Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1873: Tôi nhất định phải quản chuyện này

Lời Tây Nhã nói thực sự làm cho ba người Bạch Tiểu Thăng cảm thấy kinh hãi, không ngờ công ty luân phiên ra tay với gia tộc của Tây Nhã, ép bọn họ đến tình thế nguy cơ sống chết lại là tập đoàn của mình!

Có một câu nói rất hay, thỏ còn không ăn cỏ gần hang.

Trụ sở chính của tập đoàn ở trong Ganand, lại có công ty con ra tay với "Hàng xóm" bên cạnh!

Cho dù kinh doanh trong gia tộc Tây Nhã không phải tất cả địa phương Ganand, nhưng cuối cùng trụ sở chính của gia tộc người ta ở bên cạnh, hành sự như vậy thì thật sự không thể nào nói nổi.

Tây Nhã than khẽ một tiếng và nhìn Bạch Tiểu Thăng nói:

- Nếu như chúng tôi sử dụng phương thức cực đoan đối phó công ty con của tập đoàn các anh, nếu ầm ĩ lên sẽ khiến dư luận xôn xao, vậy thì tương đương với tuyên chiến cùng toàn bộ tập đoàn Chấn Bắc!

Tim Tây Nhã đập nhanh nói:

- Dựa vào gia tộc của tôi thì làm sao dám làm như vậy!

Nếu như tập đoàn Chấn Bắc giận chó đánh mèo, sợ rằng gia tộc của Tây Nhã thậm chí cả mảnh đất cắm dùi ở Ganand cũng không có!

Bạch Tiểu Thăng cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao gia tộc của Tây Nhã "khiếp sợ" như vậy, cho dù đến tình cảnh như thế, bọn họ vẫn duy trì "Kìm chế", không muốn tiến hành áp chế ngược quá mãnh liệt.

Mấu chốt lại ở trong này!

Bạch Tiểu Thăng cũng hiểu được ánh mắt Tây Nhã nhìn anh vừa rồi, vì sao lại bao hàm chờ mong và đầy rầu rĩ...

Tây Nhã lại nói:

- Anh Tiểu Thăng, tôi biết anh cũng ở tập đoàn Chấn Bắc. Trước khi tôi mở miệng, thật ra từng nghĩ sẽ xin anh giúp một tay. Nhưng tôi biết làm vậy là quá ép buộc! Anh là người chịu trách nhiệm ở phân bộ tập đoàn Châu Á, trụ sở chính ở đây cũng... ngoài tầm tay với của anh, thậm chí trong công việc còn phải cẩn thận hành sự. Xin anh giúp một tay thật sự có chút ép buộc. Hơn nữa chuyện trên phương diện làm ăn nào có gì để quay vần, tất nhiên dính dáng tới một chữ 'Lợi', muốn làm cho đối phương thả ra 'Lợi' thì tối thiểu cũng phải đưa ra một cái 'Lợi' cùng giá, lúc này gia tộc chúng tôi không bỏ ra được “lợi” này, đây cũng là một chuyện khó xử. Nếu anh can thiệp vào sẽ chỉ mang tới rắc rối lớn cho bản thân.

Tây Nhã nói tha thiết, xem ra đã bỏ qua ý định ban đầu.

Cô gái này cuối cùng vẫn quá mức lương thiện. Trong lòng Bạch Tiểu Thăng không khỏi xúc động.

Bạch Tiểu Thăng cũng cảm động trước sự chân thành này của Tây Nhã.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Tây Nhã chỉ biết một điều mà không biết tới điều thứ hai. Bạch Tiểu Thăng đã không chỉ là giám đốc điều hành của khu Đại Trung Hoa nữa. Bây giờ, anh có năng lực quản chuyện này.

Nhưng Tây Nhã nghĩ cũng không sai.

Can thiệp vào chuyện này chỉ có hại chứ không có lợi choa Bạch Tiểu Thăng!

Caroline chưa chắc tham dự vào chuyện này, nhưng chung quy doanh nghiệp kia vẫn do cô ta quản lý.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng và Caroline có "quan hệ vi diệu", đang nói chuyện hợp tác.

Lúc này, nếu như Bạch Tiểu Thăng ra tay động tới doanh nghiệp dưới sự quản lý của cô ta, vậy không thể nghi ngờ sẽ làm cho mâu thuẫn của hai bên tăng lên.

Hợp tác không thành chỉ là thứ yếu, nếu như bị Caroline nhằm vào quá kịch liệt thì tổn thất sẽ rất lớn.

Còn nữa, doanh nghiệp kia của tập đoàn đúng là quá đáng, nhưng từ góc độ lợi ích lại là lợi cho tập đoàn. Hơn nữa từ góc độ pháp luật, bọn họ cũng không bị quyết định là vi phạm pháp luật.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng ra tay ngăn cản thì chẳng phải là đối đầu với lợi ích của tập đoàn sao?

Phó tổng giám đốc Ma Căn ở bên trong lãnh đạo cấp cao có thể... mượn đề tài để nói hay không!

Như vậy, ở tập đoàn trụ sở chính bên này, Bạch Tiểu Thăng sẽ rơi vào phiền toái càng lớn hơn nữa...

Về tình về lý mà nói, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cảm thấy công ty kia tính kế gia tộc của Tây Nhã là quá đáng. Bọn họ vừa muốn Bạch Tiểu Thăng giúp Tây Nhã, lại rất lo lắng cho tình cảnh của Bạch Tiểu Thăng.

Hai người với tâm trạng phức tạp nhưng cũng biết theo tính tình của Bạch Tiểu Thăng, anh tuyệt đối sẽ không ngồi yên!

Quả nhiên Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc nói với Tây Nhã:

- Tây Nhã, tôi nhất định sẽ giúp các người chuyện này!

Cho dù gây phiền toái cho mình, cho dù chọc giận Caroline Bạch Tiểu Thăng anh đã nhìn thấy, cảm thấy làm như vậy là không đúng thì nhất định sẽ can thiệp!

Đây là trách nhiệm của anh bây giờ, cũng là nghĩa vụ của anh sau này kế thừa toàn bộ tập đoàn!

Bạch Tiểu Thăng nói những lời này làm cho Tây Nhã rất mừng rỡ lại cảm động, lo lắng, quả thật là vô cùng bối rối.

- Anh Tiểu Thăng, thật ra anh không cần phải làm như vậy...

Tây Nhã há hốc miệng và chỉ nói ra được nửa câu lại không nói được nữa.

Bạch Tiểu Thăng vì bạn bè như vậy làm cho cô vô cùng cảm động.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế bèn an ủi:

- Tôi muốn can thiệp chuyện này không chỉ bởi vì tôi là bạn cô, còn bởi vì bọn họ làm việc quá đáng quá. Đây cũng là suy nghĩ cho tập đoàn chúng tôi. Thương nhân cũng có đạo, đợi bạn cũng có giới hạn. Tôi không thể để cho bọn họ phá hỏng danh tiếng của tập đoàn.

Tây Nhã nghe Bạch Tiểu Thăng nói vậy thì cho là anh đang khách sáo với mình lại càng thêm cảm động.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Cô thật sự không cần cảm thấy tôi thua thiệt gì. Bây giờ tôi về nhà cô với cô, hỏi thăm ngài Taylor để tìm hiểu thêm tình hình xem làm thế nào để giải quyết phiền toái này tốt nhất!

Cho dù Bạch Tiểu Thăng cố gắng hết sức biểu thị mình không phải xuất phát từ tình cảm riêng tư mới ra tay cứu giúp, lúc này Tây Nhã vẫn cô cùng biết ơn.

Tây Nhã rất kiên quyết căn dặn Bạch Tiểu Thăng:

- Anh Tiểu Thăng, anh muốn giúp gia tộc của tôi phải xây dựng trên cơ sở bản thân không bị liên lụy, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý!

Thấy cô gái quật cường như vậy, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười:

- Cô yên tâm đi, bên phía tôi sẽ không có vấn đề gì đâu. Tôi chỉ cần tìm hiểu nội dung sâu hơn, tốt nhất là có thể ngồi xuống trò chuyện với cha cô một lát. Thật ra, chuyện này vẫn còn có cách giải quyết khác. Ví dụ như rót thêm vốn đầu tư cho gia tộc của cô lớn đến mức đủ để chống đỡ nổi tất cả rắc rối. Tôi có quen biết với rất nhiều nhà tư sản lớn nên có phương pháp.

- Bất kể là tiền hay là thủ đoạn khác. Nói chung, tôi nhất định phải quản! chuyện này

Bạch Tiểu Thăng nhiều lần nhấn mạnh.

Đây cũng là cho Tây Nhã một liều thuốc an thần.

Tây Nhã rất cảm động, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng đến bên miệng cũng chỉ có hai chữ:

- Cảm ơn...

- Đây là chuyện tôi nên làm, cô không cần phải nói cảm ơn làm gì.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Anh nói câu "nên làm" này đã là rất chân thành với bạn bè và cũng là trong trách nhiệm công việc.

