Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1892: Hai người không cam lòng (1)

Thật ra, Bạch Tiểu Thăng cũng rất muốn gặp người đã ép gia tộc Taylor đến tình cảnh này, người quản lý công ty con của tập đoàn Chấn Bắc.

Tối hôm qua, Bạch Tiểu Thăng đã nhắc qua với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh về tâm tư này.

Lâm Vi Vi cho rằng Bạch Tiểu Thăng vẫn không nên lộ mặt thì tốt hơn. Sự xuất hiện của anh sẽ bị đối phương hiểu nhầm thành cố ý nhằm vào, cố ý cướp đi, truyền đến chỗ Caroline sẽ khiến cho mâu thuẫn giữa hai bên tăng lên, thậm chí có thể biến thành tình trạng không thể cứu vãn được!

Nhưng Lôi Nghênh ngược lại cảm thấy nếu chuyện này đã không gạt được, vậy Bạch Tiểu Thăng đi gặp đối phương cũng không sao.

Trên phương diện này, Bạch Tiểu Thăng ngược lại có cái nhìn nhất với Lôi Nghênh trí.

Caroline sớm hay muộn sẽ biết được anh tham gia vào chuyện này, so với làm cho mình giống như lén lén lút lút làm động tác gì đó ở sau lưng, ngược lại không bằng quang minh chính đại mở ra ở trên bàn tiệc.

Từ trên phương diện tình lý đạo nghĩa, trong chuyện này công ty của tập đoàn tính kế gia tộc Taylor như vậy là cách làm không đứng đắn.

Bản thân Bạch Tiểu Thăng là nhân vật đứng thứ hai trong bộ Giám Sát ở trụ sở chính lại có quyền hỏi đến.

Cho dù không giải quyết theo việc chung, gia tộc Taylor người ta cũng có quyền lựa chọn người hợp tác.

Caroline thật sự muốn hợp tác với anh thì không thể giận chó đánh mèo vì chuyện này. Nếu cô ta vì chuyện này mà ngừng hẳn hợp tác với Bạch Tiểu Thăng, thậm chí giơ binh đao về phía nhau, vậy anh cũng không thể nói gì hơn.

Cùng lắm thì binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn, gặp chiêu phá chiêu.

Thậm chí cho dù phải dùng tới quyền làm việc của bộ Giám sát, Bạch Tiểu Thăng cũng không sợ.

Vừa phân tích như thế, lúc đó Lâm Vi Vi cũng cảm thấy đường đường chính chính gặp đối phương cũng tốt!

Bạch Tiểu Thăng sớm đã thống nhất nhận thức, cho nên lúc này Taylor và Bạch Tiểu Thăng vừa nói, anh liền dứt khoát nói mình cũng định tham dự.

Có Bạch Tiểu Thẳng đứng ra, không thể nghi ngờ sẽ làm cho phía mình thỏa đáng hơn, Taylor tất nhiên là cam tâm tình nguyện.

Sau bữa tiệc trưa, Bạch Tiểu Thăng lại cùng Taylor trò chuyện gần ba giờ về chuyện liên quan tới công ty mới, quyết định rất nhiều chuyện xong mới có thể tạm biệt rời đi.

Lúc này, Tây Nhã tự mình lái xe đưa bọn họ trở lại.

Trên đường, Bạch Tiểu Thăng còn tiến hành giao lưu với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh về việc thành lập và phát triển công ty mới.

Các loại lựa chọn địa điểm văn phòng của công ty, vị trí nhà xưởng, mua các thiết bị, xin các loại thủ tục, bên phía Taylor sẽ chịu trách nhiệm, chỉ cần bọn họ theo vào, kiểm tra không có sai lầm là được.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh sẽ chịu trách nhiệm một phần trong đó.

Về phần cải biến phương tiện cơ sở của nhà xưởng, Bạch Tiểu Thăng sẽ để cho công ty Trung Quốc làm.

Nếu bàn về tốc độ và chất lượng xây dựng nền móng thì sợ rằng không ai có thể sánh kịp được với xí nghiệp Trung Quốc. Những chuyện này không thích hợp để cho công ty con của tập đoàn khu Đại Trung Hoa tham dự. Bạch Tiểu Thăng quyết định để cho bên phía Bắc Phong Holdings của Đổng Thiên Lộ phái công ty tới làm...

Sau vô số thảo luận, có một việc mà Bạch Tiểu Thăng quyết định sẽ tự mình chuẩn bị, đó chính là đặt tên cho công ty mới.

Bạch Tiểu Thăng vẫn có một nỗi "khổ", giấu ở trong lòng không nói cho bất kỳ kẻ nào.

Thường ngày, các loại tên giống như Tôn Bạch Trí Thắng, Thăng Tỉnh Quốc Tế, Dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng đều là những cái tên nát gì đâu mà đám người kia cứ nhất quyết treo lên người mới cảm thấy thoải mái.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng quyết định tự mình đặt tên.

Đương nhiên, trước mắt anh vẫn chưa nghĩ ra được.

Bởi vì là Tây Nhã lái xe cũng không có người ngoài nên đám người Bạch Tiểu Thăng nói ra cũng không cần giữ bí mật, không tránh cô, thậm chí còn chủ động giao lưu với cô.

Bọn họ một đường trò chuyện suốt hai giờ như vậy, xe của bọn họ đã nhanh chóng tiến vào ngoại ô của Garand.

