Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1840: Hiện trường hỗn loạn

Bốn người Bạch Tiểu Thăng, Bạch Nguyệt Phong, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chui ra khỏi màn sân khấu bị rơi xuống và đến trên sân khấu.

Bên ngoài đã vô cùng hỗn loạn rồi.

Rất nhiều vệ sĩ và trợ lý đều chen nhau xông lên một chỗ, chật như nêm cối.

Dưới đài ồn ào những tiếng bàn luận, quả thật ầm ĩ vang trời.

Không chỉ như vậy, rất nhiều người đều nhón chân và giơ điện thoại di động của mình lên, không ngừng chụp ảnh, quay phim. Trên mặt mỗi người đều đầy hưng phấn, ánh mắt sáng ngời.

Từ trước đến nay, bọn họ chưa bao giờ nghe thấy có nghị viên nào “bắt mắt” trong khi diễn thuyết trên đường phố như vậy, rõ ràng mọi người có thể đoán được tiêu đề của bản tin đầu của Ganand vào ngày mai.

Đám người Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt lại nhìn một người được cả đám người trên sân khấu ba chân bốn cẳng quấn như quấn bánh chưng chui ra.

Lúc này, người phụ nữ ung dung trang nhã đã tóc tai rối bời, vẻ mặt kinh sợ, ngay cả trang điểm trên mặt cũng bị loang, quần áo thì rách, ngay cả giày cao gót trên chân cũng mất, thực sự là chật vật không chịu được.

- Dường như. . . là cô Caroline.

Bạch Nguyệt Phong nhìn sang và lập tức trợn trừng mắt, lẩm bẩm nói.

- Sao cô ta lại thành như vậy?

Lâm Vi Vi cũng kinh ngạc kêu lên.

Cho dù là Lôi Nghênh cũng lộ ra ánh mắt khác thường.

Bạch Tiểu Thăng nhìn tấm phông nền, phía trên có mấy tấm màn sân khấu rơi xuống, một tấm phủ lên người bọn họ, một tấm khác cuốn lấy Caroline.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ gì đó và xoay người nhìn về phía hậu trường, lên tiếng hỏi:

- Vừa rồi có phải là Robert bị ngã xuống đã thuận tiện kéo thứ gì đó không?

Anh vừa nói ra thì tất cả mọi người liền nghĩ tới.

Bạch Nguyệt Phong không nhịn được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng nói:

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Anh có nhìn thấy rõ không?

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một lát, nghi ngờ nói:

- Vừa rồi, tôi hình như cảm giác có người kéo góc áo của tôi.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thì không thể kiểm tra chân tướng ngay được, bọn họ cũng không có thời gian để suy nghĩ về những điều này.

Trên sân khấu, đám trợ lý và vệ sĩ vây quanh Caroline chật như nêm cối, sau đó vây vội vàng đưa cô ta rời đi.

Trong đám người, vẻ mặt Caroline vô cùng khó coi, thậm chí có chút bi thương, căm phẫn, tuyệt vọng.

Hôm nay cô ta đã trở thành trò cười cho mọi người, dáng vẻ chật vật, kiếm củi ba năm đốt một giờ, tất nhiên không còn mặt mũi nào để ở lâu thêm được nữa.

Bạch Tiểu Thăng trơ mắt nhìn cô ta bị đám người vây quanh và rời đi.

Cho tới bây giờ, hôm nay anh tất nhiên không còn có cơ hội có thể nói chuyện được với Caroline nữa, chỉ có thể đợi ngày khác lại nói sau.

Bên kia cũng có người phát hiện Robert rơi xuống sân khấu và đang giúp hắn.

Đám người Bạch Tiểu Thăng đứng ở sát mép sân khấu nhìn xuống, chỉ thấy Robert được người đặt ở trên băng ca và đưa ra ngoài, dáng vẻ đầy bụi đất vô cùng chật vật, một chân bị cố định sơ qua. Bản thân hắn còn không ngừng chửi bới và kêu lên thảm thiết.

Trong lúc lơ đãng, Robert ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng thì vẻ mặt lập tức vặn vẹo.

- Cậu… cậu!

Robert hét lên chói tai giống như phát điên rồi và chỉ vào Bạch Tiểu Thăng nói:

- Tôi sẽ không bỏ qua cậu! Tất cả những điều này đều là lỗi của cậu!

Xem ra Robert hoàn toàn ghi hận lên trên đầu Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng bất đắc dĩ nhìn Robert nhanh chóng được đưa đi. Từ lúc đầu anh đã biết trong mắt người này có phần thù địch với mình, lúc này còn đổ tất cả tội lỗi trên người mình.

Chắc sau khi trở về, Robert cũng sẽ thêm dầu thêm muối nói với người nhà mình và chị hắn về chuyện này.

Điều này rất bất lợi cho mình.

- Có phải người này bị bệnh không, không phải tự hắn rơi xuống sao?

Bạch Nguyệt Phong nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng và không nhịn được nói.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhún vai.

Có vài người mãi mãi không cho là mình sai.

Bạch Tiểu Thăng thở dài và khẽ lẩm bẩm nói:

- Hi vọng Caroline đừng hiểu nhầm về chuyện này.

Đương nhiên, chuyện sau này thế nào thì không ai có thể nói trước được, có nói cũng vô ích.

Bạch Nguyệt Phong bỗng nhiên vỗ nhẹ vào cánh tay của Bạch Tiểu Thăng, sau đó vội vàng đón một đám người.

Dẫn đầu đám người kia chính là Bạch Thiên Vũ.

- Con gái ngoan, sao con lại ở đây vậy?

Cho dù đang trong lúc vội vàng, nhưng Bạch Thiên Vũ thấy con gái vẫn dừng lại nói vài câu, đồng thời liếc nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt có chút nghi ngờ.

Ba người này không phải là người trong nhà.

- Cha, những người này là bạn con.

Bạch Nguyệt Phong vội vàng giới thiệu ba người Bạch Tiểu Thăng với cha mình.

Bên cạnh Bạch Thiên Vũ đã có cấp dưới ghé bên tai nói nhỏ. Ông ta vội vàng đi xử lý rắc rối lần này, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười với đám người Bạch Tiểu Thăng để tránh làm mất mặt con gái.

- Con gái ngoan, con đưa các bạn của con đi dạo đi. Cha có việc gấp bên kia nên phải đi đây!

Bạch Thiên Vũ lại áy náy cười nói.

- Chú Bạch có chuyện gấp, không cần phải để ý tới chúng cháu đâu.

Bạch Tiểu Thăng vội cười và nói.

Bạch Nguyệt Phong cũng biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện nên cũng không nói gì thêm.

Bạch Thiên Vũ vỗ vào đầu con gái và nhìn liếc mắt Bạch Tiểu Thăng khen ngợi, sau đó dẫn theo người phía sau vội vàng rời đi.

Hôm nay, Caroline ở đây gặp phải chuyện khó xử không chỉ là chuyện của một mình cô ta, sau lưng cô ta còn có một gia tộc siêu cấp. Mặt khác, chuyện tranh cử thắng hay bại cũng là vấn đề lớn có liên quan đến các phương diện.

Chuyện Bạch Thiên Vũ phải đi xử lý thật sự quá nhiều.

Mắt thấy hai vị nhân vật quan trọng đều đi, ở đây đã loạn hết cả lên.

Bạch Nguyệt Phong cũng chỉ dành dẫn theo ba người Bạch Tiểu Thăng tạm thời rời khỏi nơi đây.

Bốn người đi qua hai con đường, còn có thể nghe được người qua đường bàn luận về chuyện đã xảy ra bên kia.

Rất nhiều người đều chê cười khi thấy Caroline khó xử.

