Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 186: Tất cả đều vui vẻ.



-?

Mí mắt Lục Thanh Phong giật một cái, có chút hứng thú lại có chút buồn cười nhìn Bạch Tiểu Thăng,

- Anh nói hợp tác cùng tôi? Vậy tôi có thể được nghe một chút, anh lấy cái gì hợp tác cùng tôi, lại hợp tác về cái gì!

Nếu là người khác, nói lời như thế với Lục Thanh Phong, hắn tất nhiên khịt mũi coi thường, xoay người rời đi.

Lời nói này của Bạch Tiểu Thăng, nếu để người ngoài nghe được chắc chắn sẽ cười đến rụng răng.

Lục Thanh Phong là ai, con cả của Lục Vân, người cầm lái tương lai của Đằng Vân!

Tương lai là người thống trị ngành nghề internet!

Hắn cần nói chuyện hợp tác cùng một người vô danh, không có chút thân phận bối cảnh sao?

Bạch Tiểu Thăng nói lời này, rất giống khoác lác, ra vẻ.

Nhưng mà Lục Thanh Phong hoàn toàn không khinh thường.

Bạch Tiểu Thăng này là người thực tế, với lại khả năng của hắn luôn nằm ngoài dự đoán.

Lục Thanh Phong hiểu rất rõ người này, hẳn là phải nói "Bọn họ" cùng là loại người này, bởi vì Lục Thanh Phong tự nhận là cùng một loại người với Bạch Tiểu Thăng.

Bọn họ làm việc luôn làm ra mười điểm, nhưng chỉ nói năm điểm, tuyệt sẽ không nói khoác không biết ngượng mà nói quá lên.

Mặc dù biết rất rõ là không có khả năng, nhưng mà hắn lại có mấy phần chờ mong, đây là suy nghĩ Lục Thanh Phong bây giờ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn ra ý nghĩ của hắn, cười một tiếng.

Hiểu!

Nếu là hai người trao đổi thân phận cho nhau, không biết át chủ bài của đối phương, có lẽ hắn cũng dùng thái độ như vậy.

- Đã muốn hợp tác, tôi không dối gạt cậu.

Bạch Tiểu Thăng đứng lên, đi đến trước mặt Lục Thanh Phong, cúi người thì thầm bên tai hắn.

Trọn vẹn năm phút đồng hồ.

Mới đầu, nụ cười trên mặt Lục Thanh Phong có mấy phần thản nhiên, nghe đến phía sau, nét mặt của hắn chuyển thành kinh ngạc, sau đó vẫn là kinh ngạc, cuối cùng thậm chí trừng lớn mắt, có chút khó tin.

Bạch Tiểu Thăng quay người trở lại chỗ ngồi của mình.

Vẻ mặt Lục Thanh Phong nghiêm túc hẳn lên, hắn rất chân thành nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt ẩn hiện vẻ khâm phục.

- Cha tôi không chỉ một lần khen qua anh, nói thật tôi vẫn có chút không phục.

Lục Thanh Phong bỗng nhiên thở dài nói.

- Tôi nghĩ, về sau tôi cũng sẽ không chịu phục, dù sao thì chịu phục một người cùng tuổi, đối với tôi thật quá khó khăn.

- Nhưng ở chuyện này mà nói, tôi không thể không nói một chữ phục, vận khí của anh thật là tốt không giới hạn, đầu óc của anh đúng là suy nghĩ rất nhanh!

Lục Thanh Phong nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Làm đối thủ của anh thật là đáng sợ. Anh vĩnh viễn không ra chiêu theo lẽ thường!

- Tôi có thể coi là cậu đang khen tôi!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

- Lần hợp tác này, tôi đáp ứng!

Lục Thanh Phong quả quyết nói, vươn tay ra.

- Hợp tác vui vẻ!

- Hợp tác vui vẻ!

Bạch Tiểu Thăng bắt tay thật chặt với hắn.

Hai nguời ở trong quán cà phê, thời gian nói chuyện khoảng hai ly cà phê, sau đó cùng nhau rời đi.

Dù sao, trước mắt bọn họ đều bề bộn nhiều việc.

Sau khi rời khỏi đây, lúc Lục Thanh Phong lái xe đưa Bạch Tiểu Thăng đi mới biết được.

Nhà Bạch Tiểu Thăng cách chỗ này không đến mười phút đồng hồ.

- Anh lười đi đường xa cho nên để cho tôi đến hả!

Lục Thanh Phong một giây đã hiểu nguyên nhân Bạch Tiểu Thăng hẹn ở chỗ này.

- Ghét nhất nói chuyện cùng người như cậu, nghĩ xấu về người khác như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười ha hả, xoay người rời đi, bên trong miệng lầm bầm một câu.

- Đúng là trộm gà, vừa đoán liền trúng, không dễ lừa gạt!

Lục Thanh Phong ngầm nghe trộm được, vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu, nhanh chóng lái xe rời đi.

Khi Bạch Tiểu Thăng tạm biệt Lục Thanh Phong.

Cha con nhà họ Tôn đang cùng Ngụy Mặc Nhiễm nói chuyện về buổi hòa nhạc.

- Hoạt động khánh thành quảng trường Hướng Đông của các ông là chín giờ sáng, tôi muốn dời buổi hòa nhạc thời gian định thành mười giờ sáng đến mười hai giờ, tổng cộng hai giờ. Các ông thấy, thế nào?

Ngụy Tuyết Liên nói.

Bên cạnh, Mẫn tỷ kinh ngạc.

Trước đây, Ngụy Mặc Nhiễm chỉ nói với nàng sẽ thay đổi thời gian, nhưng cũng không nói thay đổi lớn như vậy, từ ban đêm nâng lên buổi sáng, cái này đã tuyên truyền rất nhiều ngày, vé vào cửa cũng bán rồi, giờ muốn thay đổi, thì Fan hâm mộ sẽ thấy thế nào, dư luận sẽ nói ra sao!

Mẫn tỷ muốn xen vào, lần này Ngụy Mặc Nhiễm quá mức tùy hứng, lại bốc đồng đến không hiểu được.

Phải cân nhắc đến ảnh hưởng chứ đại tiểu thư, ảnh hưởng!

Cho dù gia thế cô lớn, đắc tội những Fan hâm mộ thì kiếp sống giải trí cũng sẽ chịu ảnh hưởng!

- Điều này, đối với ngài ảnh hưởng quá lớn.

Tôn Diệc Nhiên không nhịn được mà nói.

Mẫn tỷ liếc hắn một cái.

- Đúng vậy!

Mẫn tỷ cũng nói.

- Đây là quyết định của tôi, tôi hi vọng các người có thể tôn trọng, về phần Fan hâm mộ tôi, đến ngày đó, tôi sẽ trả lại tiền vé vào cửa, còn đưa thêm một phần quà tặng.

Ngụy Mặc Nhiễm bình tĩnh nói,

- Số tiền này, tôi có thể bỏ ra.

Tại sao vậy, cô nãi nãi của tôi, cô muốn mưu đồ gì thế!

Mẫn tỷ không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng, không thể nào hiểu được.

- Về phần lý do, tôi không tiện nói, xin rộng lòng tha thứ.

Ngụy Mặc Nhiễm cười một tiếng.

- Ngụy thiên hậu có lý do, vậy chúng ta cứ làm như thế! Tiền, Hướng Đông chúng tôi đưa, tuyệt đối không để Ngụy tiểu thư chịu thiệt thòi.

Tôn Diệc Nhiên bị nụ cười này mê hoặc đến có chút thần hồn điên đảo, vỗ ngực nói.

Tôn Hướng Đông từ bên cạnh âm thầm gật đầu.

Diệc Nhiên làm không tệ!

Chỉ là một chút tiền, thậm chí kém xa một góc chi phí biểu diễn của Ngụy Mặc Nhiễm, nếu như vì thế mà lưu lại một chút ấn tượng tốt với cô thì đáng giá!

- Nếu Ngụy tiểu thư đã quyết định, thì những chuyện khác cứ giao cho chúng tôi đi, chúng tôi nhất định cho các fan hâm mộ một lời giải thích hoàn mỹ, để bọn họ chơi vui vẻ!

Tôn Hướng Đông hào khí nói.

Kỳ thật tiền vé vào cửa đối với hắn mà nói thì không nhiều, về phần giá trên mạng bị đẩy lên thì mặc kệ.

Huống hồ, Ngụy Mặc Nhiễm không phải là không diễn, chỉ là thay đổi thời gian mà thôi.

Trả vé rồi tặng lễ đã là thành ý cực lớn, những người hâm mộ kia nhất định sẽ thông cảm.

Mà cái này, đối với Hướng Đông mà nói chắc chắn là chuyện tốt!

Tôn Hướng Đông hưng phấn, buổi hòa nhạc này gần như dính liền cùng một chỗ với buổi khánh thành, người ngoài sẽ thấy thế nào? Ngụy thiên hậu nâng quảng trường Hướng Đông như thế, Tôn Hướng Đông hắn chắc chắn sẽ kiếm được lợi to!

Hai người này vô cùng nhiệt tình, vỗ ngực cam đoan sẽ giải quyết tốt hậu quả.

Mẫn tỷ cũng chỉ có thể thở dài, u oán nhìn đại tiểu thư nhà mình.

Ngụy Mặc Nhiễm cười một tiếng, nói trong lòng.

- Cái dự án kia của Bạch Tiểu Thăng, vượt quá dự liệu của mình, chẳng những cố kỵ thanh danh của mình, còn rất phù hợp với hình tượng trong lòng mình, anh ta thật là quá lợi hại!

Ngụy Mặc Nhiễm lúc đầu không quan tâm chịu thiệt thòi, nhưng không ngờ tới, Bạch Tiểu Thăng không muốn để cô chịu thiệt dù chỉ một chút.

Cũng không biết, hắn hao tốn bao nhiêu tế bào não, mới tạo ra được dự án này.

Ngụy Mặc Nhiễm cảm động.

Mà người khiến Ngụy Mặc Nhiễm cảm động, Bạch Tiểu Thăng, giờ phút này đang nhanh nhẹn đi về, vừa đi vừa nghịch điện thoại di động.

Hắn đang gửi tin nhắn cho một người, thăm hỏi.

Đi đến, bước chân của Bạch Tiểu Thăng dừng lại, kinh ngạc trừng lớn mắt.

Tin nhắn của đối phương, khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Tiểu Thăng hoảng loạn, thậm chí chú ý không nỡ gõ chữ, mà là phát ra một câu nói.

- Nói như thế ngài không sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận