Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1868: Đó là một cạm bẫy

Bạch Tiểu Thăng nói cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh biết lời Ôn Ngôn đề nghị với mình, lúc này hai người đều sửng sốt.

Ôn Ngôn kiến nghị Bạch Tiểu Thăng đã ở Bắc Mỹ thì thực hiện chức quyền mới luôn ở đây sao?

Làm vậy chẳng phải là tương đương với bảo anh gây khó dễ cho Caroline à!

Dù sao Caroline là tổng giám đốc sự nghiệp khu Bắc Mỹ của tập đoàn, người tổng phụ trách tất cả doanh nghiệp của tập đoàn tại đây.

Điều tra những doanh nghiệp dưới sự quản lý của cô ta không phải tương đương với tăng thêm mâu thuẫn hai bên sao?

- Ngài Ôn Ngôn biết chuyện anh Tiểu Thăng muốn hợp tác với Caroline. Làm vậy là... không muốn để cho chúng ta và Caroline hợp tác sao?

Lâm Vi Vi cũng không nhịn được hỏi.

- Lấy tính tình của người phụ nữ Caroline này và thêm mâu thuẫn của hai bên trước đây, một khi chúng ta động tới doanh nghiệp dưới sự quản lý của cô ta, sợ là sẽ tăng lên đến mức độ thù hận mất.

Lôi Nghênh cũng nhắc nhở.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng không nói chuyện hợp tác cùng Caroline, thậm chí trước đây hoàn toàn chưa từng gặp mặt thì không sao.

Nhưng lúc này Bạch Tiểu Thăng đã nói chuyện hợp tác với khu Bắc Mỹ, đây chính là một trong những mục đích quan trọng của chuyến này, thực sự không thích hợp để xung đột.

Bạch Tiểu Thăng than khẽ một tiếng.

- Ôn Ngôn biết tôi muốn nói chuyện hợp tác với Caroline, ông ấy nói cho tôi biết, một khi hợp tác sẽ có khả năng chọc cho phó tổng giám đốc Ma Căn bất mãn. Dù sao, Caroline đài chính là sân của phó tổng giám đốc Ma Căn, nếu như hợp tác với tôi thì khó tránh khỏi nghi ngờ tôi muốn móc góc tường của ông ta. Ôn Ngôn nói tôi không cần xem lời của ông ấy thành sắp xếp hoặc mệnh lệnh, hoàn toàn tùy thuộc vào quyết định của bản thân tôi. Dù sao, tôi mới lên nhậm chức, mới bắt đầu cũng không cần quá kịch liệt như thế. Ông ấy còn nói, Caroline thuộc sân của phó tổng giám đốc Ma Căn bên kia, không thể không để ý tới cảm nhận của phó tổng giám đốc Ma Căn, cho dù có hợp tác cũng có thể sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng.

Bạch Tiểu Thăng lại nói:

- Ý của Ôn Ngôn, tôi có thể điều tra xem doanh nghiệp bên này có tồn tại vấn đề hay không, biến quyền lực của tôi ở tập đoàn bộ Giám sát thành một quả cân có lợi cho bên phía chúng ta!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau rồi thở ra một hơi.

Thì ra là thế, ngài Ôn Ngôn này vẫn đạt đến một trình độ nào đó!

Không ngờ chuyện như vậy mà ông ấy lại có thể cho phép Bạch Tiểu Thăng lựa chọn giữa làm và không làm.

Thật ra, từ khi Ôn Ngôn khuyên bảo và đưa ra lời cảnh báo lại thấy được, Ôn Ngôn và phó tổng giám đốc Ma Căn không phải cùng một phe phái trong tập đoàn, thậm chí có thể có xung đột hoặc lập trường đối lập, chỉ là mâu thuẫn còn chưa trở nên gay gắt, trước mắt vẫn chưa thể nhìn thấy rõ ràng mà thôi.

Nếu Ôn Ngôn và phó tổng giám đốc Ma Căn thật sự đối lập, Bạch Tiểu Thăng là người được Ôn Ngôn coi trọng, đồng thời anh có chức vụ đứng thứ hai, nói thế nào thì Ôn Ngôn bảo Bạch Tiểu Thăng "ném ra công trạng" cũng không quá đáng, nhưng vẫn cho Bạch Tiểu Thăng quyền được lựa chọn.

Chỉ có thể nói Ôn Ngôn thật sự quá độ lượng với Bạch Tiểu Thăng!

- Vậy anh Tiểu Thăng suy nghĩ thế nào?

Lâm Vi Vi không nhịn được hỏi.

Nói thật, nếu như từ góc độ lợi ích của bọn họ lại thấy được, giai đoạn hiện nay vẫn không nên động vào các doanh nghiệp do Caroline quản lý thì thỏa đáng hơn.

Chờ sau này, Bạch Tiểu Thăng ngồi vững vàng trên vị trí của mình lại tiến hành hợp tác qua giai đoạn đầu sẽ suy nghĩ tới, như vậy mới phù hợp với lợi ích ích.

Lôi Nghênh cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng vươn vai một cái và nhìn hai người cười nói:

- Các người mới ngày đầu tiên quen biết tôi sao? Chẳng lẽ cả hai thật sự không biết tôi sẽ lựa chọn thế nào à?

Bạch Tiểu Thăng anh đã từng sợ ai sao?

Nếu như đối phương thật sự có vấn đề, trong mắt anh tuyệt đối không chứa nổi một hạt cát!

Anh không sợ phó tổng giám đốc Ma Căn,.

Anh vốn cũng không nợ gì Caroline, anh nói chuyện hợp tác không phải là thật sự bù đắp gì cả.

Nếu như Caroline đưa ra điều kiện hợp tác quá đáng, anh sẽ không đồng ý. Hơn nữa, nếu doanh nghiệp dưới sự quản lý của cô ta tồn tại vấn đề gì, anh nhất định sẽ điều tra tới cùng, tuyệt đối không nương tay!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghĩ như thế thì cũng bình thường trở lại.

Thật ra nếu như đã nhìn thấy những rắc rối này thì chúng không phải là rắc rối nữa!

Chỉ cần nghiêm túc tuân theo nguyên tắc, làm theo lương tâm thì tất cả những điều này đã không phải là vấn đề nữa.

Cùng lắm thì xảy ra chuyện, binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn thôi!

- Chúng ta đi thôi. Cà phê cũng uống xong rồi, bây giờ chúng ta đi trụ sở chính một lát.

Bạch Tiểu Thăng đẩy cốc cà phê ra và nói.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng gật đầu.

Ba người lần lượt đứng dậy và dự định rời đi.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ lớn sát đất của quán cà phê chợt có một bóng người chạy nhanh qua.

Đám người Bạch Tiểu Thăng thoáng ngẩng đầu nhìn qua.

Lúc này bọn họ ngồi gần cửa sổ - chỗ vị trí tốt nhất trong quán cà phê, mà bên ngoài có một người chạy tới nên bị thu hút sự chú ý.

Nhưng ba người chỉ ngây người, còn chưa rõ tình hình nên cũng không quá để tâm.

Nhưng sau đó lại thấy có một bóng người chạy nhanh qua, đồng thời có tiếng quát trong trẻo của một cô gái vang lên:

- Đứng lại, đừng chạy!

Lần này, ba người Bạch Tiểu Thăng không những nhìn thấy rõ người phía sau kia, vẫn nghe rõ giọng điệu của cô.

Ba người đều lập tức sửng sốt.

Lâm Vi Vi kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng và nói ra tên của đối phương:

- Đó là Tây Nhã à?

Đó chính là lớp trưởng lớp Kèn Lệnh – lớp học viên cao cấp trong học viện liên minh cảnh sát mười hai nước Nam Mỹ, chuyên gia ứng phó khủng hoảng, cũng là cô gái đã từng được Bạch Tiểu Thăng cứu.

Sao cô ấy lại ở đây?

- Khi chúng ta đi, học viện đã nói sẽ cho học viên nghỉ, nhà Tây Nhã là ở Bắc Mỹ.

Lôi Nghênh kịp phản ứng nói.

Nói như thế, hẳn đúng là Tây Nhã.

Nhưng Tây Nhã đang đuổi theo ai vậy?

- Đi thôi, chúng ta đi qua xem thử!

Bạch Tiểu Thăng quyết đoán nói:

- Lôi Nghênh, anh đi trước đi!

Lôi Nghênh lập tức gật đầu và nhanh chóng rời đi.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi cũng lên đường theo sát phía sau.

Mười mấy phút sau.

Ở trong một hẻm nhỏ yên tĩnh, mấy đàn ông nằm trên mặt đất và đang rên rỉ đau đớn, có người còn ngất đi.

Một bóng người xinh đẹp đứng giữa đám người và lộ ra gương mặt lạnh lùng, đó chính là Tây Nhã.

Lúc này, Tây Nhã mặt lạnh đi về phía một người quỳ ở nơi đó và hừ lạnh một tiếng, đá cho đối phương lật người lại rồi nhặt một cái túi của phụ nữ từ dưới đất nhặt lên.

- Các người đúng là dạng chó mù mắt, dám làm hỏng xe mô tô Halle của tôi còn cướp túi của tôi. Chỉ dựa vào các người đã dám ngang ngược ở Ganand sao? Đúng là không sợ chết!

Tây Nhã hừ lạnh và mắng.

Trong khi nói chuyện, Tây Nhã mở túi của mình ra và kiểm tra đồ vật bên trong, sau đó không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bên trong túi của cô ấy có hồ sơ quan trọng, còn có mấy tấm séc đều là đồ vô cùng quan trọng.

Tây Nhã cũng đang vội mang mấy thứ này về nhà nên không ngồi xe ô tô mà cưỡi một chiếc xe mô tô Halle.

Mọi chuyện vốn rất thuận lợi, kết quả khi đến gần đó, cô gặp phải một đám người trẻ tuổi đang trượt patin trên đường, những người trái lắc phải lắc cản đường phía trước.

Tây Nhã vì tránh một cô gái trong bọn họ nên lập tức đụng phải cột điện bên người nên mới ngã xuống, đồ cũng văng ra thật xa.

Một người trong đối phương cầm đồ của cô rồi bỏ chạy, những người khác cũng xông lên quấn lấy cô.

Tây Nhã là ai chứ? Cô là học viên của lớp cao cấp trong học viên liên minh cảnh sát mười hai nước đấy. Cô không chỉ nhanh chóng thoát khỏi đám người dây dưa, vẫn lỗ mãng đuổi đến đây và chặn được người cướp túi của cô.

Nhưng sau đó lại xuất hiện đám tay chân giống như hung thần ác sát.

Nhưng rõ ràng, những người này đã đánh giá thấp năng lực của Tây Nhã.

Chỉ trong giây lát, bọn họ đã bị cô đánh cho ngã sấp trên mặt đất.

- Những người này rõ ràng đã có âm mưu từ trước, không ngờ bên này còn có người tiếp ứng giống như đoán được mình có thể đuổi theo, cũng hiểu rất rõ về năng lực của mình. Còn có, bản thân chuyện này đã không tầm thường! Mình phải nhanh chóng rời khỏi nơi này mới được!

Tây Nhã kiểm tra đồ xong liền cảm giác chuyện này không đơn giản, cô lập tức quấn chặt cái túi trong tay và muốn rời đi.

Nhưng sau khi xoay người lại, Tây Nhã chợt biến sắc.

Đầu một lối rẽ cách cô không xa đã có hai người lặng lẽ đi ra. Bọn họ đều mặc áo có mũ, mũ được kéo xuống rất thấp, vừa xuất hiện đã bước song song về phía cô, trong tay bọn họ cầm súng chỉ về phía cô.

Tây Nhã vừa thấy thì lập tức căng thẳng.

Sơ xuất quá! Cô cuối cùng vẫn đánh giá thấp về đối phương!

Người này không phải là hạng người tầm thường, đây là một cạm bẫy được vạch ra để nhằm vào cô!

Bạn cần đăng nhập để bình luận