Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1825: Sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới

Tên mắt tam giác dẫn theo đám băng đảng đi xe gắn máy vây quanh đám người Bạch Tiểu Thăng, Thôi Thần, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường. Thậm chí người trong quán bar cũng thò đầu qua cửa sổ, nhìn ra ngoài.

- Chúng ta lại gặp mặt rồi!

Tên mắt tam giác cười dữ tợn và nói với đám người Bạch Tiểu Thăng.

Ngay sau đó, gã chỉ ngón tay vào Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh, nói với một người cao lớn mập mạp bên cạnh:

- Chính là người này đã nói năng xằng bậy với tôi! Người kia đánh tôi, còn đập vỡ đầu của Đầu Trọc!

Lão đại dẫn đầu đám băng đảng đi xe máy kia nhìn rất béo, vóc dáng cũng cao phải đến một mét chín, cả người đầy thịt, nhìn phải đến một trăm, tới một trăm năm mươi cân, quả thật chính là một người gấu.

Thật khó tưởng tượng được hắn có thể ngồi loại xe máy gì qua đây.

Nghe gã mắt tam giác nói xong, lão đại này nghiêng đầu làm từng ngấn thịt lộ rõ, đôi mắt thâm trầm nhìn lướt qua Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh, cuối cùng nhìn tới Lâm Vi Vi, Thôi Tuyết Tuyết, đôi mắt lập tức sáng lên.

- Thật xinh đẹp.

Lão đại này nói với giọng ồm ồm.

Gã mắt tam giác vừa nói là Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh đánh mình và Đầu Trọc, lại nghe lão đại nói một câu "thật xinh đẹp" thì lập tức sửng sốt, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía hắn. Khi gã phát hiện hắn nhìn chằm chằm vào hai người đẹp Châu Á liền hiểu rõ.

- Các người đánh người thì đừng mong dễ dàng rời khỏi nơi này. Các người không biết mình chọc ai đâu!

Gã mắt tam giác đe dọa đám người Bạch Tiểu Thăng.

- Nhưng cũng không phải là không có cách giải quyết…

Gã mắt tam giác chỉ tay vào Lâm Vi Vi và Thôi Tuyết Tuyết, mỉm cười nói:

- Để cho các cô ấy uống với đại ca của tôi vài chén rượu, lại đền bù một số tiền lớn thì chuyện gì cũng dễ thương lượng hơn.

Lão đại giống như núi thịt kia nghe được lời gã mắt tam giác nói, lập tức cười ha hả gật đầu:

- Không sai, không sai!

Đám băng đảng đi xe máy khác đều cười với vẻ không đứng đắn, có kẻ còn huýt sáo.

- Không sai, để cho hai người đẹp đi cùng lão đại chúng ta sẽ không có vấn đề gì lớn nữa.

- Yên tâm lão đại của chúng tôi là người rất dịu dàng.

- Không khiến hai cô ấy phải chịu quá nhiều “áp lực” đâu.

Tiếng cười tùy ý vang vọng ở xung quanh.

Phía xa, Mã Vi Tiễn vẫn bị "tạm giam giữ" lắng tai nghe được vậy thì lập tức cao giọng hô to:

- Thật sao... Đó là một cách giải quyết tốt đấy!

Thôi Tuyết Tuyết thấy vậy, quả thật giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Vi Vi cũng trừng mắt nhìn Mã Vi Tiễn đầy vẻ chán ghét.

Thôi Thần tức giận không nhịn được, lúc này muốn đứng ra phẫn nộ trách mắng lại bị Bạch Tiểu Thăng ngăn lại.

- Anh cứ để tôi tới nói chuyện với bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Thôi Thần cười nói.

Thôi Thần rầu rĩ thở hắt ra một hơi, chậm rãi gật đầu đáp ứng.

Hắn quả thật không am hiểu những chuyện như vậy.

Bạch Tiểu Thăng đi tới phía trước, đối mặt với gã mắt tam giác và lão đại giống như núi thịt này, anh mỉm cười và nói:

- Hai vị, bây giờ chúng ta đứng ở trước cửa quán bar của người ta nói chuyện có thể không tốt lắm đâu. Nếu xảy ra xung đột gì, cũng ảnh hưởng tới việc kinh doanh của người ta. Hay là chúng ta đổi tới một nơi vắng người? Nhiều người thì nhiều miệng. Các người không sợ có người báo cảnh sát sao?

Không ngờ Bạch Tiểu Thăng còn muốn hai bên đi tới chỗ không người để trao đổi à?

Thôi Tuyết Tuyết quả thật không thể tin nổi, cô không nhịn được nhíu mày nhìn bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng.

Thật không biết người này suy nghĩ như thế nào nữa!

Thậm chí Thôi Tuyết Tuyết không khỏi suy đoán Bạch Tiểu Thăng: Lẽ nào anh ta thật sự định hy sinh hai cô gái bọn họ, lại đền thêm chút tiền cho xong việc sao?

Nhìn vẻ mặt đối phương không có ý tốt là biết bọn họ đâu chỉ uống vài chén rượu thì có thể giải quyết xong chứ?

Nói không chừng, hôm nay các cô sẽ gặp nguy hiểm!

Thôi Tuyết Tuyết thật sự nghi ngờ có phải Bạch Tiểu Thăng quá khiếp sợ hay không.

Thôi Thần cũng không nhịn được liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Mày suy nghĩ rất chu đáo.

Gã mắt tam giác đối diện liên tục cười lạnh và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Nhưng tao cho mày biết, nơi này là chỗ giao nhau giữa hai khu giàu nghèo, một bên cảnh sát rất ít ỏi, một bên cảnh sát rất đông. Khu dân nghèo sẽ không thể điều người tới ngay được. Khu nhà giàu lại xem nơi này không nằm trong phạm vi quản lý, cũng không muốn quản đâu. Cho nên… chúng tao có đánh các người thành đầu heo, đánh chết ở đây, trong thời gian ngắn cũng sẽ không ai để ý tới!

Gã mắt tam giác cười gằn nói và chỉ vào Bạch Tiểu Thăng nói:

- Thằng nhóc, có thể mày còn không biết mày chọc vào ai đâu!

Gã mắt tam giác nói lời này đã làm cho Thôi Thần, Thôi Tuyết Tuyết, Mã Vi Tiễn, Tiểu Hứa đều khiếp sợ.

Không trách được đối phương không kiêng nể như vậy, hóa ra vị trí chỗ này rất đặc biệt!

Bạch Tiểu Thăng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra:

- Thì ra là thế. Nói vậy ra tay ở đây cũng sẽ không có phiền toái gì lớn...

Sở dĩ Bạch Tiểu Thăng đề nghị đi tới chỗ không người chính là một khi sợ ra tay, bọn họ còn phải đi làm biên bản, sẽ chậm giờ lên máy bay mất.

Trong khi nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng còn liếc nhìn Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh lập tức hiểu ý, đã đi tới đứng bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

- Các người có thể không biết, các người chọc tới…

Bạch Tiểu Thăng chỉ vào mình và cười nói rất cao ngạo:

- là ai đâu!

Anh trả lại nguyên xi câu nói này.

Điều này làm cho đối phương tức giận... Thôi Tuyết Tuyết quả thật cũng đỡ trán không biết nói thế nào nữa.

Gã mắt tam giác lập tức nhíu mày, nhìn Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh nghi ngờ nói:

- Xem ra chúng mày không định đồng ý với đề nghị của tao?

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh nhìn nhau cười, không nói một lời.

- Tao thấy chúng mày muốn ăn đòn rồi!

Gã mắt tam giác dữ tợn nói.

Lão đại giống như núi thịt bên cạnh gã cũng trợn mắt nhìn với vẻ hung ác, giơ cao tay lên:

- Bắt bọn chúng lại cho tao!

Đám băng đảng xe máy kia lập tức phát ra tiếng kêu kỳ quái, cười gằn tiến lên.

Bọn họ thích nhất là đánh nhau, đặc biệt là ỷ đông hiếp yếu.

- Phải ra tay sao?

Thôi Thần không thể tin nổi, sợ hãi nói.

Thôi Tuyết Tuyết cũng che miệng, vẻ mặt trở nên khiếp sợ.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng không đồng ý với ý kiến của đối phương, nhưng anh ta cũng quá lỗ mãng, không ngờ lại lập tức khiêu khích đối phương đến tình trạng ra tay.

- Những người Trung Quốc ngu ngốc!

Bên kia, Mã Vi Tiễn cũng hít sâu một hơi.

Ông ta sợ mình sẽ bị liên lụy.

Tiểu Hứa bên cạnh Mã Vi Tiễn càng run lẩy bẩy.

Đối mặt với đám băng đảng từ bốn phía xông tới, đối mặt với gã mắt tam giác và lão đại dương dương đắc ý, Bạch Tiểu Thăng thở dài một tiếng:

- Các người à, sao không lên mạng xem nhiều một chút chứ. Có một người bạn ngoài nghề nói rất hay, đừng có đánh nhau với người Trung Quốc, bởi vì… bọn họ có thể biết công phu đấy!

Bạch Tiểu Thăng cười.

Cảnh tượng xảy ra sau đó quả thật làm cho tất cả mọi người phải kinh ngạc, bao gồm cả người ở trong quán bar và những người qua đường đứng ở phía xa xem náo nhiệt.

Không phải là hai mươi người đánh hai người, mà hai người đánh hai mươi người!

Cho nên người qua đường phía xa đều "đã hiểu" - đây là đang quay phim, nếu không thì cũng là chương trình đài truyền hình.

Chắc chắn là như vậy, bằng không thì thật không khoa học!

Lôi Nghênh như hổ, một tát đánh xuống lại có thể làm cho người ta choáng váng ngất đi.

Bạch Tiểu Thăng như báo, khuỷu tay thúc mạnh, chân đá nhanh như gió, chuyên đánh vào chỗ hiểm.

Hai người này quả thật quét ngang tất cả đám người ở đó.

Gã mắt tam giác và lão đại giống như núi thịt kia cũng nhìn tới ngây người, khi lấy lại tinh thần thì trên mặt đất đã có ít nhất mười người đang nằm rải rác, đau đớn rên rỉ, những người còn lại như ong vỡ tổ trốn đến phía sau bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh đứng ở trước mặt gã mắt tam giác và lão đại núi thịt, mắt hai người này đều nhìn chằm chằm.

- Ha ha.

Lão đại như núi thịt kia bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cười ha hả, vỗ bàn tay lớn như quạt hương bồ.

Trong lúc tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ xông lên đánh với Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh, núi thịt này cười to rồi ném lại một câu:

- Tôi nghĩ mình nên trở về đi ăn gì đó, tạm biệt!

Dứt lời, hắn liền xoay người bỏ chạy, dù cơ thể to lớn như vậy nhưng lắc qua lắc lại, không ngờ chạy không chậm hơn người bình thường chút nào.

Gã mắt tam giác dường như sớm có ý định, cũng xoay người bỏ chạy, những người khác cũng vậy.

Đám người rên rỉ trên mặt đất đều cố gắng giãy giụa, sau đó cũng chạy như ong vỡ tổ.

Thôi Thần, Thôi Tuyết Tuyết, Mã Vi Tiễn, Tiểu Hứa nhìn cảnh tượng như vậy quả thật có cảm giác giống như đang nằm mơ, kinh ngạc đến nghẹn lời.

Sau những tiếng xe máy nổ vang, những người này tới nhanh, đi cũng nhanh như gió.

- Bây giờ không sao rồi, chúng ta đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng xoay người mỉm cười và gọi Thôi Thần, Thôi Tuyết Tuyết, Lâm Vi Vi.

Anh em Thôi Thần ngơ ngác gật đầu.

Nhưng vào lúc này chợt có tình hình xảy ra.

Dưới tiếng động cơ gầm rú, một chiếc máy xe nhanh chóng lao tới với tốc độ khó tin, trực tiếp lướt qua sát trước người Bạch Tiểu Thăng và lao qua bên cạnh Thôi Tuyết Tuyết.

Tay của tên lái xe máy bỗng nhiên thò ra, giật lấy túi công văn trong tay Thôi Tuyết Tuyết và làm cô suýt nữa ngã xuống.

Tất cả xảy ra quá nhanh.

Tên lái xe kia nhanh chóng rời đi, còn không quên quay đầu giơ ngón giữa về phía mọi người. Từ mũ bảo hiểm có thể thấy được kẻ đó chính là gã mắt tam giác kia!

Mọi người kinh hãi.

Thôi Tuyết Tuyết còn thất thanh:

- Tất cả tài liệu của chúng tôi đều ở trong đó!

Bạn cần đăng nhập để bình luận