Nhưng Tây Nhã không biết được nhiều ý tứ như vậy, cô chỉ cho rằng Bạch Tiểu Thăng mạo hiểm lớn vẫn nhất định muốn giúp đỡ mình, trong lòng lại càng thêm cảm động.

Tây Nhã nghe vậy thì liên tục gật đầu.

Mỗi câu nói của người đàn ông này dường như đều mang theo phép thuật làm người ta nghe xong cảm giác vô cùng yên tâm.

Trong lúc nói chuyện, tốc độ chiếc xe bọn họ đang ngồi đã giảm xuống rồi dừng hẳn.

Bọn họ đã đến nhà của Tây Nhã.

- Đây là nhà của tôi. Nào, mọi người xuống xe đi.

Tây Nhã thu lại cảm xúc trong lòng và mỉm cười với đám người Bạch Tiểu Thăng rồi xuống xe trước.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng xuống xe theo.

Lối vào của trang viên trước mắt rất đẹp, cũng rất có khí thế. Nhìn vào bên trong chỉ thấy một khu cây cảnh lớn xanh tươi. Phía xa hơn mơ hồ có thể thấy được là một dãy biệt thự.

Nơi đây chính là nhà của Tây Nhã.

Đám người Bạch Tiểu Thăng chứng kiến qua những trang viên, pháo đài cổ kính với quy mô và khí thế đáng sợ hơn, tất nhiên cũng không có cảm giác quá lớn với điều này, chỉ bình thản đứng đợi.

Tây Nhã vừa xuất hiện, người hầu ở lối vào đã đi qua đón và cung kính chào hỏi. Lúc này, người chịu trách nhiệm dẫn đầu đã điều một chiếc xe tới và mời bọn họ lên xe.

Dù sao, từ lối vào tới dãy biệt thự tương đối xa, nếu như đi bộ thì sợ rằng sẽ phải đi đến chân đau mất.

Mọi người đổi sang ngồi xe và đi vào trong.

Dọc đường đi, người hầu trong nhà Tây đều dừng chân và khẽ khom người, ánh mắt cung kính nhìn theo chiếc xe của bọn họ.

Dù tình cảnh trong nhà Tây Nhã bấp bênh nhưng có thể làm được lòng người ổn định như vậy thì đúng là hiếm có!

Bạch Tiểu Thăng âm thầm gật đầu.

Từ điều này có thể thấy người tộc trưởng, cha cô có uy vọng tốt, rất được lòng người.

Chẳng bao lâu, xe của đám người Bạch Tiểu Thăng đã đến dãy biệt thự. Tây Nhã dẫn theo ba người Bạch Tiểu Thăng xuống xe và đi tới khu nhà chính.

- Hôm nay cha tôi ở nhà, nhưng lúc này chắc đang thương lượng chuyện làm ăn với các chú, các bác của tôi.

Tây Nhã nói.

Tây Nhã nói đến chỗ này, vẻ mặt còn có phần buồn bã:

- Bởi vì mấy vấn đề này, bọn họ đã tỏ ra bất mãn với việc cha tôi làm tộc trưởng.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy liền gật đầu.

Xem ra, rắc rối xe gia tộc của Tây Nhã không chỉ ở bên ngoài mà còn trong nội bộ nữa.

Có đôi khi nguy hiểm và tai họa tới, bình thường tan trước lại là từ bên trong.

Tình hình của nhà Tây Nhã trước mắt hình như đã chứng minh được điểm này.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại không tiện đánh giá về chuyện này.

Dù sao, đây là chuyện nhà của người ta, mình ở trong nhà người ta thì vẫn nên ăn nói cẩn thận tốt hơn.

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng đặc biệt tán thành gia chủ Taylor kia.

Vào lúc Tây Nhã dẫn ba người Bạch Tiểu Thăng định đi vào đại sảnh, bỗng nhiên từ bên trong lại có một nhóm người xông ra. Đám người kia có nam nữ trẻ tuổi, bất kể là ăn mặc hay thần thái đều không tầm thường, nhìn qua dường như là nhân vật trẻ tuổi trong gia tộc cóc cùng thế hệ với Tây Nhã.

Một người dẫn đầu vừa đi vừa nói chuyện.

- Lúc này rắc rối càng lúc càng nhiều, gia tộc chúng ta dần dần khó gian nan hơn. Mọi người chúng ta ngoại trừ phải chân thành đoàn kết cũng phải duy trì sự nhất trí mật thiết với chỗ tôi, duy trì ổn định với bên ngoài. Tôi vẫn cảm thấy tộc trưởng Taylor nên tự nhận lỗi và tặng lại vị trí tộc trưởng cho cha tôi! Các người nói có đúng không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận