Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1842: Lại gặp Ôn Ngôn

Ngày thứ hai sau khi Bạch Tiểu Thăng đến Ganand, anh liền đi tới trụ sở chính Tập đoàn Chấn Bắc. Anh tới bộ sự nghiệp Châu Á trước. Dù sao chỗ này cũng xem như là "quê hương", là đại bản doanh của anh.

Tưởng Quát gặp được Bạch Tiểu Thăng thì đặc biệt cao hứng.

Mà Bạch Tiểu Thăng cũng biết trong lúc mình gặp chuyện không may ở Nam Mỹ, tổng bộ Tưởng Quát đã ra sức ủng hộ mình, thậm chí vì mình mà không tiếc đặt cược cả tương lai của mình.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng cũng rất biết ơn ông.

Hai người trò chuyện khoảng nửa giờ.

Bạch Tiểu Thăng được Tưởng Quát cho biết tình hình ngày đó Ôn Ngôn chủ trì đại hội thế nào.

Chờ sau khi trò chuyện xong, Bạch Tiểu Thăng mới nói cho Tưởng Quát biết mình còn phải đi tới chỗ Ôn Ngôn.

Tưởng Quát nghe vậy liền vội vàng giục Bạch Tiểu Thăng qua đó, đồng thời khẽ dặn dò một việc.

Bạch Tiểu Thăng từ trong văn phòng của Tưởng Quát đi ra, anh không vội đi ngay mà vòng qua văn phòng bên dưới, lên tiếng chào hỏi với đám người cán bộ điều hành Phương Bắc Quân và Tô Phỉ Á.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng đã hơn xa ngày trước nhưng còn có thể nhớ tới mọi người, thái độ vẫn hiền hoà như vậy khiến ai nấy đều vui vẻ lại ấm lòng.

Mặt khác, mọi người cũng thật lòng kính nể và e sợ trước tốc độ thăng chức của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng gặp mặt mọi người xong lại đi tới bộ phận thần bí nhất của trụ sở chính trong tập đoàn - bộ phận giám sát!

Theo Tưởng Quát nói, bộ phận này chiếm ba tầng văn phòng trong tòa nhà chọc trời của trụ sở chính.

Trong ba tầng này, tầng ở giữa chính là chỗ khu làm việc của Ôn Ngôn.

Hôm qua, Bạch Tiểu Thăng cũng liên lạc với Ôn Ngôn và hẹn gặp vào sáng nay.

Khi ở trong thang máy, Bạch Tiểu Thăng cố ý xem đồng hồ. Xem ra anh đã tới sớm hơn một chút, qua đó chắc sẽ phải chờ một lát.

Thang máy vừa đến nơi, Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi ra ngoài, lại thấy có hai người một nam một nữ đang đứng chờ sẵn ở đó.

Vừa thấy được Bạch Tiểu Thăng, hai người hơi cúi người và cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Bạch, mời ngài đi theo chúng tôi. Ngài Ôn Ngôn đã nói khi nào ngài đến thì có thể qua luôn, không cần chờ đợi!

Một câu nói đủ cho thấy Ôn Ngôn đặc biệt coi trọng Bạch Tiểu Thăng!

Bạch Tiểu Thăng ngẩn người, ngay sau đó liền mỉm cười gật đầu.

Về phần hai người này sớm đứng chờ ở đây là do bộ phận giám sát sắp xếp người ở những bộ phận khác biết được tin tức...

Bạch Tiểu Thăng không hỏi và đoán mình có hỏi thì hai người đón tiếp này cũng sẽ giữ mồm giữ miệng, dù sao đây là quy định trong bộ phận của bọn họ.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi theo người dẫn đường, chỉ thấy bên này trang trí không quá khác với các tầng còn lại, nhưng rõ ràng yên tĩnh hơn rất nhiều, mọi người đi lại trong hành lang rất nhanh, tất cả đều là trạng thái tăng cường làm việc, có rất ít người dừng lại trao đổi, cho dù có nói chuyện với nhau cũng hạ thấp giọng. Điều này cũng làm cho nơi đây có phần lạnh lẽo ép người.

- Nơi đây chính là bộ phận giám sát sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng thầm nghĩ.

Mọi người đi được mấy phút, cuối cùng dừng lại ở trước một gian phòng. Cánh cửa kia bình thường không có gì khác lạ, chỉ có điều bức tường hai bên rất dài, cũng có không có cánh cửa thứ hai. Chắc căn phòng làm việc này cũng không nhỏ.

Hai người dẫn đường gõ nhẹ vào cửa, khi nghe được bên trong có tiếng trả lời thì mới đẩy cửa ra và cung kính dùng tay ra hiệu “mời” Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, sau đó bước vào một mình.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở lại bên ngoài.

Sau khi vào cửa, Bạch Tiểu Thăng mới phát hiện văn phòng trước mặt cũng không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn so với văn phòng của mình ở Lâm Thâm.

Nhưng hai bên bức tường trái phải của văn phòng đều có cánh cửa, rõ ràng đây là một gian phòng xếp đặc biệt có thông với hai bên trái phải.

Về phần gian phòng trong càng bí ẩn hơn văn phòng kia chắc là nơi để cất giữ các loại hồ sơ tài liệu vô cùng quan trọng, dành riêng cho Ôn Ngôn tìm đọc...

Chỉ nhìn qua văn phòng này có thể thấy được trang trí đơn giản gọn gàng nhưng rất trang nhã, trông rất thoải mái.

Có người ngồi sau bàn thấy anh bước vào liền mỉm cười đứng lên.

Ở bên cạnh còn có một ông già da trắng và một người phụ nữ mặc trang phục người giúp việc.

- Đã lâu không gặp rồi, Bạch Tiểu Thăng!

Người đứng dậy kia mỉm cười nói.

Đó chính là Ôn Ngôn.

Phía sau anh ta là ông lão người da trắng - lão Hoàng và cô giúp việc Nguyễn Ngữ. Bọn họ vẫn là một người với gương mặt ôn hòa, một người hơi lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thăng và lịch sự thăm hỏi.

- Đã lâu không gặp, ngài Ôn Ngôn!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Thông qua Tưởng Quát, Bạch Tiểu Thăng cũng biết được Ôn Ngôn đã ủng hộ mình thế nào ở trong hội nghị cao cấp nhất của trụ sở chính.

Bạch Tiểu Thăng cũng không ngừng cảm ơn.

Ôn Ngôn vòng qua bàn làm việc và đi về phía Bạch Tiểu Thăng, trong miệng lại liên tục "ra lệnh":

- Nguyễn Ngữ đi pha trà. Lão Hoàng nói với phía dưới, hôm nay tôi không làm việc!

Hai người này nghe xong liền rời đi.

Bạch Tiểu Thăng đi tới đón, mỉm cười và nói:

- Ngài Ôn Ngôn quá khách sáo rồi!

- Là cậu khách sáo thôi! Đã lâu không gặp, mở miệng ngậm miệng đều gọi tôi là ngài thật khó nghe, vẫn là gọi tên hay hơn! Đây cũng đâu phải là trường hợp chính thức đâu. Nào, cậu qua đây ngồi đi!

Ôn Ngôn thân thiết kéo Bạch Tiểu Thăng đi tới khu sô pha.

Ôn Ngôn luôn lạnh lùng nghiêm nghị với người bên ngoài nhưng lại nhẹ nhàng như gió xuân đối với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng có ấn tượng rất tốt về anh ta.

Sau khi hai người nói chuyện mấy câu liền giống như bạn bè vậy.

Lão Hoàng và Nguyễn Ngữ làm xong việc liền lui ra, trong phòng này chỉ còn lại hai người cho dễ nói chuyện.

Chờ nói chuyện phiếm về việc Bạch Tiểu Thăng trải qua ở Nam Mỹ lần này, Ôn Ngôn rất xúc động:

- Cực khổ cho cậu rồi! Nhưng cậu cũng đúng là phó tướng, kỳ nhân! Cậu yên tâm, trải qua cực khổ rồi thì nhất định sẽ có phúc lớn!

Bạch Tiểu Thăng cười với vẻ hài hước:

- Không phải lúc này tôi đã gặp may mắn, được tới làm phụ tá cho ngài rồi sao? Xin hỏi lãnh đạo, bao giờ thì tôi sẽ chính thức báo cáo công tác với ngài vậy?

- Không phải chúng ta đã bắt đầu rồi sao?

Ôn Ngôn giơ một tay ra, mỉm cười và nói:

- Như vậy đã tính xong rồi sao?

Bạch Tiểu Thăng ngẩn người, sau đó cười nói:

- Thế này mới chân thật, rất sáng tạo.

Hai người đều nhìn nhau cười.

- Đúng rồi, một lúc nữa tôi sẽ dẫn cậu đi gặp các vị phó tổng giám đốc. À, bây giờ trụ sở chính bên này chỉ có bốn người, nhưng cũng không sao cả. Chắc hẳn cậu đã gặp qua hai ngài Lộ Thành An, Lý Vận Nguyên rồi, đúng không?

Ôn Ngôn mỉm cười và nói.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Trước đây khi anh tới trụ sở chính đã gặp mặt hai ngài đó và có ấn tượng rất tốt về bọn họ. Hẳn bọn họ cũng có ấn tượng không quá tệ về mình.

Tưởng Quát đã nói qua, bọn họ nhiều lần khen ngợi việc cải cách của mình ở khu Đại Trung Hoa.

- Một trong hai người còn lại chính là ngài Ma Căn.

Ôn Ngôn nói với ẩn ý sâu xa:

- Hẳn Tưởng Quát đã nói cho cậu nghe về ông ta.

Bạch Tiểu Thăng không hề che giấu, gật đầu.

- Ngài Ma Căn lại tương đối… không có thiện cảm với bộ phận giám sát chúng ta.

Ôn Ngôn nói:

- Hơn nữa, ông ta bình thường cũng không có tình cảm gì với bộ sự nghiệp ở Châu Á!

- Vì sao?

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nói.

Ôn Ngôn hiếm thấy cười lạnh nói:

- Trước đây, gia tộc của ông ta đã từng gây ra chuyện thị phi ở trong giới tài chính của Châu Á, kết quả là bị khắp nơi liên kết vây bắt và săn lùng, doanh nghiệp của chúng ta ở khu Đại Trung Hoa cũng có giúp một chút xem như là công lý thắng chứ không phải nhằm vào ông ta. Nhưng Ma Căn người này lại thù dai.

Ôn Ngôn chỉ thoáng trầm ngâm một lát rồi nói:

- Ma Căn có thế lực rất lớn ở tập đoàn chúng ta, khu Nam Mỹ chính là thế lực của ông ta, cho nên ông ta mới cố gắng hết sức bảo vệ Landvo với ý muốn Đông Sơn tái khởi.

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu.

Xem ra, mình đã kéo cánh chim quan trọng của ngài Ma Căn này nên hẳn đã bị người ta hận rồi.

- Ngoài ra còn có một bộ sự nghiệp lớn nghe lệnh của Ma Căn!

Ôn Ngôn lại nói.

Bạch Tiểu Thăng tập trung tinh thần lắng nghe.

- Khu Bắc Mỹ trước mắt cũng là vòng vây trung thành của ông ta!

Ôn Ngôn trầm giọng nói với vẻ than thở:

- Caroline - tổng giám đốc sự nghiệp khu Bắc Mỹ lại là một người phụ nữ không dễ đắc tội!

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt và lập tức thấy bất đắc dĩ.

Ôn Ngôn còn không biết mình có thể đã xảy ra một chút "không thoải mái" với người kia rồi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận