vừa có một trái tim lớn làm nghề y cứu đời vô tư, nhưng cũng áy náy khi đối diện với người trong gia đình. Có thể sự phức tạp này mới là bức tranh chân thật nhất về tình người.

Bạch Tiểu Thăng rất nghiêm túc nói với Thôi Thần:

- Xin lỗi!

Thôi Thần lập tức cười lên:

- Cậu xin lỗi cái gì. Đó cũng đâu phải là công ty của cậu. Đó là công ty của bạn cậu mà. Hơn nữa, chuyện này không có gì để nói tới đúng sai, không ai phải xin lỗi cả.

Thôi Thần thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn mình, cuối cùng nhún vai nói:

- Được rồi, tóm lại tôi không thể bỏ xuống được...

- Khó bỏ mới đủ chân thật.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Anh nói cho tôi một chút về nhà tổ của anh đi. Thật ra con người tôi cũng rất thích nghiên cứu kiến trúc...

Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhàng chuyển đề tài. Dù sao vào giờ phút này mà nói chuyện hợp tác thì quá ngu ngốc.

Thôi Thần nghe được Bạch Tiểu Thăng còn có sở thích như vậy liền mỉm cười nói với anh.

Trong khoang phổ thông phía sau, Mã Vĩ Tiễn thật sự không an phận tìm cách đi qua hai lần, cũng muốn cố gắng vào khoang thương gia, kết quả tất nhiên đều không thành công. Ông ta vẫn bị tiếp viên hàng không chú ý, bị "canh phòng nghiêm ngặt liều chết trấn thủ".

Cuối cùng Mã Vĩ Tiễn xem như đã bỏ qua ý định.

Bạch Tiểu Thăng đang cùng Thôi Thần trò chuyện hai giờ liền, hai người cũng cảm thấy mệt mỏi nên đánh tiếng và nhắm mắt dưỡng thần.

Chuyến bay lần này từ New Orange tới Ganand nước M, tổng hành trình là hai mươi giờ, cần phải xuống chuyển máy bay ở thành phố Gatia phía bắc Nam Mỹ.

Vừa vặn, Bạch Tiểu Thăng vừa ngủ một giấc, loa trong máy bay lại truyền đến thông báo sắp hạ cánh.

- Gatia là một thành phố không tệ. Tôi đã từng tới đây. Ở đây có loại bia đặc biệt cực ngon, khác hẳn với những thành phố khác. Có lẽ chúng ta phải chờ mấy giờ mới chuyển máy bay được. Hay là chúng ta đi dạo xung quanh đây một chút, tôi sẽ mời cậu uống một cốc.

Thôi Thần thấy Bạch Tiểu Thăng tỉnh lại, lập tức mỉm cười đề nghị.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng vươn vai một cái và mỉm cười tiếp nhận lời mời này.

Không lâu sau, máy bay dừng hẳn. Các hành khách đều xuống khỏi máy bay.

Sau khi xuống máy bay, Bạch Tiểu Thăng tìm lý do rời đi trước mọi người, nói là muốn gọi điện thoại.

Chờ đến một góc tương đối yên tĩnh, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp gọi điện thoại cho người anh em tốt Trịnh Đông Tỉnh.

- Trịnh mập mạp, cậu làm giúp tôi vài việc đi. Cậu đi mua một căn nhà cũ, đúng đúng, địa điểm là...

Bạch Tiểu Thăng muốn làm chuyện này đầu tiên.

Nếu muốn làm cho Thôi Thần bỏ xuống mâu thuẫn để bằng lòng hợp tác, anh phải giải quyết khúc mắc này.

Nhà cũ này là sản nghiệp tổ tiên của người ta, thu lại cũng là chuyện đương nhiên. Điều này càng khiến cho Thôi Thần động tâm hơn là tăng thêm tiền.

- Không quan tâm là bao nhiêu tiền, cậu sử dụng tất cả quan hệ cậu có thể dùng được để mua lại cho tôi!

Bạch Tiểu Thăng rất ít dùng giọng điệu kiên quyết như thế, thậm chí ra lệnh như vậy với người bạn cũ.

Trịnh Đông Tỉnh chẳng hiểu gì, nhưng biết chuyện này không tầm thường liền nói ngay:

- Cậu yên tâm đi tiểu Bạch, tôi sẽ làm tốt chuyện này cho cậu!

Có lời hứa hẹn của người bạn cũ, Bạch Tiểu Thăng xem như đã yên lòng, cúp điện thoại và quay lại.

Kết quả, Bạch Tiểu Thăng vừa mới đi qua một góc khuất lại nghe có người đang gọi điện thoại.

Đó là Mã Vĩ Tiễn.

Mã Vĩ Tiễn nói chuyện điện thoại cũng tương đối cương quyết.

- Tôi không quan tâm anh dùng cách gì, cho tôi lên khoang trên. Đúng, nếu không việc kinh doanh sẽ bị cướp đi mất...

Người này muốn chuyển lên khoang trên sao?

Khoang thương gia sẽ không có ghế dư đâu.

Bạch Tiểu Thăng chợt cười. Hành trình của chuyến máy bay lần này chỉ còn lại có bảy, tám giờ, đi khoang phổ thông cũng là một lựa chọn tốt, đồng thời ở nơi đó còn có thể giao lưu tốt hơn.

Dù sao, khoang thương gia yên tĩnh, trò chuyện không đã nghiền.

Bằng không, mình thương lượng với Thôi Thần chuyển xuống khoang dưới? Để người ta có cơ hội lên khoang trên nhỉ?

Bạch Tiểu Thăng nghĩ tới liền mỉm cười.

Hình như ý này không tệ...

Bạn cần đăng nhập để bình luận