Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1869: Dưới tình thế nguy hiểm

Tây Nhã lấy lại đồ của mình và đang chuẩn bị rời đi thì phát hiện đường lui đã bị chặn. Đối mặt với hai người trong tay cầm vũ khí, trong lòng cô căng thẳng và thầm kêu không ổn.

- Đáng chết. Mình là chuyên gia ứng phó khủng bố gì chứ? Rõ ràng phát hiện không thích hợp lại vẫn không thoát được. Mình thật sự quá sơ suất! Nếu như giáo viên Bạch ở đây nhất định sẽ chê cười mình mất thôi!

Trong lòng Tây Nhã chán nản vô cùng, không biết tại sao lại nhớ tới ban đầu Bạch Tiểu Thăng đã đối phó với nhóm người Lạc Cơ kia thế nào.

Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối sẽ không cho đối phương có bất kỳ cơ hội nào.

Thầy mới rời đi mấy ngày, bản thân mình là một "học sinh" lại phạm phải sai lầm kém cỏi như vậy.

Trên thực tế, thật ra cũng không thể trách Tây Nhã được. Ai có thể ngờ được đối phương còn có sự chuẩn bị khác.

- Không nên động đậy. Cô nên ngoan ngoãn một chút đi!

Phía đối diện, người cao hơn trầm giọng cảnh cáo Tây Nhã.

- Con đàn bà thối tha, mày rất lợi hại lắm!

Người thấp hơn nhìn đám người bên mình nằm đầy đất rên rỉ thì không nhịn được mắng lớn.

Mấy người đàn ông cũng không phải là đối thủ của một người phụ nữ này, nhìn vậy thật sự làm người ta tức giận.

Thật may là hai anh em bọn họ chờ ở chỗ này, xem như đã khống chế được cô ta.

- Đừng nói nhảm với cô ta làm gì nữa, chuyện chính quan trọng hơn.

Người cao hơn khẽ nói với người đi cùng, sau đó nhìn về phía Tây Nhã quát:

- Cô giơ tay lên, cho tôi thấy hai tay của cô!

- Đúng vậy, giơ tay lên! Nhanh ném cái túi tới đây!

Nhìn qua, người thấp hơn có phần nóng nảy, vừa nói vừa vung vẩy khẩu súng trong tay và chỉ về phía Tây Nhã như có thể lập tức nổ súng.

- Đừng kích động!

Tây Nhã bình tĩnh quan sát đối phương và cất giọng nói.

Cô thành thật giơ hai tay lên, giơ cái túi cho đối phương nhìn, sau đó chậm rãi đi tới.

Đối mặt với hai tên trộm có cầm vũ khí trong tay lại cách xa mười lăm mét, nếu làm đối phương tức giận thì rõ ràng là không sáng suốt, là đang lấy mạng của mình ra đùa.

Chỉ có tới gần thì cô mới có cơ hội!

Tây Nhã đang cố gắng tìm kiếm cơ hội.

Nhưng hình như cô đã đánh giá thấp đối phương.

- Cô! Dừng lại, cấm động đậy! Ném đồ qua đây!

Người cao hơn vô cùng cảnh giác, lúc này quát lớn.

Tây Nhã lại đi về phía trước thêm hai bước.

- Cô không nghe thấy anh ấy nói gì sao?

Người thấp hơn vẫy tay và kêu lên.

- Đừng kích động, tôi có thể đưa đồ cho các anh...

Tây Nhã dừng lại sau đó ném cái túi trong tay ra, nhưng sức ném của cô rất nhỏ nên chỉ ném tới cách người không xa.

Chỉ cần bất kỳ người nào phía đối phương qua nhặt thì cô lại có cơ hội!

- Cô chưa ăn cơm sao mà chỉ ném xa được có vậy hả? Con đàn bà thối tha này!

Người thấp hơn hầm hầm nói và muốn đi qua nhặt.

Ánh mắt Tây Nhã lóe sáng, mơ hồ có chút chờ mong.

Người cao hơn đã kéo hắn lại nói:

- Ngu ngốc, đừng có dại qua qua đó. Với khoảng cách đó, cô ta có thể tấn công anh đấy.

Người thấp hơn được nhắc nhở liền đứng lại, dùng vũ khí chỉ vào Tây Nhã và tức giận nói:

- Con đàn bà thối tha, mày dám không thành thật à! Mau lùi về phía sau, lùi đến cuối hẻm, nếu không tao bắn chết mày!

Tây Nhã nhíu mày nhưng vẫn làm theo, bước chậm rãi về phía sau.

Nhưng Tây Nhã vừa lùi vừa nhìn hai người này, trong miệng không ngừng nói:

- Ai thuê các anh tới cướp đồ của tôi vậy? Người đó là ai?

Hai người đối diện cũng không trả lời mà cùng về phía trước, vũ khí trong tay vẫn chỉ thẳng vào Tây Nhã vô cùng cảnh giác.

- Người đó trả các anh bao nhiêu tiền? Các anh cứ nói ra đi, tôi có thể cho các anh nhiều hơn!

Tây Nhã lại nói.

Hai người này vẫn không trả lời.

- Thật ra, các anh không nói thì tôi cũng có thể đoán được là ai?

Tây Nhã nhìn chằm chằm vào phía đối diện và bình tĩnh nói:

- Điều này cũng không khó đoán được, không phải sao? Còn nữa, các người có biết tôi là ai và nghề nghiệp của tôi là gì không. Các người vì chút tiền mà nhận vụ này, tôi có thể nói cho các người biết nó đặc biệt không đáng giá đâu! Thật ra tôi có thể cho các anh nhiều tiền hơn. Nếu như các người bằng lòng...

Tây Nhã đang khuyên bảo và dụ dỗ hai người này.

- Fuck! Mày câm miệng!

Người thấp hơn quát.

- Tỉnh lại đi, chúng tôi sẽ không bị cô thuyết phục đâu.

Cao vóc dáng hừ lạnh một tiếng:

- Hôm nay, chúng tôi nhất định sẽ mang vật này đi, dù cô có nói thế nào đi nữa cũng vô dụng thôi. Cô đừng cố gắng dùng người trên mặt đất kia để uy hiếp chúng tôi. Chúng tôi căn bản không quan tâm tới tính mạng của bọn họ! Mà một khi cô hành động thiếu suy nghĩ, chúng tôi tuyệt đối sẽ nổ súng. Cô đừng cố gắng thử kiểm tra lời tôi nói. Cô nên quý trọng mạng sống của mình thì hơn!

Không ngờ người cao hơn lại khuyên bảo Tây Nhã.

Người này rất khó giải quyết, vừa bình tĩnh, thông minh lại xác định được mục tiêu

Rõ ràng, lời của hắn nói đã làm cho Tây Nhã cảm thấy nặng nề.

Xem ra lần này nhất định sẽ bị đối phương lấy đồ đi rồi. Tây Nhã đã nghĩ đến kết quả xấu nhất.

Trong những thứ kia bao gồm mấy tấm séc với khoản tiền rất lớn, còn có hợp đồng vô cùng quan trọng.

Bình thường, mất những thứ này đã là tổn thất rất lớn cho gia tộc của Tây Nhã.

Mà vào lúc này nó lại có ý nghĩa sinh tồn!

Nghĩ cũng biết, người tới cướp đồ chính là kẻ đang tính đánh lén phương diện làm ăn của gia tộc bọn họ!

Tây Nhã vừa nghĩ tới tình cảnh rắc rối của gia tộc hiện nay và hậu quả khi đánh mất những thứ kia thì không nhịn được mà dừng lại.

An toàn của bản thân là chuyện lớn, nhưng sự tồn tại của gia tộc cũng không nỏ.

Tây Nhã cảm thấy mình không thể lại lùi lại được!

Quyết định này không phù hợp với những kiến thức cô đã học, là hành vi vô cùng sai lầm.

Nhưng Tây Nhã vẫn đứng lại.

Người cao lớn đối diện vừa thấy Tây Nhã dừng lại liền cảnh giác, kéo bạn của mình và trầm giọng nói với Tây Nhã:

- Cô muốn làm gì?!

Người thấp hơn vừa thấy lại cảm giác vô cùng bực bội:

- Con đàn bà này đúng là muốn chết rồi, vừa rắc rối lại còn nguy hiểm nữa. Tôi thật sự chịu đựng cô ta đủ rồi!

- Cô mà động đậy là chúng tôi sẽ nổ súng!

Người cao lớn quyết đoán nói.

- Không, tôi thấy nên bắn cho cô ta tàn phế luôn đi!

Người thấp hơn kiên quyết nói.

Tây Nhã sửng sốt. Cô tuyệt đối không ngờ được mình có chút động tác lại khiến đối phương đưa ra quyết định dứt khoát này.

Bây giờ cô cách hai người có hơn mười mét, xung quanh là tường cao hoàn toàn không có chỗ nào có thể ẩn nấp, bất kỳ hành động nào cũng chỉ là đâm đầu vào chỗ chết.

Hiểu rõ tình hình lúc này, trong lòng Tây Nhã trầm xuống và hơi chán nản vì chính mình không có kế hoạch nào, hoàn toàn tùy thuộc ý nghĩ nhất thời đã hành sự lỗ mãng như vậy.

Mình là một chuyên gia ứng phó với nguy cơ lại không thể vượt qua được nguy cơ lần này sao?

Tây Nhã nhìn đối phương muốn nổ súng, trái tim như muốn rơi xuống, lần đầu tiên cô có cảm giác cô đơn, tuyệt vọng bất lực.

Nhưng sau đó, Tây Nhã bỗng nhiên sửng sốt, mắt trợn trừng kinh ngạc nhìn về phía đối diện.

- Mày nhìn cái gì!

Người thấp hơn thấy thế liền quát.

- Cô ta nhìn sau lưng chúng ta, chỉ sợ điều này là một loại ám chỉ, cô ta muốn chúng ta tin tưởng phía sau chúng ta có người.

Người cao lớn cười lạnh nói.

Chuyên gia ứng phó với nguy cơ gì chứ, mỗi một bước của cô ta đều bị mình thấy rõ ràng. Người cao lớn thật sự khinh thường thủ đoạn này của Tây Nhã.

- Cô ấy không nhìn các người, cô ấy đang nhìn tôi.

Một giọng nói buồn bã như giả như thật lại có vài phần mờ ảo vang lên phía sau đầu của hai người.

Hai người này thậm chí có thể cảm giác được, lúc đối phương nói chuyện còn thở vào sau gáy của mình.

Hai người vô cùng khiếp sợ.

Phía sau thật sự có người!

Làm sao có thể có người được? Người này xuất hiện từ lúc nào? Sao không có một chút tiếng động nào chứ?

Lập tức, tóc gáy của hai người này dựng ngược, trong lòng chấn động như gặp phải ma. Bọn họ đột nhiên muốn xoay người lại.

Đáng tiếc, bọn họ không có cơ hội nữa.

Giọng nói này vừa vang lên, hai bàn tay lớn như quạt hương bồ đã nắm lấy mặt của hai người. Không đợi hai người này có bất kỳ giãy giụa nào, hai bàn tay đã kéo đầu của hai người đập mạnh vào nhau.

Hai người này cảm giác chút sức lực của mình không hề có khả năng giãy giụa gì trước bàn tay to này.

Sau đó, hai cái đầu đập vào nhau, người bên ngoài có thể chỉ nghe được một tiếng "bốp".

Hai người này lại cảm giác "rầm" một tiếng, trời đất mù mịt, trước mắt trắng xoá.

Hai người trực tiếp tệ liệt xuống.

Trước khi hai người ngã xuống, Lôi Nghênh đứng sau lưng bọn họ đã tiện tay ném bọn họ qua bức tường bên cạnh.

- Sĩ quan huấn luyện Lôi, sao ngài lại ở đây vậy?

Cuối cùng Tây Nhã cũng lên tiếng, giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên.

Cô không ngờ mình có thể gặp mặt Lôi Nghênh ở chỗ này.

Càng không có nghĩ tới uy hiếp tới tính mạng của mình lại được hóa giải như vậy.

Lôi Nghênh nhìn Tây Nhã mỉm cười và nghiêng người tránh ra phía sau.

- Không chỉ có anh ấy, chúng tôi cũng ở đây.

Một giọng nói ung dung nói.

Tây Nhã nhìn sang, chỉ thấy bên kia có một người đàn ông và một cô gái đi tới. Người đàn ông bình tĩnh thản nhiên, cô gái lại xinh đẹp động lòng người.

Đó chính là Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi.

Tây Nhã nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng thì ánh mắt lập tức lộ vẻ hưng phấn và mừng rỡ:

- Sĩ quan huấn luyện Bạch!

Bạn cần đăng nhập để bình luận