Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1827: Bạch Tiểu Thăng nhờ giúp đỡ (2)

“Bác gái" gõ cửa văn phòng của cảnh sát trưởng, đồng thời đi bên trong khuyên ông già da trắng vừa đi ra.

Ông già kia cầm một khẩu súng săn nhìn có vẻ như từ thời kỳ trung cổ đi ra ngoài, trong miệng vẫn còn lầm bầm, vô cùng tức giận.

Mọi người cẩn thận tránh đường, rất sợ ông già này đụng vào mình, không chừng lại làm cho ông ta tức giận hơn.

Cuối cùng, mọi người cũng gặp được cảnh sát trưởng kia.

Đó là một người da đen để đầu cua, dáng người mập mập, ngược lại ánh mắt hiền từ, thái độ cũng vô cùng tốt.

Sau khi nghe đám người Bạch Tiểu Thăng nói xong, ông ta cũng đề nghị đám người Bạch Tiểu Thăng đi sở cảnh sát địa khu, nhưng cũng nói đến bên kia cũng phải chờ đợi.

Thôi Tuyết Tuyết lập tức chán nản đến cực điểm, chính Thôi Thần cũng thấy nặng nề.

Cảnh sát trưởng da đen Turner nhún vai nói:

- Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, vốn thu vào tài chính của khu rất thấp cho nên lực lượng cảnh sát chưa đủ. Chỗ chúng ta tổng cộng có ba người, xử lý các vụ việc vụn vặt hằng ngày đã là cực hạn rồi.

- Nhưng khu bên cạnh là khu nhà giàu, một ban ngành của bọn họ cùng cấp với chúng tôi cũng hơn hai mươi người, nếu như anh báo cảnh sát bên đó, trong vòng hai phút sẽ có người đến hiện trường.

Cảnh sát trưởng Turner có chút hâm mộ nói.

- Nhưng bọn họ không quan tâm tới khu vực các người gặp chuyện không may, ở đó cũng quá hỗn loạn, khu chúng tôi đi điều tra cũng rất tốn thời gian. Hi vọng các người mất không phải là vật quan trọng, nếu không cho dù mấy ngày sau có tìm được, chắc cũng thành mảnh nhỏ rồi.

Nghe cảnh sát trưởng Turner nói vậy, anh em Thôi Thần đúng là chán nản đến cực điểm.

Hộ chiếu không còn cũng không quá lo, nhưng những tài liệu quan trọng kia bị hư hỏng mới là vấn đề lớn. Trong đó còn có thành quả, tâm đắc mới của nữa Thôi Thần.

Trong ruột túi công văn được làm bằng kim loại lại thêm khả năng bảo vệ, trong thời gian ngắn cũng khó có thể phá được.

Điểm chết người cũng không phải là tài liệu bị hỏng, mà sau khi mấy thứ kia bị lộ ra ngoài, tâm huyết của bọn họ sẽ mất trắng.

- Lẽ nào các người không thể yêu cầu khu bên cạnh giúp đỡ sao?

Dưới tình thế cấp bách, Thôi Tuyết Tuyết không nhịn được nói.

Cảnh sát trưởng Turner ôn hòa nhìn cô gái, bất lực nhún vai và cười gượng nói:

- Sợ rằng chỉ có thị trưởng mới có quyền đặc biệt phê chuẩn cho khu khác tới giúp đỡ phá án, nhưng vụ án của các người quá lớn đối với chỗ của chúng tôi lại chỉ là hạt vừng trong mắt phía trên, làm sao có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy được.

Chỉ một lời nói đó đã khiến cho Thôi Thần và Thôi Tuyết Tuyết chán nản hẳn.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau rồi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Sợ rằng bây giờ người duy nhất có thể giúp Thôi Thần và Thôi Tuyết Tuyết chính là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng vỗ nhẹ vào vai của Thôi Thần, chờ tới khi hắn nhìn mình, anh mới nhoẻn miệng cười:

- Anh yên tâm đi, chuyện này còn chưa tới bước đường cùng đâu.

Cảnh sát trưởng Turner nhìn Bạch Tiểu Thăng nhún vai, hình như cũng không đồng ý đối với sự lạc quan của anh.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía cảnh sát trưởng Turner, mỉm cười và nói:

- Tôi có thể mượn điện thoại riêng của ngài dùng một lát không? Tôi muốn xem thử có thể liên hệ một vài người giúp đỡ hay không.

Anh em Thôi Thần giống như trong sự tuyệt vọng nhìn thấy một tia sáng lúc rạng đông, không quan tâm có phải là hi vọng thật sự hay không, bọn họ cũng đều nhìn về Bạch Tiểu Thăng.

Người cảnh sát trưởng da đen kinh ngạc quan sát Bạch Tiểu Thăng.

Người có thể giúp một tay à?

Turner cũng rất tò mò.

- Tất nhiên là có thể rồi.

Không biết Bạch Tiểu Thăng muốn liên lạc với nhân vật lớn nào, cảnh sát trưởng Turner đẩy điện thoại bàn qua, còn thăm dò hỏi một câu:

- Không biết ngài quen biết với thị trưởng hay là tổng sở trưởng vậy?

Cảnh sát trưởng vừa hỏi như thế, nhưng trong lòng lại không quá tin tưởng.

Vừa rồi, những người này cũng nói bọn họ là hành khách đang chờ chuyển chuyến bay, không phải là người địa phương.

Nhưng cảnh sát trưởng Turner nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ.

Sao mình nhìn gương mặt Trung Quốc này thấy quen mắt vậy nhỉ?

Không biết đã gặp qua ở đâu?

Không phải nhìn bề ngoài người Trung Quốc đều không khác nhau sao?

...

- Tôi không quen hai người mà ông vừa nói.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Tôi có chút quan hệ khác, chắc hẳn có thể tham dự vào chuyện này.

Lâm Vi Vi ngồi bên cạnh lấy ra một quyển sổ nhỏ, chỉ cho Bạch Tiểu Thăng xem một dãy số trong đó. Bạch Tiểu Thăng theo đó bấm số điện thoại.

Thôi Thần và Thôi Tuyết Tuyết nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ không quá tin tưởng, đặc biệt là Thôi Tuyết Tuyết.

Người này lại định mê hoặc gì chứ!

Chẳng lẽ là giả vờ cho cảnh sát trưởng này xem, làm người ta tưởng anh ta quen biết với nhân vật gì lớn để có thể dễ dàng xếp sao?

Thôi Tuyết Tuyết có cảm giác muốn đỡ trán, trong lòng cầu khẩn Bạch Tiểu Thăng tốt nhất đừng làm vậy, nếu không có thể sẽ rất mất mặt.

Bạch Tiểu Thăng bấm số xong im lặng chờ đợi một lát, lại nghe bên kia truyền đến một giọng nói:

- Ngài đang gọi vào số điện thoại đặc biệt, xin xác nhận số hiệu để nhận diện thân phận của ngài?

Điện thoại này là do Vân Quang Chi cho anh, nói có thể liên hệ trực tiếp với phân bộ liên minh cảnh sát mười hai nước ở khắp các quốc gia.

- Tôi là Bạch Tiểu Thăng, bây giờ tôi ở thành phố Gatia, tôi muốn xin trợ giúp.

Bạch Tiểu Thăng nói thẳng.

Đối diện yên tĩnh một lát, sau đó giọng nói rõ ràng cao hơn:

- Ngài là ngài Bạch Tiểu Thăng sao?!

- Anh có thể chuyển điện thoại tới viện trưởng Anthony ở học viện, hoặc là ngài Vân Quang Chi để tiến hành kiểm tra đối chứng.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói.

Khi anh nhắc tới hai cái tên Anthony và Vân Quang Chi này, cảnh sát trưởng Turner trước sau vẫn đang chăm chú nhìn anh rõ ràng đã sửng sốt, thậm chí còn trợn tròn mắt.

Turner nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, cho nên Thôi Thần, Thôi Tuyết Tuyết vô ý nhìn thấy cũng bị dọa cho giật mình.

- Xin chờ một lát!

Trong điện thoại truyền tới giọng điệu có phần sốt ruột.

Sau một lát, điện thoại được chuyển tiếp thành công, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Anthony:

- Là Bạch Tiểu Thăng sao? Tôi là Anthony!

- Ngài Anthony, tôi muốn nhờ ngài giúp đỡ một chút.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nói thừa.

Ở trong khu vực Nam Mỹ, anh có tư cách yêu cầu phê chuẩn giúp đỡ đặc biệt!

Trên thực tế, chuyện liên quan tới anh đã được truyền khắp hệ thống cảnh sát trong mười hai nước.

Dù sao, gần mười năm nay cũng không có được hai người nhận được huy chương do liên minh cảnh sát mười hai nước ban ra!

Mặc dù Bạch Tiểu Thăng chỉ là trong lúc vô ý thúc đẩy, tạo cơ hội lớn cho cảnh sát Nam Mỹ liên kết quét sạch tội phạm, làm cho trị an các nơi có sự thay đổi lớn!

Loại thay đổi này tất nhiên đã được cảnh sát mười hai nước sùng bái.

Thôi Thần và Thôi Tuyết Tuyết chỉ thấy cảnh sát trưởng Turner hình như xác nhận, nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ kích động, trong miệng khẽ kêu lên:

- Là anh ta! Bạch Tiểu Thăng!

Anh em Thôi Thần sửng sốt nhìn nhau.

Không rõ vì sao cảnh sát trưởng này lại kích động như thế.

Bạch Tiểu Thăng nói rõ tình hình của mình bên này, cũng được Anthony hứa sẽ liên lạc khắp nơi, tất nhiên lập tức cảm ơn một hồi, sau đó mới cúp điện thoại.

Cảnh sát trưởng Turner đã đứng lên, xoa xoa tay, nhìn Bạch Tiểu Thăng toét miệng cười đầy vẻ kích động.

- Bây giờ, chúng ta cứ ngồi chờ ở đây là được rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói với anh em Thôi Thần, sau đó nhìn về phía cảnh sát trưởng Turner, mỉm cười hỏi thăm:

- Như vậy được chứ, ngài cảnh.. sát trưởng?

- Đương nhiên! Đương nhiên!

Cảnh sát trưởng Turner cười rất nhiệt tình trả lời:

- Ngài muốn uống gì không, cà phê hay là trà để tôi đi chuẩn bị cho ngài!

Turner nói dứt lời đã tự mình rời đi.

Thôi Thần, Thôi Tuyết Tuyết nhìn tới tròn cả mắt.

Thôi Tuyết Tuyết quan sát Bạch Tiểu Thăng và không nhịn được nói:

- Anh rốt cuộc là ai vậy?

Bạch Tiểu Thăng chỉ cười mà không nói gì.

Chuyện thật sự làm người ta giật mình vẫn còn ở phía sau.

Chỉ ba, bốn mươi phút sau, đội cảnh sát thứ nhất đã đến, tất nhiên chính là sở cảnh sát địa khu.

Dẫn đầu đội cảnh sát có cấp bậc cực cao, Turner cũng phải đứng cúi người. Sau đó, anh em Thôi Thần mới biết được đó chính là sở trưởng.

Cảnh sát trưởng Turner sớm biết rõ, chắc cũng đã nhận được tin tức.

Sở trưởng kia rất khách sáo với Bạch Tiểu Thăng, đích thân hỏi thăm chuyện đã xảy ra. Ông ta còn chưa nói hết lời, bên ngoài lại có tiếng còi cảnh sát vang lên. Lại là một nhóm tiếp viện đến từ khu lân cận.

Người của nhóm thứ hai lái mấy chiếc xe cảnh sát tới, thoáng cái đã có hơn hai mươi người bước vào. Dẫn đội không ngờ cũng là sở trưởng. Bọn họ công bố tiếp sau đó, cảnh sát trong khu vực trực thuộc của mình sẽ huy động hết tất cả lực lượng tới xử lý vụ án này.

Sở trưởng trong địa bàn tất nhiên không dám tỏ ra yếu kém, nói đã triệu tập tất cả cảnh sát trong địa khu tới đây.

Thôi Thần và Thôi Tuyết Tuyết quả thật không thể tin được vào những gì nhìn thấy trước mặt.

Cho dù chuyện của bọn họ rất "nghiêm trọng", cũng chỉ là đối với bản thân mà thôi, tuyệt đối không thể lên tới độ cao như vậy được!

Bạch Tiểu Thăng rốt cuộc đã đánh tiếng với người nào vậy? Lãnh đạo cấp cao sao?

Lúc này Thôi Tuyết Tuyết không nhịn được mà nhìn Bạch Tiểu Thăng đang nói chuyện với hai vị sở trưởng, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.

Tối thiểu ở trong chuyện này, Bạch Tiểu Thăng không những không nói dối, còn rất khiêm nhường!

Anh ta đâu chỉ có chút quan hệ chứ, mạng lưới quan hệ của người quả thật quá lợi hại rồi!

Nhưng chuyện khoa trương hơn vẫn ở phía sau. Có người mặc trang phục quân nhân tới hỏi thăm có cần người và vũ khí trợ giúp hay không...

Thậm chí, thị trưởng Gatia cũng gọi điện thoại tới, biểu thị đang ở vùng khác cũng sẽ quan tâm tới chuyện này.

Những điều này quả thật làm cho Thôi Tuyết Tuyết có cảm giác choáng váng.

- Phiền mọi người điều tra tìm lại đồ giúp chúng tôi, chúng tôi còn phải chờ lên kịp chuyến bay. Đã khiến mọi người phải vất vả rồi.

Bạch Tiểu Thăng khách sáo nhờ cậy.

Lúc này, hai sở trưởng gật đầu và dẫn đầu đám người của mình chen chúc lao ra ngoài.

Lập tức, trong phòng này trở nên yên tĩnh.

Thôi Thần hít sâu một hơi và chậm rãi thở ra, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Người này cuối cùng là tồn tại thế nào vậy?

- Chuyện này làm lớn quá rồi.

Thôi Tuyết Tuyết không nhịn được lẩm bẩm.

Dù thế nào gã mắt tam giác cũng sẽ không nghĩ tới mình đã trêu chọc phải một tồn tại như vậy.

Nhưng tiếp theo, gã và cả đám băng đảng của gã sẽ được lĩnh hội sâu sắc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận