Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1822: Một chén rượu rắc rối (1)

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh được anh em Thôi Thần dẫn đường, ra khỏi sân bay quốc tế Gatia.

Nghe Thôi Thần nói, bọn họ đã tới thành phố này hai lần nên tương đối quen thuộc với bên này, gần đây lại có một quán bar có thể uống vài cốc.

Thôi Thần kiến nghị là có thể nếm thử loại bia đặc biệt của địa phương, nhưng không muốn động tới rượu mạnh.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên đồng ý về chuyện này.

Bọn họ vừa vẫy được một chiếc xe taxi rời đi, Mã Vĩ Tiễn dẫn theo Tiểu Hứa đuổi tới.

Khi thấy đám người Thôi Thần ngồi xe đi, hai người này cũng vội vàng cản một chiếc xe.

Mã Vĩ Tiễn lên xe, trực tiếp nói cho tài xế đi theo chiếc xe phía trước.

Lúc này, Mã Vĩ Tiễn quả thật rất sốt ruột, chỉ sợ để cho Bạch Tiểu Thăng người có lai lịch không rõ này chạy tới chen ngang, làm hỏng vụ làm ăn lớn của mình.

Chờ tới khi Bạch Tiểu Thăng, Thôi Thần tìm được quán bar và ngồi xuống, bia được gọi cũng vừa bưng lên, Mã Vĩ Tiễn liền dẫn theo Tiểu Hứa tới gần, lập tức ngồi xuống bàn bên cạnh.

- Wow, bác sĩ Thôi, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Mã Vĩ Tiễn còn ưỡn ngực và nhiệt tình chào hỏi Thôi Thần, đồng thời ánh mắt cảnh giác liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Thôi Thần rất tùy ý gật đầu với Mã Vĩ Tiễn, sắc mặt cũng không quá mức khó coi.

Bạch Tiểu Thăng thấy Mã Vĩ Tiễn tỏ thái độ căm thù với mình cũng không có phản ứng gì, giống như hoàn toàn không phát hiện ra.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Mã Vĩ Tiễn.

Thôi Tuyết Tuyết lại nhíu mày, nói thầm một tiếng:

- Đáng ghét! Mãi cũng không để cho người ta được yên!

Mã Vĩ Tiễn nghe vậy thì nhắm mắt bịt tai, vẫn cười tủm tỉm.

- Bác sĩ Thôi uống gì, tôi mời!

Mã Vĩ Tiễn hào phóng vỗ ngực mỉm cười và nói.

- Chỉ là mấy ly bia mà thôi, tôi vẫn còn trả được.

Thôi Thần thản nhiên nói.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Mã Vĩ Tiễn vừa thấy đối phương trả lời liền vội vàng gật đầu, cười ha hả nói:

- Nếu như ngài có thể hợp tác với công ty của chúng tôi, cho dù là loại rượu đắt nhất trên thế giới này, ngài cũng có thể uống như uống nước. Đúng không, Tiểu Hứa?

Tiểu Hứa - trợ lý của Mã Vĩ Tiễn vội vàng gật đầu, liên tục phụ họa.

- Tiểu Hứa, cậu đi tới quầy bar lấy loại rượu đắt nhất tới đây. Phải là nó mới xứng với bác sĩ Thôi Thần của chúng ta.

Mã Vĩ Tiễn nói:

- Không quan tâm bao nhiêu tiền!

Tiểu Hứa vội vàng đứng dậy đi làm.

Theo Mã Vĩ Tiễn thấy, mình tiêu số tiền này là lấy danh nghĩa của Thôi Thần, cho dù Thôi Thần không uống cũng phải nhận chút tình cảm chứ?

Người luôn bình tĩnh như Thôi Thần, cũng không nhịn được mà nhíu mày trước âm tư này của Mã Vĩ Tiễn và nói:

- Ngài Mã, ngài cần gì phải làm vậy chứ? Ngài như vậy, tôi cũng không thích đâu!

