Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1836: Quét ngang tất cả mọi người ở đó (1)

- Này, các người là ai? Các người có biết tôi là ai không? Dám cầm vũ khí cản đường của tôi à? Các người muốn làm gì?!

Đối mặt với mấy người bịt mặt này, sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, Bạch Nguyệt Phong tức giận hét lên đầy phẫn nộ.

Nơi này là Phố người Hoa Ganand, cô là vốn đại tiểu thư nhà họ Bạch gia tộc lớn đứng đầu khu này. Mười sáu, mười bảy thương nghiệp trong khu vực này đều có quan hệ với nhà bọn họ, những người này dám cướp cô ngay ngoài đường? Hơn nữa là ở cửa nhà sao? Thậm chí còn ở ngay trước mặt những người bạn Bạch Tiểu Thăng này, bảo cô làm sao chịu nổi chứ!

Bạch Nguyệt Phong tất nhiên rất tức giận.

- Nguyệt Phong, đám người bọn họ vì tiền thì không quan tâm tới gì khác đâu. Em nói với bọn họ những lời này cũng vô nghĩa thôi!

Robert khuyên cô gái tính tình nóng nảy này, còn không quên thêm một câu:

- Cho dù trị an trong khu rất tốt, nhưng em xem, dù sao nó vẫn tồn tại một ít sơ hở, tai họa ngầm. Sau khi về, em phải nói với chú Bạch hợp tác với mấy công ty an ninh của gia tộc nhà anh, như vậy sẽ không có chuyện này nữa.

Robert này không ngờ còn muốn lôi kéo kinh doanh cho gia tộc của mình...

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười.

Lâm Vi Vi kéo Bạch Nguyệt Phong và khuyên nhủ:

- Cô Bạch, cô đừng nổi giận. Cô yên tâm đi, có anh Tiểu Thăng còn có Lôi Nghênh ở đây, chúng ta sẽ không nguy hiểm đâu.

Khi Lâm Vi Vi nói chuyện, vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh đã bớt phóng túng và đi lên trước, đứng ở phía trước tất cả mọi người.

Robert thấy Lâm Vi Vi có lòng tin gần như sùng bái vào hai người đàn ông khác, lại thấy Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh đi lên trước, thậm chí vượt qua cả chỗ mình đứng, hoàn toàn là muốn cướp danh tiếng vốn thuộc về mình ở ngay trước mặt Bạch Nguyệt Phong, trong lòng lập tức thấy khó chịu.

Cậu muốn cứng rắn ra mặt đúng không? Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo! Robert âm thầm dùng tay ra hiệu cho người đối diện đánh.

Đám người bịt mặt kia lập tức hiểu ý.

- Nguyệt Phong, em yên tâm, có anh ở đây, anh bảo vệ em an toàn, không cần lo lắng đâu!

Robert vẫn quay đầu và bảo đảm với Bạch Nguyệt Phong.

Chờ “Bạch” và tên to lớn kia bị đánh tới không bò dậy nổi, mình sẽ ra mặt giải quyết khủng hoảng, thể hiện ra sự dũng mãnh của mình! Đến lúc đó, Bạch Nguyệt Phong còn không đổ mình nữa sao...

Trong lòng Robert nghĩ rất hay.

Hắn thấy dáng vẻ Bạch Tiểu Thăng nho nhã yếu ớt như vậy thì có thể đánh thắng được ai chứ? Cho dù đánh thắng được một người, nhưng làm sao đánh thắng được hai người, ba người. Người ta nói hai tay còn khó hơn địch nổi bốn tay, càng khỏi phải nói tới người của hắn đều cầm vũ khí trong tay!

Trong đó còn có một cao thủ cận chiến!

Ánh mắt Robert sáng ngời, trong lòng đầy chờ mong, chỉ muốn nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng bị đánh thành một đám bùn nhão.

Bạch Nguyệt Phong không để ý tới Robert, vẻ mặt cô lo lắng nhìn Bạch Tiểu Thăng và có chút sốt ruột, lẩm bẩm nói:

- Sao anh ta lại lao tới phía trước chứ! Mong là anh ta đừng bị thương, nếu không mình cũng không biết phải ăn nói với Tuyết Liên thế nào!

