Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1834: Robert

Bạch Nguyệt Phong gặp được Bạch Tiểu Thăng thì rất vui vẻ. Bạch Tiểu Thăng là bạn của cô, còn là loại người cô rất thích.

Có vài người khi làm bạn sẽ có cảm giác xa cách, cũng cần duy trì khoảng cách nhất định.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng lại khác, anh làm người ta có cảm giác luôn dễ gần, ở chung rất thoải mái.

Làm bạn với anh là một chuyện rất thoải mái.

- Anh đến nước M bao giờ? Sao không nói trước với tôi một tiếng để tôi chiêu đãi anh chứ? Thật quá đáng.

Bạch Nguyệt Phong trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, giọng điệu có phần trách móc.

- Cô Bạch, chúng tôi cũng mới tới hôm nay thôi. Món quà do anh Tiểu Thăng chuẩn bị cho ông cụ nhà cô còn chưa tới, cho nên mới không quấy rầy cô. Anh ấy thậm chí còn chưa đến nhà họ Ngụy đâu.

Lâm Vi Vi ở bên cạnh mỉm cười và nói.

Lần trước tới Ganand, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng đã từng gặp Bạch Nguyệt Phong nên cô ấy cũng nhận ra. Bạch Tiểu Thăng xem hai người này là bạn, khi không có người cũng xưng hô rất tùy ý tự nhiên. Cô ấy không những không thấy ghét điều này, ngược lại còn vì vậy mà có ấn tượng tốt hơn đối với anh.

- Vậy à! Thì ra là tôi hiểu nhầm anh, anh vẫn tính là bạn chí cốt.

Bạch Nguyệt Phong tùy tiện vỗ vai Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười:

- Từ trước đến nay tôi vẫn là người bạn chí cốt đạt tiêu chuẩn còn gì, cô cũng đâu phải mới ngày đầu tiên biết tôi chứ?

- Anh tới Ganand công tác sao?

Bạch Nguyệt Phong lại hỏi.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, không hề che giấu:

- Không sai. Tôi tới báo cáo công tác.

- Báo cáo công tác?

Bạch Nguyệt Phong nghe được câu này thì lập tức giật mình, kinh ngạc quan sát Bạch Tiểu Thăng:

- Không phải là... anh lại lên chức chứ?!

Bạch Nguyệt Phong cũng biết Bạch Tiểu Thăng làm việc ở tập đoàn Chấn Bắc. Đó là tập đoàn quốc tế lớn, tập đoàn tài chính lớn khiến cho người ta phải cảm thấy kính nể. Nhưng khi đi tới địa vị cao nào đó, muốn thăng chức cũng vô cùng gian khổ, vô cùng gian nan. Thậm chí mười mấy hai mươi năm không lên chức cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng mới bao nhiêu tuổi chứ? Lần trước anh đã là giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc, lúc này mới qua hai năm lại lên chức nữa à?

Bạch Nguyệt Phong biết, Bạch Tiểu Thăng xem chuyện của anh và Ngụy Tuyết Liên là việc riêng, không dựa vào quan hệ của nhà họ Ngụy. Nói cách khác, anh dựa vào thực lực của mình để tiến thêm một bước!

Chính vì nguyên nhân này, Bạch Nguyệt Phong mới càng thêm bội phục!

Bạch Tiểu Thăng lợi hại, là thật sự lợi hại đấy!

- Anh đúng là quá giỏi!

Bạch Nguyệt Phong không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Bạch Tiểu Thăng và thật lòng nói một tiếng:

- Tiểu nữ tử thán phục!

Bạch Tiểu Thăng nổi tính nghịch ngợm, lập tức mỉm cười chắp tay khiêm tốn:

- Không dám nhận, không dám nhận.

Lâm Vi Vi thấy hai người này giống như kẻ dở hơi vậy thì buồn cười.

Hai người đang trò chuyện, bên kia truyền đến một tiếng hét phẫn nộ:

- Anh là ai? Tại sao lại ra tay đánh tôi!

Bạch Tiểu Thăng, Bạch Nguyệt Phong, Lâm Vi Vi theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy người đàn ông da trắng vừa bị Lôi Nghênh đánh đảo, đang được anh đỡ dậy.

Người đàn ông da trắng này vừa phẫn nộ kêu to, vừa đẩy Lôi Nghênh ra.

Lôi Nghênh quay đầu nhìn về phía đám người Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt như muốn hỏi cách giải quyết.

Vừa rồi Bạch Nguyệt Phong nói hắn không phải là người xấu. Nhưng Lôi Nghênh đã đánh xuống mất rồi.

Sau khi suy nghĩ lại, Lôi Nghênh đoán, có thể mình đã hiểu nhầm rồi.

Tính tình của cô gái Bạch Nguyệt Phong này thích giở trò đùa dai, không có gì khiến cho người ta ngạc nhiên được nữa.

Mình nhất thời đánh người một nhà, bất kể có phải là hiểu nhầm hay không, cũng thật xấu hổ.

Trước khi biết rõ thân phận của người đàn ông da trắng này, Lôi Nghênh cũng không muốn lại tùy tiện ra tay nữa.

Những người qua đường cách đó không xa thấy Lôi Nghênh đánh người đều chú ý nhìn qua, sau đó không thấy có chuyện gì nữa thì lập tức mất hứng và rời đi, tiếp tục du ngoạn.

Lúc này, người đàn ông da trắng trẻ tuổi tức giận hét lên lại thu hút ánh mắt của mấy người qua đường.

Nhưng rõ ràng không được quan tâm bằng vừa nãy.

Người qua đường dùng ánh mắt "người này có vấn đề" nhìn người đàn ông kia, sau đó lại rời khỏi.

- Robert, anh ấy là bạn tôi. Vừa nãy là hiểu nhầm! Hiểu nhầm thôi!

Bạch Nguyệt Phong giơ tay vẫy người đàn ông da trắng này và cao giọng nói.

Người đàn ông da trắng vốn đang nổi giận lại nghe cô nói vậy, cũng chỉ có thể nén cơn giận, trừng mắt với Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh thật ra cũng không tính toán với hắn.

- Người này có lai lịch gì? Tại sao vừa rồi lại muốn đuổi theo cô?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được tò mò, khẽ hỏi Bạch Nguyệt Phong.

Bạch Nguyệt Phong cũng dịch sát lại gần, khẽ trả lời:

- Người này à... Hừ, anh ta có lai lịch rất lớn, nhưng anh xem bộ dạng rắm thối như vậy là biết không làm người ta thích được rồi. Hắn theo đuổi tôi, hôm nay là ngày đặc biệt, cha tôi bảo tôi tiếp hắn. Vừa rồi, tôi nhân lúc hắn không để ý muốn bỏ rơi hắn, kết quả... thì anh biết rồi đấy.

Vừa nghe Bạch Nguyệt Phong nói vậy, Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhìn về phía người đàn ông tên gọi là Robert.

Ngay cả Bạch Nguyệt Phong cũng nói hắn có lai lịch rất lớn à?

Đổi góc độ suy nghĩ, lấy tính cách của Bạch Nguyệt Phong mà không thích hắn, còn bị hắn theo đuổi mà không đánh thành đầu heo thì đã xác nhận hắn có lai lịch đặc biệt rồi.

Còn nữa, ngay cả cha Bạch Nguyệt Phong cũng "Tác hợp", để cho hai người bọn họ đi dạo phố. Có thể tưởng tượng được Robert còn đặc biệt hơn là "rất có lai lịch" đấy!

Bạch Nguyệt Phong vừa "giải thích" như vậy, Robert cũng không tiện làm gì Lôi Nghênh. Hắn thở ra một hơi và bình tĩnh lại, thay đổi sắc mặt và đi về phía Bạch Nguyệt Phong.

Nhưng hắn vừa vặn nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng và Bạch Nguyệt Phong châu đầu ghé tai, thì thầm nói chuyện với nhau.

Bạch Tiểu Thăng và Bạch Nguyệt Phong thì thầm nói chuyện như vậy, nhìn qua rõ ràng chính là thể hiện sự "thân mật" !

Trong mắt Robert thoáng lộ vẻ ghen tỵ, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng không tốt.

Với ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng tất nhiên đã nhìn ra được, nhưng anh không thể hiện ra ngoài.

- Nguyệt Phong, vừa rồi em chạy quá nhanh, anh suýt nữa thì không đuổi kịp.

Khi Robert đến gần còn giả vờ thân mật, mỉm cười và nói với Bạch Nguyệt Phong.

Sau đó, hắn mới nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng cười hỏi:

- Vị này là?

- Anh ấy là bạn tôi.

Bạch Nguyệt Phong nói.

- Là bạn sao? Hân hạnh được gặp mặt:

Trên mặt Robert lộ vẻ tươi cười ôn hòa, giơ tay về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Ngài Robert, hân hạnh được gặp mặt.

Bạch Tiểu Thăng cười khẽ và thò tay ra nắm chặt.

Vừa nắm tay, Bạch Tiểu Thăng phát giác lực tay của đối phương rất mạnh.

Thật là một người hẹp hòi!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, trong tay dùng sức thêm vài phần.

Vẻ mặt Robert lập tức biến đổi.

Hắn không ngờ được lực tay của người Trung Quốc này lại mạnh như thế, hắn thậm chí cảm giác mình không phải đang nắm tay nữa mà là một cái kìm sắt rồi.

Robert vội rút tay về.

Bạch Tiểu Thăng cũng không "giữ lại", nhưng rõ ràng mu bàn tay của Robert đã bị bóp tới đỏ.

Bạch Nguyệt Phong, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn thấy lại xem như không biết, tất cả đều mỉm cười.

Robert lại không phải là người ngu, tất nhiên nhìn thấy được điều đó. Trong lòng hắn càng thấy chán ghét Bạch Tiểu Thăng.

Hắn thấy thằng nhóc Trung Quốc này là muốn làm mình chịu thiệt ở trước mặt Bạch Nguyệt Phong!

Ở trước mặt phụ nữ, hắn tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được!

Đúng lúc này, trong đám người có bốn người bước nhanh ra. Tất cả đều mặc comple và đi giày da. Ánh mắt bọn họ đảo qua thấy Robert, lập tức bước nhanh tới, xem ra rất giống với vệ sĩ.

Bốn người kia cao thấp mập ốm khác nhau, thậm chí màu da cũng không giống nhau.

Ánh mắt của Lôi Nghênh lập tức bị những người kia thu hút.

Nhìn dáng vẻ bọn họ đi lại cũng biết không phải là người tầm thường!

Là cao thủ!

Lúc này, Robert tươi cười, nhiệt tình nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng:

- Anh mới tới Ganand hôm nay sao? Anh tới du lịch à? Vậy không bằng để tôi dẫn anh đi chơi vậy.

Robert mỉm cười và nói:

- Tôi bảo đảm anh sẽ cảm thấy rất thú vị!

Nụ cười kia có phần hung ác nhưng không rõ ràng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn, cười:

- Được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận