Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1837: Quét ngang tất cả mọi người ở đó (2)

Người đàn ông cường tráng kia không những không tránh khỏi, ngay cả động tác ngăn chặn cũng không kịp thực hiện.

Cái này gọi là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm; một trống thì lực suy, tới trống thứ ba lại hết sức.

Ngay cả phản kích của Bạch Tiểu Thăng cũng mang theo sự trí mưu.

Hai gã còn lại trước sau bị ngăn cản tầm mắt, thình lình phát hiện ra tên tấn công dũng mãnh đã ngã xuống liền sửng sốt.

Bạch Tiểu Thăng cầm gậy trong tay lại mượn cơ thể của người đàn ông cường tráng ngã xuống để yểm hộ, bắt đầu tấn công...

Người kia chỉ cảm thấy một có tiếng xé gió đến gần nhưng không tránh nổi, ánh mắt trợn trừng, giọng điệu bất lực lại tuyệt vọng mắng một tiếng:

- Fuck...

Bên kia.

Người đối chiến với Lôi Nghênh chính là một cao thủ cận chiến rất mạnh, tấn công lại mạnh vừa nhanh, động tác nhẹ nhàng, thậm chí có thể đạp vào bức tường bên cạnh để mượn lực và phát ra tấn công.

Lôi Nghênh dùng hai cánh tay che phần đầu mình, cánh tay đã trúng liền mấy đòn tấn công.

Nhưng Lôi Nghênh dường như không sao cả, hình như hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, điều này thật sự dọa người.

Nhân lúc đối phương dừng lại lấy sức, Lôi Nghênh bỗng nhiên phản công, hai nắm đấm chào hỏi giống như mưa rơi khiến đối phương đón đỡ gian nan.

Cuối cùng, dựa theo một tiếng sư tử gào của Lôi Nghênh, đôi thiết quyền của anh đập tới, không ngờ lại đánh gãy gậy gỗ trong tay người đối diện, không chỉ vậy, nắm đấm kia còn mạnh mẽ đập trúng ngực của đối phương.

Một quyền trực tiếp đánh cho người kia lui lại mấy mét, suýt nữa quỳ xuống.

Không đợi người kia đứng lên đã cảm giác phía trước tối sầm lại.

Khi lại ngẩng đầu, người kia nhìn thấy Lôi Nghênh từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt tán thưởng lại tiếc nuối:

- Bản lĩnh không tệ, chỉ là...

- Không giỏi chịu đánh!

Khi nói chuyện, nắm đấm của Lôi Nghênh đã đến...

Sắc mặt của người kia trắng bệch, trong tròng mắt là nắm đấm đang nhanh chóng phóng đại...

Chỉ mười phút, trận tranh đấu này đã hạ màn.

Robert nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được nhìn đám người của mình ngã trên mặt đất rên rỉ, lại ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh vừa nói vừa cười đi tới.

Ánh mắt Robert chấn động lại khó hiểu - hai người này thật sự là dân kinh doanh chứ không phải là người lui tới trong giới quyền anh sao...

Bạch Nguyệt Phong cũng không thể tin nổi nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Cô không rõ lắm người bị Lôi Nghênh đánh lợi hại tới mức nào, chỉ cảm thấy người kia gióng như một con khỉ nhảy lên nhảy xuống làm người ta hoa mắt.

Nhưng cô đã thấy Bạch Tiểu Thăng giải quyết ba người kia thế nào, quả thật là soái tới mức không chịu nổi!

- Thật sự không nghĩ tới, người đàn ông của Tuyết Liên lại... giỏi đánh như vậy!

Mắt Bạch Nguyệt Phong quả thật sáng lên, đầy sùng bái.

Lâm Vi Vi thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng yên lòng, cô mỉm cười nhìn hai người đi tới.

Cuối cùng cũng… thắng rồi!

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh đi tới, còn "thương lượng" một chuyện.

- Báo cảnh sát, chuyện nghiêm trọng như vậy thì nhất định phải hoàn toàn điều tra tới cùng, bắt được người đứng sau sai khiến.

- Đúng vậy, căn cứ theo pháp luật ở đây, người đứng sau sai khiến nhất định sẽ ngồi tù, tôi chỉ muốn nhìn thấy kẻ ác gặp quả báo.

Robert nghe được lời này, mặt cũng tái xanh.

Hắn tất nhiên không thể nhìn những người này bị bắt làm liên lụy tới mình được.

Nếu như chuyện này thật sự bị chọc ra, bất kể là ở gia tộc hay trên phương diện kinh doanh, hắn đều tiêu đời...

Mấu chốt là hắn căn bản không dự đoán được cục diện này sẽ xuất hiện, ai có thể ngờ được, hai người có thể đánh được sáu người, còn là sáu người mang theo vũ khí chứ?

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

Lẽ nào giống như lời đồn đại - người Trung Quốc không thể trêu chọc, bọn họ hằng ngày đều tu luyện công phu với người sao...

- Nguyệt Phong, bây giờ chúng ta đi nhanh thôi, một lát nữa bên kia sẽ bắt đầu, chị anh và cha em đều đang chờ đấy. Anh thấy bây giờ đã sắp muộn rồi.

Lúc này Robert nói với Bạch Nguyệt Phong.

- Không phải anh nói còn nhiều thời gian sao? Tôi thấy nên đưa những người này cho Cục cảnh sát trước thì tốt hơn đấy.

Bạch Nguyệt Phong cũng đồng ý với ý kiến của Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh.

Bất chợt, cô nhìn thấy vẻ khẩn trương của Robert, trong lòng lập tức hiểu ra.

Bạch Nguyệt Phong không có khả năng là đại tiểu thư ngọt ngào dịu dàng ngốc nghếch, không đầu óc, kết hợp với việc Robert cứ nhất quyết đi qua đây, sau đó bọn họ lại bị tập kích, còn chuyện vừa rồi anh ta tích cực, bây giờ khẩn trương...

Bạch Nguyệt Phong nheo mắt quan sát Robert:

- Anh Robert, anh đang khẩn trương làm gì vậy?

Một câu nói đã khiến cho Robert suýt nữa nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:

- Không, không! Anh không khẩn trương!

- Anh có gì phải khẩn trương chứ. Chuyện này cũng đã được giải quyết xong, điều này cũng không liên quan gì tới anh cả!

Robert bổ sung.

Bạch Nguyệt Phong hừ lạnh một tiếng và liếc mắt nhìn hắn.

Robert cười ha hả, bước nhanh:

- Nói chung, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Hoạt động bên kia sẽ lập tức bắt đầu rồi!

...

Trên quảng trường trung tâm của con đường chính trong phố người Hoa Ganand, người đông nghìn nghịt, tiếng hoan hô không ngừng vang lên.

Nơi đó còn có một sân khấu được làm bằng trúc, ngoại trừ tuyên truyền sự đặc sắc của phố người Hoa, còn có một góc làm một đài diễn thuyết tạm thời, treo một ít tranh tuyên truyền hoặc biểu ngữ tuyên truyền.

Không ngờ là một vị nghị viên nào đó đang mượn cơ hội kéo phiếu bầu.

Có thể ở thời điểm này, trường hợp này, phối hợp với người quản lý trong khu vực tổ chức một buổi diễn trên đường phố, quả thật không thể tin nổi.

Lúc này, tại một góc sân khấu, người đàn ông châu Á trung tuổi gương mặt hiền lành, cơ thể hơi mập được mọi người vây quanh, đang chuyện trò vui vẻ với một người phụ nữ trung tuổi với dáng người duy trì vô cùng tốt, da nhẵn mịn, tóc vàng mắt xanh.

Người đàn ông trung tuổi với gương mặt châu Á này chính là cha của Bạch Nguyệt Phong - Bạch Thiên Vũ.

Bạch Thiên Vũ không chỉ có uy danh hiển hách ở phố người Hoa Ganand, ở trong liên minh mấy người Trung Quốc tại các thành phố lớn khác cũng chiếm địa vị và uy tín cực cao.

Việc kinh doanh của nhà họ Bạch trải rộng khắp Bắc Mỹ, nếu không có thể nào qua lại thân thiết với nhà họ Ngụy được.

Người phụ nữ da trắng nói chuyện với Bạch Thiên Vũ cũng có địa vị rất cao, quan trọng nhất chính là bối cảnh gia tộc hùng hậu, lại được Bạch Thiên Vũ ủng hộ tranh cử mới có thể ở chỗ này, trong trường hợp này tới làm một buổi diễn thuyết ngắn ngủi trên đường phố để kéo phiếu bầu.

Lúc này, buổi diễn thuyết sắp bắt đầu.

Phía sau sân khấu, ba người Bạch Tiểu Thăng và Bạch Nguyệt Phong, Robert cũng vừa mới chạy tới.

- Sân khấu này đều làm bằng trúc, nhìn rất thú vị, nhưng các người phải đứng ngay ngắn, đừng để ngã xuống, nơi đây cao tới hai mét đấy.

Bạch Nguyệt Phong dặn dò:

- Còn nữa, tuyệt đối đừng gây lộn xộn, phía sau treo đèn trong chợ đêm nên cần dùng cần cẩu treo ngược lên để di chuyển, không cố định chắc chắn như mọi người tưởng đâu. Nếu chẳng may tháo một khóa nào đó là có thể đổ xuống đấy.

Cô nói xong lời này, Robert lập tức mỉm cười và thò tay vỗ một cái cột trúc bên cạnh:

- Làm gì khoa trương như em nói chứ.

Anh ta còn chưa nói dứt lời, mọi người đã cảm giác hơi lắc lư như người uống nhiều rượu vậy, sắc mặt mọi người đều biến đổi.

- Anh điên rồi!

Bạch Nguyệt Phong nghiêm khắc trừng mắt với Robert:

- Không nhìn thấy người phía dưới đều đang ở bên ngoài khu vực an toàn, sợ là sợ gặp chuyện không may. Tôi nói tới ba lần mà anh cũng không nghe vào sao?

Trải qua trận lắc lư vừa rồi, sắc mặt Robert cũng trắng bệch, vội vàng gật đầu và không dám làm lần nữa.

Bạch Nguyệt Phong trừng mắt nhìn hắn, không muốn để ý tới hắn nữa mà kéo Bạch Tiểu Thăng đi tới góc cha cô đang nói chuyện với người khác.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng lại nhìn người phụ nữ da trắng bên cạnh Bạch Thiên Vũ, anh không nhịn được hỏi:

- Đó chính là chị của Robert - nghị viên tới kéo phiếu bầu sao? Cô ta tên gì vậy?

Bạch Nguyệt Phong thuận miệng trả lời:

- Cô ấy là người tiếng tăm lừng lẫy ở Ganand, phu nhân Caroline.

Bạn cần đăng nhập để bình luận