Bạch Nguyệt Phong phán đoán không khác với Robert.

Nhìn Bạch Tiểu Thăng thế nào cũng không giống với loại giỏi đánh nhau, càng khỏi phải nói tới đối phương nhiều người như vậy, còn mang theo vũ khí!

- Vi Vi, đợi lát nữa cô chạy ngược về gọi người, tôi ngăn cản bọn họ một lát để tranh thủ thời gian cho cô.

Bạch Nguyệt Phong vội thì thào căn dặn Lâm Vi Vi.



Thân phận cô không tầm thường, cô nghĩ mình nói ra danh hiệu thì có thể dây dưa, kéo dài thời gian với đối phương.

Về phần Robert, cô không mong đợi.

Bạch Nguyệt Phong dứt lời lại thấy Lâm Vi Vi giống như không nghe thấy, chỉ lo nhìn về phía trước mặt.

Bạch Nguyệt Phong lập tức sốt ruột:

- Tôi nói, cô có nghe không vậy.

- Hả.

Hình như lúc này Lâm Vi Vi mới lấy lại tinh thần, cười với cô:

- Tôi nghe được chứ.

- Ý của tôi như vậy, cô...

Bạch Nguyệt Phong còn muốn nói, Lâm Vi Vi đã ngắt lời và cười rất tự tin:

- Cô Bạch cứ yên tâm đi, có bọn họ là đủ rồi!

Bạch Nguyệt Phong nhìn Lâm Vi Vi với vẻ cổ quái.

Chẳng lẽ nha đầu ngốc này ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng bên quá lâu, thấy anh ta làm việc mạnh mẽ nên xem anh ta như thần, cái gì cũng tin tưởng sao?

Đây là đánh nhau, không phải là đấu trí đâu...

Thôi đi, một lúc nữa xem tình thế không tốt, mình sẽ chạy đi tìm người giúp vậy. Bạch Nguyệt Phong thầm nghĩ. Chỉ có điều làm vậy thì có vẻ như cô "không được nghĩa khí" lắm.

Nhưng cô cũng không quan tâm được nhiều chuyện như vậy...

Bạch Nguyệt Phong thầm quyết định.

Đám người bịt mặt kia đã đi về phía Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh, trong tay còn nắm chặt cây côn sắt.

Bọn họ vừa nhận được chỉ thị của Robert nên sẽ không nương tay.

Chỉ cần không chết người, bọn họ có thể đánh hai người này tơi bời một trận, Những người này không còn e ngại nữa, tất nhiên bắt đầu hành động.

Hai người đi đầu tự tin nhất, sau khi đến gần liền trực tiếp vung mở gậy đập về phía Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh.

Theo bọn họ thấy, chỉ cần một gậy là xong...

Nhưng cảnh tượng sau đó lại làm người ta mở rộng tầm mắt.

Bạch Tiểu Thăng vừa né tránh một đòn của đối phương, lại bay lên đá nhanh như chớp vào chính giữa điểm yếu hại của đối phương.

Người dám ra tay với anh lập tức ném gậy, hai tay ôm dưới bụng, lấy đầu chạm xuống đất mà cong thành con tôm.

Một đá "hung bạo mạnh mẽ" này hình như có thể khiến cho người ta nghe được tiếng vỡ nát...

Cho dù Robert đang nhìn chăm chú với ánh mắt nóng bỏng cũng không nhịn được mà hít một hơi lạnh, cảm giác không thoải mái...

Bên kia, Lôi Nghênh dùng một tay chộp lấy gậy của đối phương, chỉ dựa vào sức người đã trực tiếp cướp đi, tiện tay một gậy đánh cho người tay đang ngây người phải ngã sấp trên mặt đất.

Sạch sẽ gọn gàng.

Sau đó, Lôi Nghênh tiện tay ném gậy qua, Bạch Tiểu Thăng đón lấy vũ khí do anh ném tới.

Hai người không thèm liếc nhìn người ngã xuống, trực tiếp đi tới đón bốn người còn lại...

Bạch Nguyệt Phong quả thật nhìn tới ngây người.

Vừa đối mặt đã đánh ngã hai người đối diện?

Lôi Nghênh lợi hại như vậy, Bạch Tiểu Thăng cũng lợi hại như vậy sao? !

Cô quả thật giống như không quen biết hai người này vậy.

Robert cũng trợn mắt nhìn.

Bốn người bịt mặt còn lại sửng sốt. Một trong đó đứng ra, dùng một ngón tay ngoắc Bạch Tiểu Thăng, ba người khác giống như nghe được chỉ huy, đồng loạt vung vẩy vũ khí lên tiến lên.

Mà người chỉ huy chạy lấy đà rồi nhảy lên thật cao, vung mạnh bàn tay trực tiếp đập về phía Lôi Nghênh.

Cao thủ cận chiến này vẫn luôn khiến Lôi Nghênh chú ý, tất nhiên cũng nhận định Lôi Nghênh là uy hiếp lớn nhất!

Phía sau.

Bạch Nguyệt Phong thấy Bạch Tiểu Thăng bị ba người vây đánh thì lập tức che miệng, bất chợt vừa sợ vừa giận:

- Sao bọn họ không biết xấu hổ như vậy lấy nhiều đấu ít như vậy chứ?

Vẻ mặt Lâm Vi Vi tái mét, ánh mắt lo lắng và lẩm bẩm nói:

- Từ lúc mới bắt đầu không phải bọn họ cũng vậy sao, bắt nạt chúng ta ít người!

Chính Lâm Vi Vi cũng có vài phần lo lắng nhìn Bạch Tiểu Thăng, sự lo lắng của cô không liên quan tới việc biết năng lực của Bạch Tiểu Thăng mạnh hay yếu mà thuần túy là quan tâm.

Robert nhìn cảnh tượng kia, trong lòng thầm cười lạnh.

Tên “Bạch” kia vừa rồi quá cuồng vọng!

Cậu đánh được một người, còn có thể đánh được ba người sao?

“Bạch”, cậu nhất định phải chết!

Mắt Robert nóng bỏng, chờ nhìn Bạch Tiểu Thăng bị đánh đòn.

Đối mặt với ba người xông tới, Bạch Tiểu Thăng lùi lại cực nhanh, không để cho mình bị vây, bảo đảm ngay phía trước mình chỉ có một người.

Người xông về phía Bạch Tiểu Thăng trước hết là một người đàn ông cường tráng, to con không khác gì Lôi Nghênh, lực tay của người này còn mạnh hơn những người bên cạnh.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn đối phương và trầm giọng quát khẽ:

- Tới đi!

Từ này đầy khiêu khích.

Ánh mắt người đàn ông vạm vỡ kia rất ác độc, cây gậy trong tay vung tròn trong không khí và bỗng nhiên hạ xuống, hoàn toàn là thế không thể đỡ.

Bạch Tiểu Thăng linh hoạt như một chú mèo, nhẹ nhàng tránh thoát.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng như mũi khoan, nhìn chằm chằm vào hai mắt của đối phương, vừa lui vừa hét:

- Trở lại!

Ánh mắt người đàn ông cường tráng kia đã trở nên nghiêm túc, gầm lên một tiếng và lại xoay tròn cây gậy, vung vũ khí trong tay lên nhanh hơn trước rất nhiều rồi lại đập tới.

Bạch Tiểu Thăng di chuyển giống như bóng quỷ và tạo ra quỹ tính đẹp mắt xuất hiện một lần nữa.

- Trở lại!

Bạch Tiểu Thăng quát.

Đòn thứ ba, cây gậy của người đàn ông cường tráng kia vẫn không chạm nổi tới góc áo của Bạch Tiểu Thăng.

Ba lần qua đi, Bạch Tiểu Thăng không lùi mà tiến tới, trực tiếp một gậy đập ngã đối phương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận