Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1833: Coi như tôi chưa nói...

Bất ngờ biết được phố người Hoa ở Ganand có hoạt động, Bạch Tiểu Thăng hỏi thăm ý kiến của hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, ba người liền quyết định đi xem.

Nhưng vừa nhắc tới phố người Hoa, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nhớ tới một người.

Gia tộc lớn đứng đầu phố người Hoa ở Ganand chính là nhà họ Bạch, nhưng “Bạch” của người ta lại không liên quan tới “Bạch” của Bạch Tiểu Thăng.

Nhà họ Bạch có vị đại tiểu thư - Bạch Nguyệt Phong là bạn của Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên.

- Trước đây tôi chưa từng đi tới nhà họ Bạch, chờ số hộp đựng Tử Sa của Lý Nê đưa đến, cũng nên đưa cho Bạch Nguyệt Phong mấy cái, để cho cô ấy tặng người lớn tuổi trong nhà.

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm nói.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng biết Bạch Nguyệt Phong được Bạch Tiểu Thăng nhắc tới có thân phận thế nào.

- Vậy lần này chúng ta qua, có thể gặp đại tiểu thư nhà họ Bạch ở trong phố người Hoa không?

Lâm Vi Vi cũng nghe qua về câu chuyện lý thú khi Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên, Bạch Nguyệt Phong du ngoạn Ganand, càng có ấn tượng sâu hơn về đại tiểu thư nhà họ Bạch. Cô cảm thấy cô ấy là một người cá tính nên cũng muốn kết bạn với cô ấy.

- Gặp mặt? Em nghĩ gì thế?

Lôi Nghênh cảm thấy buồn cười về cách nói này của Lâm Vi Vi:

- Không nói hôm nay cô đại tiểu thư Bạch Nguyệt Phong kia có ở nhà ở bên này hay không, có đi tới khu phố không, cho dù có đi nữa, em cho rằng phố người Hoa thật chỉ có một đường phố, mọi người lại có thể gặp được nhau sao?

Lâm Vi Vi suy nghĩ một lát thì nhún vai. Cô cũng cảm thấy mình ngây thơ.

Trước kia, phố người Hoa Ganand có thể thật sự chỉ là một con đường lớn. Nhưng cho đến ngày nay, theo quá trình quốc tế hóa, đô thị lớn phát triển, người Trung Quốc ở địa phương đã trở thành một khu, hơn nữa phát triển tương đối giàu có, ngay cả khu ở chỗ khác trong thành phố cũng cực kỳ hâm mộ.

Bây giờ đi phố người Hoa, gọi là huyện người Trung Quốc thì có thể càng thích hợp hơn. Ở trong khu vực lớn như vậy, sao có thể nói gặp là gặp được chứ?

- Đi thôi, chúng ta cứ đi dạo đã. Có thể gặp được thì nói chuyện, không gặp được lại chờ ấm Tử Sa đến, tôi sẽ đặc biệt hẹn cô ấy ra gặp.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đứng lên.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng đứng dậy đi theo.

Nhắc tới đi chơi ở phố người Hoa, ba người bỗng nhiên đều cảm thấy có tinh thần, cái gì mà đường đi mệt nhọc, sai giờ đã sớm chạy tới chín tầng mây.

Bọn họ ra khỏi khách sạn vẫy xe.

Một giờ sau, ba người Bạch Tiểu Thăng lại ngồi xe đi tới bên ngoài phố người Hoa ở Ganand.

Bên trong không tiện đi xe, cho nên tài xế cũng xin lỗi một hồi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng ngược lại cũng hiểu.

Người lái xe taxi này mũi cao, tóc vàng, từ phía xa nhìn thấy cổng chào đậm chất Trung Quốc, cả con đường được trang hoàng màu đỏ cũng không nhịn được chà chà ngợi khen, biểu thị nếu không phải đang bận kiếm tiền, anh ta cũng rất muốn đi dạo một chút.

Nhắc tới món ăn Trung Quốc, người tài xế da trắng còn đọc một hơi các món ăn rất trôi chảy.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nghe được cũng cảm thấy rất tự hào.

Ba người Bạch Tiểu Thăng thanh toán tiền và xuống xe, đi bộ tới lối vào của phố người Hoa.

Từ phía xa, ba người đã thấy bên kia đông nghịt người, màu đỏ vui vẻ, mơ hồ còn nghe được từng tiếng nhạc cổ.

Ba người nhất thời bước nhanh hơn.

Vừa vào đoạn đường của phố người Hoa lại càng thấy náo nhiệt hơn, các loại món ăn vặt, các loại trò ảo thuật, múa sư tử, múa rồng, biểu diễn hí khúc nhiều không đếm hết, làm người ta hoa cả mắt, quả thật là một bước lại một cảnh tượng khác. Xung quanh không chỉ có gương mặt Trung Quốc qua lại, còn có những người nước khác mặc đường trang, sườn xám. Bạch Tiểu Thăng thậm chí nghe được bọn họ dùng tiếng Trung nói chuyện với nhau, hỏi nhau "Ăn chưa".

Lâm Vi Vi chà chà ngợi khen, nói mình giống như "xuyên qua" vậy.

Nhưng sau đó, con ấy lại bỏ chạy đi mua các loại đồ ăn vặt.

Trong phố người Hoa, đồ ăn vặt thật sự đủ tiêu chuẩn, không giống những nơi bên ngoài, vì quan tâm tới khẩu vị địa phương mà làm chẳng ra gì, quá ngọt, quá ngấy.

Món ăn nơi đây thậm chí có thể ngang với các món ăn chính tông trong nước. Sau khi Lâm Vi Vi mua xong, Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh vừa nếm thử thì không dừng lại được, mắt bọn họ đều sáng ngời, trầm trồ khen ngợi.

Vì vậy, ba người này ăn từ đầu đường tới cuối đường, lại phát hiện ra một con phố càng náo nhiệt hơn, càng nhiều đồ ăn vặt hơn...

Lâm Vi Vi cũng không nhịn được kích động hét to.

Ba người lại rẽ vào một con phố khác.

Bọn họ cứ vừa đi vừa ăn vừa chơi như vậy đến tận buổi chiều, ba người vẫn không biết mệt, chỉ cảm thấy bụng tròn vo, no tới không chịu nổi nữa, chân cũng mỏi. Vì vậy bọn họ tìm một quán trà trên phố và ngồi xuống, gọi bát trà uống.

Cửa hàng này mô phỏng theo phong cách cổ, bên ngoài gian hàng có một mái che mát, có thể thấy người đến người đi bên ngoài đường, rất thú vị, chỉ tiếc vị trí không quá lớn, chỉ có hai cái bàn.

- Đúng là phong cảnh tuyệt vời. Chờ sau này già rồi, tôi cũng muốn hợp tác với chính phủ xây dựng trấn nhỏ theo phong cách cổ như vậy, nhìn vô cùng náo nhiệt, lại duy trì kiến trúc và món ăn theo phong cách Trung Quốc:

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được xúc động nói.

Lâm Vi Vi liền vỗ tay nói:

- Tốt đấy. Đến lúc đó em quyết định sẽ dọn tới ở. Một nơi có thể vừa ăn ngon, vừa chơi vui, vậy thì quá tốt rồi.

Ngay cả Lôi Nghênh cũng mỉm cười và nói:

- Tính tôi và Tử Nguyệt nữa!

Ba người đang nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên từ trong đám người bên ngoài có một người lao ra, chạy nhanh vào trong này, va chạm vào người phục vụ mặc trang phục cổ đang đưa trà tới.

Hai người này đồng thời kêu lên một tiếng.

Người phục vụ ngã nhào, người còn lại đâm đầu về phía bàn của đám người Bạch Tiểu Thăng.

Thật may là Bạch Tiểu Thăng chú ý tới tiếng hét kinh hãi vừa rồi nên nhìn sang, thấy đối phương lao tới, lúc này liền đứng dậy giơ cánh tay ôm lấy, ngăn cản không để cho người đó bị ngã.

Bóng dáng kia không tính là cao lớn, sức đụng tới lại không nhỏ, nếu không phải Bạch Tiểu Thăng điều chỉnh tư thế chuẩn bị, nói không chừng còn có thể bị đối phương đẩy ngã.

Nhưng được cái Bạch Tiểu Thăng đã đỡ được.

Người kia lại là "ối" một tiếng. Lúc này Bạch Tiểu Thăng nghe được rõ ràng.

Đó là giọng của cô gái rất trong trẻo, dễ nghe.

Bạch Tiểu Thăng lại không nhịn được sửng sốt.

Sao nghe giọng nói này quen tai vậy nhỉ!

Bạch Tiểu Thăng vội đỡ đối phương dậy và nhìn chằm chằm vào người đó.

Người kia cũng ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thăng và lập tức sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc lại vui vẻ.

- Bạch Nguyệt Phong, là cô à?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nói.

Trước khi tới phố người Hoa, ba người còn nhắc tới cô, nói có thể gặp mặt không?

Không ngờ, lúc này bọn họ lại thật sự gặp được!

- Bạch... Bạch, Bạch Tiểu Thăng, sao… sao anh lại ở đây?

Bạch Nguyệt Phong cũng giật mình và thở gấp nói.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng xông tới.

- Sao cô…

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được chỉ vào Bạch Nguyệt Phong rồi chỉ về hướng cô vừa từ đó chạy tới.

Nhà họ Bạch ở phố người Hoa vậy cũng xem như là gia tộc lớn đứng đầu, Bạch Nguyệt Phong là đại tiểu thư phố người Hoa làm sao lại giống như bị người ta đuổi theo, phải bỏ chạy vậy.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ tò mò.

Bạch Nguyệt Phong vừa chạy nhanh, lúc này còn đang thở hổn hển. Cô vừa nghe Bạch Tiểu Thăng hỏi vậy, chỉ về phía mình vừa chạy tới và nói một câu:

- Có người, có người đuổi theo tôi...

Đúng lúc này, từ trong đám người có một người đàn ông da trắng, nhìn trẻ tuổi lại đẹp trai bước ra. Khi thấy Bạch Nguyệt Phong, hắn bước nhanh tới với dáng vẻ đầy khí thế.

Lôi Nghênh vừa thấy đối phương như vậy, lại nghe Bạch Nguyệt Phong nói thế thì vẻ mặt trầm xuống, đi nhanh tới đón.

Người này làm sao vậy?

Đây là phố người Hoa lại dám bắt nạt người Trung Quốc ở chỗ này!

Lôi Nghênh tất nhiên không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc đi qua cùng.

Người cao lớn trẻ tuổi da trắng kia thấy một người cao to Châu Á đi tới với vẻ mặt không tốt thì không hề hoảng sợ, vẫn lao thẳng đến chỗ Bạch Nguyệt Phong.

Nhưng tiếp đón hắn chính là bị Lôi Nghênh đấm trúng mặt.

Một đánh này không khác gì chân gấu.

Bạch Nguyệt Phong bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, vội quay đầu qua la hét:

- Hắn không phải là người xấu...

Lôi Nghênh đã đấm cho người này ngã xuống, lại nghe được câu nói của Bạch Nguyệt Phong thì lập tức ngây người quay đầu:

- Cái gì?

Bạch Nguyệt Phong nhìn người vừa ngã xuống và lẩm bẩm nói:

- Cái gì á...

- Coi như… tôi chưa nói...

Bạn cần đăng nhập để bình luận