- Xem ra năm nay thậm chí là mấy năm tới, sợ rằng cô Caroline đều không có duyên với việc tranh cử.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Nói thật, ngay cả anh cũng cảm thấy rất đáng tiếc.

Nghĩ đến bất kể là Caroline hay trong nhà cô ta đều cẩn thận chuẩn bị hồi lâu, tập trung rất nhiều tài nguyên, không nghĩ tới hôm nay gặp phải Waterloo.

Bạch Tiểu Thăng cẩn thận nhớ lại, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt về tình hình lúc đó.

Robert sẽ không vô duyên vô cớ kéo góc áo của anh, lại thêm nơi đó rất dễ ngã xuống. . .

Lúc đó Robert muốn làm gì, vậy không cần nói cũng biết rồi.

Hóa ra hắn có ý định làm hại mình! Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn không còn chút lòng thông nào cảm đối với Robert nữa.

Cuối cùng, Bạch Nguyệt Phong đưa ba người Bạch Tiểu Thăng vào một quán chè để nghỉ tạm.

Vừa ăn đồ ngọt, cô hình như đã hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi. Dù sao rắc rối bên phía cô đã có cha cô đi giải quyết, cô không quan tâm nữa.

- Các anh tới Ganand có thể ở lại mấy ngày, để cho tôi thay mặt Tuyết Liên tiếp đón hay không?

Bạch Nguyệt Phong nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai, mỉm cười và nói:

- Đại tiểu thư, tôi không thể không quan tâm tới mọi chuyện giống cô được, tôi còn một đống công việc phải làm đấy. Tôi còn phải đi tới trụ sở chính báo cáo công tác, đi thăm viếng mọi người xung quanh. Tôi xin nhận tấm lòng khoản đãi của cô.

Lâm Vi Vi cũng cười nói:

- Đúng vậy, anh Tiểu Thăng đã sắp xếp kín hành trình ban ngày rồi.

Bạch Nguyệt Phong lập tức không vui, nhưng sau đó tròng mắt chuyển động và cười:

- Sắp xếp công việc ban ngày nhưng buổi tối thì không có việc gì, như vậy đi, tối mai tôi dẫn anh đi một chỗ chơi rất vui, sẽ không làm chậm trễ chuyện ban ngày cả anh đâu. Anh cũng phải cho tôi có cơ hội tiếp đón chứ?

Bạch Nguyệt Phong nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt nóng bỏng.

Do đó, Bạch Tiểu Thăng cũng khó có thể từ chối.

- Anh khó khăn lắm mới tới Ganand một chuyến, tôi hiếm khi mời, anh đừng nói là anh không chịu đấy!

Bạch Nguyệt Phong giả vờ bất mãn, bĩu môi, dường như Bạch Tiểu Thăng mà từ chối nữa thì cô sẽ tức giận vậy.

- Chuyện này. . .

Bạch Tiểu Thăng chỉ đành phải bất lực cười:

- Được rồi.

Mặt mày Bạch Nguyệt Phong lập tức rạng rỡ, có vẻ rất vui mừng.

Ăn chè xong, Bạch Nguyệt Phong lại dẫn đám người Bạch Tiểu Thăng đi dạo xung quanh.

Cuối cùng, khi ba người Bạch Tiểu Thăng thật sự đi mệt rồi, Bạch Nguyệt Phong mới tự mình đưa bọn họ quay về khách sạn.

Khi tới gần khách sạn, Bạch Nguyệt Phong còn trịnh trọng nhắc nhở Bạch Tiểu Thăng đừng nên quên giao hẹn với cô.

- Tối mai có hoạt động, tôi nhớ rồi, sẽ không lỡ hẹn đâu.

Bạch Tiểu Thăng lặp lại một lần nữa.

Lúc này Bạch Nguyệt Phong mới mặt mày rạng rỡ và hài lòng rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận