Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1918: “Khuyên bảo" Mã Vĩ Tiễn

Mã Vĩ Tiễn thấy Bạch Tiểu Thăng nói chuyện với mình, Lôi Nghênh ở bên cạnh xoa tay, bộ dạng "Mài dao soàn soạt về phía dê bò", dường như sẽ có thể “xuống tay” với mình thì lập tức hoảng loạn.

Hôm nay nếu ông ta không nói lời nào có giá trị, sợ rằng tuyệt đối không đi được.

Vẻ mặt Mã Vĩ Tiễn vô cùng rầu rĩ, vô cùng khó coi.

- Ngài Bạch, ngài Lôi, tôi cầu xin các người, tôi thật sự chỉ là một nhân viên nhỏ, những điều tôi biết cũng có hạn, các người đừng làm khó tôi nữa. Nếu như tôi nói gì không nên nói mà đắc tội bên trên, bởi vậy mất đi công việc thì tôi phải sống thế nào đây. Trên tôi còn có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có hai con trẻ phải nuôi đấy.

Mã Vĩ Tiễn nhăn mặt, nhíu mày, cầu xin không dừng.

Bạch Tiểu Thăng nghe được thì gật đầu.

- Ban đầu, tôi chỉ muốn tùy tiện trò chuyện vài câu với ông, xem có thể biết được gì không.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Mã Vĩ Tiễn tươi cười:

- Nhưng nghe ông vừa nói như vậy, thứ ông nắm giữ thậm chí có thể nghiêm trọng tới mức cho ông phải cuốn gói rời đi! Vậy tôi càng cảm thấy hứng thú, muốn ngeh rõ ràng xem thứ ông biết rốt cuộc quan trọng tới mức nào!

Vẻ mặt Mã Vĩ Tiễn lập tức biến đổi.

Không ngờ mình cầu xin tha thứ như thế ngược lại càng đẩy mình tới gần hố lửa hơn.

- Về phần nhà ông có mẹ già tám mươi tuổi, có hai con nhỏ, không nói đến nó có thật hay không nhưng tôi nhớ, trước đây ông bảo tôi đi khuyên Thôi Thần, mở miệng lại muốn cho tôi mấy trăm nghìn đô la để trả thù lao, đây cũng là khonar tiền mà công ty không chi trả được, là tài khoản của cá nhân ông. Điều này chứng minh ngài Mã rất có tiền đấy.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh mỉm cười nói:

- Nếu bởi vì hôm nay ông ở đây nói điều gì không nên nói khiến ông bị sa thải, chúng tôi sẽ tới nhà ông thăm viếng, nếu tình hình là thật, tôi sẽ cho người nhà ông phí sinh hoạt, bảo đảm về sau bọn họ đều không phải lo chuyện áo cơm.

Bạch Tiểu Thăng bổ sung:

- Hơn nữa, tôi tin tưởng ngài Mã nói gì làm cái gì cũng sẽ giữ bí mật ổn thoả tốt đẹp, nếu không tốt thì cũng sẽ liều chết không thừa nhận, không phải sao.

Cơ mặt Mã Vĩ Tiễn giật giật, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng hiểu rõ tình hình sẽ biết, cho dù Mã Vĩ Tiễn thật sự thất nghiệp, số tiền trên danh nghĩa của ông ta cũng đủ để cung cấp nuôi dưỡng vợ yêu còn có con trai bảo bối của ông ta, về phần mẹ già... vẫn ném ở quê nhà tại Trung Quốc, một năm cũng không gặp được vài lần...

Nhưng không quan tâm thế nào, ông ta cũng không thể nói thật với người đàn ông này.

Nếu không, khó tránh khỏi địa vị trong tương lai sẽ bị hủy chỉ trong chốc lát! Vậy cuộc đời ông ta còn có ý nghĩa gì nữa!

- Ngài Bạch, tôi thật sự không thể trả lời! Không quan tâm các người hỏi về vấn đề gì, chỉ cần liên quan đến phương diện nghiệp vụ công ty, tôi đều sẽ không nói một lời nào!

Mã Vĩ Tiễn hạ quyết tâm, cứng cổ bất chấp mọi giá.

Dù sao, các người không thể thật sự đánh chết tôi, đã không chết được thì nhiều lắm tôi bị đánh một trận thôi, tôi nhận thức.

Mã Vĩ Tiễn lội ra vẻ mặt lưu manh.

- Ông còn chưa nghe tôi muốn hỏi gì đã kiên quyết như thế sao?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn về phía Mã Vĩ Tiễn, sau đó khẽ thở dài:

- Vậy tôi hiểu rồi. Bởi vì tôi muốn hỏi thật sự rất quan trọng, không thể “Thuyết phục” ông thay đổi ý định, vậy tôi có hỏi cũng như không.

Bạch Tiểu Thăng nói xong liếc nhìn Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh lập tức hiểu ý, đi tới nắm lấy cánh tay của Mã Vĩ Tiễn, khách sáo nói:

- Người anh em, hai chúng ta nói chuyện... Nói chuyện riêng một chút!

Mã Vĩ Tiễn sợ nhất là Lôi Nghênh, lập tức khủng hoảng kêu lên:

- Tôi không có gì để trò chuyện với cậu cả, cậu thả tôi ra... Tôi không đi!

Lôi Nghênh không quan tâm Mã Vĩ Tiễn có đồng ý hay không đều xách ông ta như xách gà và dẫn ông ta đi sau bức tường trước mặt.

Không bao lâu, bên kia lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị chọc tiết của Mã Vĩ Tiễn.

Lâm Vi Vi không khỏi lo lắng nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Làm như vậy không tốt đâu, anh Tiểu Thăng, có thể quá bạo lực không? Nếu sau này họ Mã báo cảnh sát sẽ gây phiền phức cho Lôi Nghênh thì làm thế nào. Nghe giọng điệu này... Lôi Nghênh sẽ không phải là đánh ông ta tàn phế chứ.

Tiếng thét này lại khá lớn nhưng may là trong ngõ nhỏ yên tĩnh nên không thấy được nửa bóng người,.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, an ủi Lâm Vi Vi nói:

- Cô yên tâm đi, Lôi Nghênh tự biết đúng mực, sẽ không thô bạo đối phó với người kia. Nếu anh ấy thật sự ra tay, Mã Vĩ Tiễn thậm chí không đỡ nổi hai đấm của anh ấy đâu.

- Như vậy...

Lâm Vi Vi chỉ vào bên kia.

Bạch Tiểu Thăng nói với ẩn ý sâu xa:

- Có khi Lôi Nghênh có cách mà chúng ta không tưởng tượng nổi để “khuyên” được Mã Vĩ Tiễn.

Lâm Vi Vi chỉ đành phải gật đầu.

Không đầy năm phút, Lôi Nghênh dẫn theo Mã Vĩ Tiễn trở về.

Ông ta đầy bi thương sợ hãi, trên gương mặt dính toàn nước mắt nước mũi.

- Bằng lòng nói rồi sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh gật đầu và tránh sang bên cạnh.

Lâm Vi Vi không nhịn được đi tiến chọc Lôi Nghênh, hỏi:

- Vừa rồi, anh “khuyên” thế nào vậy.

Lôi Nghênh lặng lẽ cười và hạ giọng nói với Lâm Vi Vi:

- Cô biết cơ thể con người có huyệt vị sao?

Thân là người Trung Quốc, Lâm Vi Vi tất nhiên từng nghe nói tới huyệt vị.

- Có vài cách “tra tấn” không cần đánh cho người ta da tróc thịt bong, không cần sử dụng các loại vũ khí, chỉ cần tìm đúng huyệt vị rồi dùng sức ấn xuống, bảo đảm ông ta nếm đủ đau, tê dại, ngứa ngáy, đâm chọc. Những cảm giác, cô hãy tin tôi đi, không người nào chịu nổi đâu!

Lôi Nghênh tự tin nói.

Lâm Vi Vi nghe được thì sững sờ, nói lầm bầm:

- Thật đúng là có anh! Vừa nghe tiếng động này, tôi còn tưởng rằng anh đánh cho ông ta tàn phế chứ...

- Cô cũng đừng đổ oan cho tôi!

Lôi Nghênh lập tức giải thích rõ:

- Bây giờ chúng ta là nhân viên công chức cao cấp, là người văn minh. Tôi còn là người đã có vợ, sang năm chuẩn bị có con, những chuyện quá đẫm máu, tôi sẽ không làm đâu.

Lời này làm cho Lâm Vi Vi trực tiếp trợn trừng mắt.

Người trước đây được xưng là tử thần trên chiến trường, không ngờ lại tuyên bố từ chối bạo lực...

Hai người ở bên cạnh nói thầm, Bạch Tiểu Thăng lại nói với Mã Vĩ Tiễn.

- Ngài Mã, bây giờ ngài có thể trò chuyện với tôi vài câu rồi chứ?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói tiếp:

- Hay là ngài tiếp tục “xương sắt cong cong”?

Ánh mắt Mã Vĩ Tiễn kinh hãi, lập tức lắc đầu giống như trống bỏi, sau đó thấy ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng thì lập tức hiểu phản ứng này của mình không đúng, vội vàng gật đầu:

- Tôi, tôi bằng lòng nói chuyện!

Nếu muốn làm cho người như Mã Vĩ Tiễn phun ra tin tức quan trọng, cách đơn giản nhất trực tiếp nhất không ngoài là "cưỡng bức dụ dỗ" .

Phải làm cho ông ta sợ, cũng để cho ông ta ăn được lợi ích.

Cái trước đã làm đủ, Bạch Tiểu Thăng lại dự định hứa cho lợi.

Cà rốt và gậy lớn vĩnh viễn là tổ hợp xứng nhất.

- Như vậy, nếu như ông nói ra thứ làm cho tôi thỏa mãn, tôi sẽ trả cho ông đủ tiền, bao nhiêu cũng có thể! Nếu như tin tức tin cậy đồng thời có ý nghĩa đặc biệt, tôi thậm chí có thể mua đứt nghề nghiệp sau này của ông!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Mã Vĩ Tiễn giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt hơi rầu rĩ.

Ông ta đã nghe nói về những việc Bạch Tiểu Thăng ở Châu u, Nam Mỹ.

Cho dù người đàn ông này trẻ tuổi nhưng từ lúc xuất hiện, hình như từ trước đến nay đều nói một là một, hai là hai.

Cậu ta chính miệng đồng ý thì mức độ đáng tin sẽ rất cao.

- Nếu như ông cảm thấy làm việc cho tôi xong không thể ở lại Bắc Mỹ được nữa, muốn đi Châu u, Nam Mỹ, tôi đều có thể lót đường cho ông.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Doanh nghiệp ông tới sẽ có trình độ không thấp hơn Ambre, chức vụ của ông, mức lương một năm chỉ có thể càng cao hơn thôi!

Lời nói này làm Mã Vĩ Tiễn cũng không nhịn được nuốt nước bọt.

Cơ hội đời người có thể đang ở trước mắt!

Khi Mã Vĩ Tiễn đang xoắn xuýt, Bạch Tiểu Thăng nói với giọng điệu không cần suy nghĩ:

- Ông hãy tin tưởng tôi, thứ tôi có thể cho ong còn nhiều hơn thứ ông nhận được từ Ambre và cô Caroline!

Ánh mắt Mã Vĩ Tiễn vô cùng, rầu rĩ cuối cùng cắn răng nói.

- Được! Tôi cũng không cần ngài hỏi, tôi trực tiếp nói với ngài hai chuyện.

- Nhưng chuyện đầu tiên, tôi nói ra, tôi muốn năm triệu!

- Đô la!

Bạn cần đăng nhập để bình luận