Mã Vĩ Tiễn lập tức tươi cười:

- Ngài Thôi, bác sĩ Thôi, tôi chỉ thay công ty của chúng tôi cố gắng biểu đạt ý tốt đối với ngài mà thôi. Ngài suy nghĩ xem, trên đời này thật sự không có chỗ nào hợp tác thích hợp hơn công ty của chúng tôi đâu...

Mã Vĩ Tiễn lại ân cần khuyên bảo.

Thôi Thần nghe cũng thấy phiền, đơn giản là mặt lạnh nhìn sang bên.

Mã Vĩ Tiễn thật sự có thể bỏ xuống mặt mũi của mình, thấy Thôi Thần phản ứng như thế mà ông ta còn có thể tự nhiên, mỉm cười tự quyết định.

Người này đúng là có nghiệp vụ quá giỏi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy biểu hiện của Mã Vĩ Tiễn, trong lòng không khỏi xúc động.

Bí quyết thành công khi làm nghiệp vụ là gì? Trên mạng đã nói rõ ràng, nó gồm có ba điểm, kiên trì, không biết xấu hổ và kiên trì không biết xấu hổ.

Mã Vĩ Tiễn đã thực hiện quán triệt bí quyết.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn Thôi Thần, lại phát hiện hắn nhìn tivi treo trong quán bar. Anh nhìn theo và lập tức kinh ngạc.

Trên tivi phát một quảng cáo, không ngờ là quảng cáo về công ích của công ty dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng.

Quảng cáo này kêu gọi mọi người quan tâm tới môi trường, chăm chỉ tập thể dục mới là bí quyết để sống lâu dài. Thuốc bọn họ sản xuất ra chỉ mang tính chất trợ giúp mà thôi.

Quảng cáo này làm cho Bạch Tiểu Thăng cảm thấy mới lạ.

Thật không biết là thiên tài nào trong công ty lại có suy nghĩ nổi bật như vậy.

Sau quảng cáo chính là một đợt phỏng vấn của phóng viên với một vị quản lý cao cấp của Dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng, nội dung là Phi Thăng đầu tư thành lập trường học, phát triển rộng công ích ở trên thế giới. Người quản lý kia kêu gọi mọi người quan tâm giáo dục con em đời sau, không hề nói một câu nào về dược phẩm do bọn họ sản xuất ra.

Bạch Tiểu Thăng biết Phi Thăng đang làm công ích từ thiện và đồng thời tán thành việc này.

Có đôi khi làm doanh nghiệp không thể chỉ nghĩ đến kiếm tiền, còn phải bỏ ra một phần lợi nhuận để báo đáp lại cho xã hội.

Làm như vậy, thật ra cũng là nâng cao danh tiếng của công ty, tăng cao hình tượng của công ty.

Thôi Thần chợt có hứng thú xem.

Mã Vĩ Tiễn nói một lúc lâu lại thấy phản ứng này của Thôi Thần, cuối cùng cũng ý thức được điểm không thích hợp. Ông ta ngẩng đầu nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy phổ biến công ích của Phi Thăng.

Mã Vĩ Tiễn vừa thấy là tin tức của cùng ngành, mà Thôi Thần còn cảm thấy hứng thú như vậy thì rất khinh thường nói:

- Ra vẻ thôi. Đây rõ ràng chỉ là làm dáng. Ngài Thôi đừng để những nhà kinh doanh xảo quyệt đó lừa gạt!

Mã Vĩ Tiễn nói ra những lời này, thật đúng là có "Hứng thú" khác...

Thôi Tuyết Tuyết sớm đã bất mãn khi thấy Mã Vĩ Tiễn nói không ngừng, cô ngồi ở bên cạnh liếc nhìn và châm chọc:

- Vậy công ty của các ông cũng có thể dùng chuyện công ích tới làm dáng đi. Sao tôi chưa từng nghe nói tin tức về công ty Ambre ở trên phương diện này vậy? Ngược lại, về phương diện giá thuốc trên trời thì các ông đúng là lần nào cũng thắng rồi đấy.

- Chuyện này... Công ty của chúng tôi cũng làm, cũng quyên góp tiền cho hội từ thiện, chỉ là chúng tôi khiêm tốn, không khoa trương thôi...

Mã Vĩ Tiễn lập tức cười ha ha nói.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chỉ cảm thấy buồn cười, cũng lười nói xen vào.

Thôi Thần thu hồi ánh mắt và nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng:

- Thường ngày tôi không mấy khi xem tivi, không ngờ quảng cáo của một doanh nghiệp nghiên cứu y dược còn có thể nói lời thật lòng, nhắc nhở mọi người bảo vệ môi trường, tập thể dục để cải thiện thể chất, càng không ngờ hoạt động công ích còn làm đến phạm vi trên thế giới như vậy.

Có thể nhìn ra được, Thôi Thần cảm thấy rất hứng thú với cách làm này của Dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng.

Ngay cả tâm tình mâu thuẫn trước đây cũng dịu xuống.

Mã Vĩ Tiễn ầm ĩ làm cho Thôi Thần đã sớm không có thiện cảm với Ambre, lúc này ấn tượng càng tệ hơn, trong lúc vô ý xem được một đoạn quảng cáo lại làm cho thiện cảm của hắn đối với Dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng tăng lên rất nhiều.

Có thể so sánh hai bên, ấn tượng với mỗi bên cũng khác, một bên đã tốt lại càng tốt hơn, một bên đã tệ lại càng tệ hơn.

Bạch Tiểu Thăng cũng không ngờ sẽ có biến hóa như vậy.

- Tôi nghĩ, nếu như Phi Thăng biết trước đây góp vốn làm ảnh hưởng đến người nghiên cứu tạo phúc cho con người như anh, tất nhiên sẽ rất áy náy.

Bạch Tiểu Thăng đúng lúc trêu ghẹo nói.

Thôi Thần lập tức cười, khúc mắc trong lòng được đánh tan đi rất nhiều, thậm chí nói:

- Về phần bọn họ kiên trì làm công ích như vậy, đúng là công ty khiến người ta yêu thích.

Vừa nghe hắn nói vậy, Mã Vĩ Tiễn lập tức cảnh giác.

- Bác sĩ Thôi, thật ra đây cũng là thủ đoạn marketing mua danh chuộc tiếng thôi. Ngài cũng đừng xem là thật...

Mã Vĩ Tiễn vội vàng vạch trần khuyết điểm của người khác với Thôi Thần.

Nhưng vào lúc này, một bàn tay vỗ vào trên vai của Mã Vĩ Tiễn.

Mã Vĩ Tiễn đang phiền lòng, lập tức thô lỗ hất tay ra.

Ông ta tưởng là Tiểu Hứa quay lại.

- Không có quy củ gì cả. Vai của tôi là để cho cậu vỗ đấy à?

Mã Vĩ Tiễn thậm chí hầm hầm quay đầu lại quát.

Chờ tới khi ông ta nhìn thấy người phía sau liền sửng sốt.

Đứng phía sau là hai người Nam Mỹ một cao một thấp, người cao để đầu trọc, trên mặt có hình xăm, người thấp tương đối gầy, mắt tam giác và rất sắc bén.

Người vỗ vai anh ta chính là người có vóc dáng thấp hơn.

- Ông mới vừa nói gì?

Cho dù người vóc dáng thấp không hiểu câu tiếng Trung kia của Mã Vĩ Tiễn, nhưng cũng biết đó là lời nói không tốt, đôi mắt tam giác lập tức trợn trừng, hừ lạnh nói.

Ban đầu, bọn họ còn dự định "khách sáo", nhưng không nghĩ người Châu Á này hung dữ như vậy.

- Thật ngại quá! Sorry! Tôi nhận nhầm người!

Mã Vĩ Tiễn nhìn ra thái độ của hai người này không tốt, vội vàng cười làm lành.

Nhưng rõ ràng thái độ sau đó không có cách nào làm cho hai người này "Khách sáo" trở lại được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận