Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1829: Vội vàng trả lại đồ đã cướp (2)

Bang Chuột Đồng quả thật trộm vặt móc túi, đánh nhau thậm chí cướp đồ, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra vụ án gì nghiêm trọng, nếu không cũng sẽ không sống tiếp, đây là quy định sắt của gã.

Sao Bass này tự nhiên lại có thể khiến nhiều cảnh sát tới khu này được? Ngay cả chỗ gã làm việc từ rất lâu trước đây cũng bị điều tra rõ ràng.

Chẳng lẽ người này lén làm ra chuyện gì lớn sao?!

Nếu không ở khu nghèo này lấy đâu ra nhiều cảnh sát như vậy!

Valemount lập tức cảnh giác.

Nếu là thật, vậy Bass chính là một quả mìn không thể dính vào được!

Vào lúc Valemount quyết định, chờ Bass cúp điện thoại sẽ bảo gã mau nói cho rõ ràng, không là bảo gã mau cút đo. Đúng lúc này mọi người lại nghe có tiếng điện thoại vang lên.

- Điện thoại của ai nữa vậy?

Valemount nhíu mày hỏi.

Mọi người nhìn theo tiếng chuông.

Dimon giống như núi thịt vất vả lắm mới lấy được điện thoại trong túi của mình ra và ngẩng đầu lên nói:

- Của em.

Dimon nhận điện thoại, khi nghe được tin tức bên trong, vẻ mặt hắn cũng trở nên khiếp sợ.

Chỗ ở của hắn, nhà của bạn gái và đám bạn khác cũng có rất nhiều cảnh sát tới điều tra về hắn.

Không đợi Dimon nói xong, tiếng chuông điện thoại di động liên tiếp vang lên, giống như dàn nhạc tấu lên.

Những nhân vật quan trọng luôn đi theo bên cạnh Valemount đều lấy điện thoại di động ra nghe, sau đó vẻ mặt mỗi người đều thay đổi.

Bọn họ đều đang bị cảnh sát địa phương điều tra.

Cảnh tượng như thế, làm cho Valemount thật sự ngạc nhiên, nhìn về phía những người này.

Hôm nay có chuyện gì vậy? Tại sao tất cả mọi người cùng lúc bị rất nhiều cảnh sát điều tra chứ?

Khi gã đang cảm giác không thể tin nổi lại phát hiện điện thoại di động của mình cũng đổ chuông.

- Gần đây chúng ta đã làm gì?

Trước khi nhận nghe điện thoại, đầu óc Valemount rõ ràng có chút choáng váng mơ hồ, tâm thần bấn loạn.

Đám người xung quanh đều nhận nghe điện thoại, còn có từng tiếng kêu khẽ, sắc mặt mỗi người đều trở nên khiếp sợ.

Bọn họ uống rượu đánh nhau, bọn họ lái xe "phát ra tiếng nổ lớn trên đường phố", trộm vặt móc túi, thỉnh thoảng cũng sẽ cướp ít đồ, nhưng bọn họ không dám làm chuyện gì tội ác tày trời, mới bình yên vô sự đến giờ. Sao thoáng cái lại có nhiều cảnh sát đặc biệt tới thu thập bọn họ như vậy?

- Không, không đúng! Không phải gần đây chúng ta đã làm gì!

Valemount tin tưởng chắc chắn không phải là mình và những người bên cạnh làm gì.

Gã cho rằng, vấn đề chỉ có thể xảy ra ở trên người em trai mình Dimon, còn có gã mắt tam giác Bass. Gã và những người khác chỉ bị "liên lụy" điều tra.

Là những người này đã làm gì?

- Các người là ám sát nguyên thủ quốc gia, hay là xuống tay với ngân hàng quốc gia?!

Valemount lập tức gào hét lên với Dimon và Bass.

Hai người này nghe xong trực tiếp nhếch miệng.

Bọn họ cũng phải có lá gan đó mới được chứ!

Đúng lúc này, có người bịch bịch chạy tới, cả đường đi đều lảo đảo, ngay cả hít thở cũng có vẻ gấp gáp.

- Không xong, không xong rồi!

Người kia hét chói tai:

- Cảnh sát, bên ngoài đều là cảnh sát!

Valemount dẫn đầu mọi người lập tức nhìn về phía người mới tới.

- Tất cả đều là cảnh sát? Có… có bao nhiêu người?

Valemount cố gắng bình tĩnh hỏi.

- Một trăm người! Không, là hai trăm người!

Người tới nói rất chắc chắn, ánh mắt ngạc nhiên:

- Còn có máy bay trực thăng xoay quanh ở bên ngoài nữa. Chúng tôi đếm phải có tới ba bốn cái!

Hai trăm cảnh sát, thậm chí còn phái ra cả máy bay trực thăng à?

Sao có thể như vậy được chứ?

Lập tức, tất cả mọi người ở đó đều ngạc nhiên không nói được lời nào.

Valemount, Dimon và cả Bass đều đờ đẫn.

- Bọn họ nói muốn Bass và cả Dimon!

Người kia nuốt nước miếng, nhìn về phía Valemount vóc dáng thấp:

- Bọn họ bảo chúng ta giao người, còn cả cái gì đó ra!

Người, còn có... đồ?

Valemount liếc nhìn xuống cái vali trên mặt bàn, mắt đều trợn trừng, lẩm bẩm nói:

- Quả nhiên là giấy đáng giá, đây là cơ mật lớn tới mức nào vậy?

Bass và Dimon nghe được lời này, ánh mắt đều trống rỗng.

Hai người mờ mịt nhìn nhau, mờ mịt trả lời.

- Chúng ta không phải là chọc vào điệp viên 007 chứ?

- Vậy không biết vật này có phải là cơ mật quốc gia hay không...

Hai người này nói xong, chân cũng run rẩy.

Vừa nghe bọn họ nói như vậy, ánh mắt những người bên cạnh Valemount đều trở nên kinh sợ, khủng hoảng kêu lên.

- Chẳng lẽ chúng ta bị diệt...

- Tôi không động vào thứ đó!

- Tôi còn chưa từng nhìn qua đâu!

- Tôi chưa tới nơi đây!

Các nhân vật lớn trong bang Chuột Đồng thường ngày "Nghĩa bạc vân thiên" lại đều hét lên chói tai.

Valemount bị bọn họ làm cho đầu óc choáng váng, lớn tiếng quát mọi người im miệng, đầu óc lại giống như không thể hoạt động.

- Anh đừng giao em ra, anh ơi, em không muốn ngồi tù đâu.

Dimon giống như núi thịt gào khóc, thậm chí còn nổi cả bong bóng mũi, hình ảnh không quá đẹp.

- Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi hoàn toàn không biết gì cả!

Bass hét chói tai giống như đang khiếu nại với quan toà.

Valemount đã không có cách nào suy nghĩ được bình thường nữa.

Gã có thể giao ra Bass, nhưng không muốn giao ra em trai ruột, dù sao bọn họ cũng có huyết thống.

- Đừng có tranh cãi nữa!

Valemount giận dữ gầm thét lên, cuối cùng cũng làm cho mọi người yên tĩnh lại một chút.

- Các anh em, bình thường Valemount tôi đối xử với các người không tệ, hôm nay là lúc các người thể hiện ra sự trung nghĩa!

Valemount nghiêm túc nói, ngay sau đó vỗ nhẹ vào vai của Bass:

- Bass, lúc này mày nên đứng ra gánh vác rồi. Mày yên tâm, trong lúc mày đi vào trong đó, anh sẽ chăm sóc tốt cho người nhà của mày!

Valemount chỉ "khích lệ" Bass mà không nhắc tới em trai mình, đây rõ ràng là muốn bảo vệ em trai.

Mọi người lập tức hiểu ra.

Vẻ mặt Bass quả thật giống như ăn phải cục shit vậy.

- Bang Chuột Đồng chúng ta, trung thành tới cùng!

Valemount nhìn mọi người xung quanh và nghiêm túc nói:

- Các người hiểu ý của tôi chứ?

Lúc này, tầng thượng “trụ sở bí mật” của bang Chuột Đồng đã bị dọn sạch. Tất cả mọi người bị dẫn đi, nơi đó đứng đầy cảnh sát, bảo vệ cẩn thận cửa thang máy, tất cả đều được trang bị súng bắn tỉa. Hai sở trưởng đích thân bước tới.

Bên ngoài xuất hiện trận thế càng kinh người hơn, rất nhiều cảnh sát bao vây quanh nơi đây, trên không trung có máy bay trực thăng xoay quanh, ở cửa khoang cũng có tay súng bắn tỉa khống chế cẩn thận.

Tình cảnh này làm cho dân chúng trong khu nghèo được mở rộng tầm mắt, bàn luận xôn xao.

Tất cả mọi người đều xác định, nhất định phải có tội phạm từng gây ra tội ác tày trời ở đây.

Trong lúc hai vị sở trưởng quyết định cho đội đột kích theo thang máy đánh mạnh vào trong để bắt người tìm vật, thang máy đi xuống.

Lúc này, tất cả cảnh sát đều chĩa nòng súng vào nơi đó.

Cửa thang máy vừa mở ra, tất cả mọi người bên trong hô to:

- Đừng nổ súng.

- Chúng tôi không có vũ khí.

- Chúng tôi ôm đầu rồi.

Ngay sau đó, ba người bị trói được đẩy ra. Đó là Dimon giống như núi thịt, gã mắt tam giác Bass, còn có Valemount thấp bé vừa nói mọi người "phải trung thành".

Sau đó, một người dẫn đầu bang Chuột Đồng đầy cung kính đưa vali bị bọn họ cướp cho hai vị sở trưởng.

Hai vị sở trưởng thấy được đồ thì ánh mắt sáng ngời, lúc này lập tức một đường hộ tống, vội vàng rời đi.

Về phần những người ở đây đều được dẫn đi, chờ đợi bọn họ là một đợt điều tra rất nghiêm khắc.

Nhưng lấy chuyện bọn họ phạm được, nhiều nhất cũng chỉ ba năm, năm năm mà thôi.

Đám người này từ Valemount, Dimon đến Bass nghe tới tuyên án cuối cùng chỉ mấy năm, mà không phải là chung thân hoặc tử hình, bọn họ lập tức mừng đến chảy nước mắt, nói sau khi đi ra mỗi người sẽ thay đổi triệt để, sẽ làm người bình thường tuân theo pháp luật...

Đương nhiên, những chuyện này đều là nói sau...

Bạch Tiểu Thăng và đám người Thôi Thần chỉ đợi một tiếng rưỡi đã lấy lại được đồ đã mất, sau đó kiểm tra thấy đúng đồ, không hề thiếu tờ nào.

Thôi Thần vô cùng cảm kích cảnh sát địa phương, cũng không ngừng cảm ơn Bạch Tiểu Thăng.

Thôi Tuyết Tuyết cũng vậy.

Khi biết được đám người Bạch Tiểu Thăng muốn tới sân bay, lại chỉ còn không đến một giờ sẽ lên máy bay, hai vị sở trưởng còn đặc biệt phái xe cảnh sát hộ tống.

Dù sao, hộ tống Bạch Tiểu Thăng - một người được huy chương công trạng vinh quang của liên minh cảnh sát mười hai nước chính là vinh dự của bọn họ.

Được xe cảnh sát hộ tống Thôi Thần, Thôi Tuyết Tuyết còn có cảm giác giống như trong giấc mơ vậy.

Nhưng Thôi Thần ngược lại nhanh chóng bình tĩnh lại, trực tiếp nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi còn nhớ rõ chuyện đã đồng ý với cậu, cậu hãy giới thiệu công ty Dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng của bạn cậu cho tôi.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy cười nói:

- Xem ra, ngài Thôi không thường lên mạng tám chuyện.

Thôi Thần sửng sốt.

Chuyện này có liên quan gì với việc lướt mạng tám chuyện chứ?

- Cái gọi là “bạn tôi” chỉ là lí do thoái thác phần lớn đều chỉ chính mình.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng chính là của tôi.

Thôi Thần giật mình nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Thôi Tuyết Tuyết không nhịn được nhíu mày.

Anh ta? Thật không vậy? Câu này không phải là chém gió chứ...

Bạn cần đăng nhập để bình luận