Trên đường vắng vẻ và không có nhiều xe, Tây Nhã cũng đi sâu vào đề tài, chỉ lo trò chuyện náo nhiệt với đám người Bạch Tiểu Thăng.

Cô vừa không chú ý, xe của bọn họ lại sắp đi qua lối rẽ. Mà bọn họ vốn phải chuyển hướng ở đây.

Sau khi Tây Nhã phát hiện thì theo bản năng đánh mạnh tay lái, muốn sửa chữa "Sai lầm".

Cô có kỹ thuật lái xe tạm được nhưng chiếc xe đã lướt qua ngã tư. Cô thấy vậy thì hơi sốt ruột. Phía sau lại có một chiếc xe lao nhanh tới, suýt nữa va chạm vào bọn họ.

Chiếc xe kia thắng gấp, âm thanh rít lên chói tai làm cho màng tai của người ta có cảm giác như gặp kim châm.

Tây Nhã cũng bị dọa cho toát mồ hôi, vừa giảm tốc độ vừa hoảng sợ nói:

- Xe phía sau không sao chứ? Tôi… tôi không phải cố ý!

Ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn lại phía sau.

May là chỗ này vẫn ở cao tốc phía ngoài nên xe qua lại không nhiều, chiếc xe phía sau đã kịp dừng, nếu không sẽ tông vào phía sau xe.

- Không phải tất cả đều là lỗi của cô, chúng tôi thật sự không nên trò chuyện với cô khi cô đang lái xe.

Bạch Tiểu Thăng rất tự trách nói.

Đoạn đường này bọn họ đúng là trò chuyện quá cao hứng nên thật sự đã quên mất.

- Đoạn đường này không thể đỗ xe, chờ đi thêm một đoạn về phía trước thì tôi sẽ dừng lại và xin lỗi người ta.

Tây Nhã không nhịn được nói.

Tuy là sai lầm không tạo thành tổn thất gì, nhưng Tây Nhã cố tình dừng lại xin lỗi, cũng có thể xem như đủ lịch sự.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu:

- Cũng được. Dù sao cũng là chúng ta làm sai.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng gật đầu.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng còn chưa nói dứt lời, bọn họ đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng xe rít gào.

Xe phía sau tự nhiên tăng tốc đuổi theo.

- Chiếc xe đó sẽ không phải muốn đụng chúng ta chứ?

Lâm Vi Vi liếc nhìn qua kính chiếu hậu và không nhịn được sợ hãi nói.

Tây Nhã nghe vậy cũng bị dọa cho giật mình.

Nhưng rõ ràng xe phía sau còn chưa điên cuồng như vậy, mà trực tiếp vượt qua phía trước xe của bọn họ.

Những cảnh tượng kế tiếp làm người ta bị dọa giật mình.

Chiếc xe kia không nói tiếng nào bỗng nhiên thay đổi đường, trực tiếp đâm vào chiếc xe của đám người Tây Nhã.

Tây Nhã nhất thời ngạc nhiên, vì né tránh nên suýt nữa lái xe ra khỏi đường cái.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng cảm giác mình giống như chiếc thuyền lá trong sóng lớn, lắc lư tới mức suýt nữa bay lên. Bọn họ vội vàng nắm lấy tay vịn bên trong buồng xe.

- Người kia thật sự điên rồi sao?!

Tây Nhã không nhịn được kêu lên, sau đó trong giọng nói của cô còn có chút uất ức:

- Vừa rồi tôi thật sự không phải cố ý.

Nhưng có cố ý hay không thì chuyện cũng đã xảy ra, hơn nữa đối phương đã "Trả thù".

- Như vậy cũng được, để cho người ta trút ra cơn giận cũng xem như huề nhau.

Bạch Tiểu Thăng an ủi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng gật đầu.

Dù sao, vừa rồi là xe của bọn họ suýt làm xe của người ta xảy ra tai nạn, để người ta trút giận cũng là chuyện có thể hiểu được.

Nhưng phát triển sau đó không hề giống như dự đoán của mọi người.

Chiếc xe kia không rời đi mà ngược lại chặn ở trước mặt bọn họ, còn tăng tốc độ.

Tây Nhã đổi đường xe, chiếc xe kia cũng đổi đường theo, lại không cho cô vượt qua.

Hình như đối phương cảm thấy đâm xe một lần còn chưa đủ hết giận.

Bọn họ cứ chạy như vậy bảy tám phút, Tây Nhã cũng bắt đầu nổi giận.

Nhìn thấy một khe hở, Tây Nhã bỗng nhiên tăng tốc và vượt qua.

Khi hai chiếc xe lướt qua nhau, Bạch Tiểu Thăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh và ngờ ngợ nhìn thấy người lái chiếc xe kia dường như là một phụ nữ, còn có mái tóc vàng nữa.

Không ngờ là một cô gái người nước ngoài, tính tình lại hung hăng như vậy...

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng không nhịn được thầm nghĩ.

Chiếc xe của Tây Nhã đã vượt qua, cũng không tính trả thù gì nữa.

Nhưng đối phương hình như không định bỏ qua cho bọn họ, không ngờ lại một lần nữa vượt qua và chèn xe.

Cứ vậy đi, chiếc xe của đám người Bạch Tiểu Thăng và chiếc xe này chơi "Đam mê tốc độ" trên đường cao tốc.

Tây Nhã vốn còn muốn nói xin lỗi, lúc này đã tức giận không nhịn được nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận