Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1922: Bữa tiệc hay là buổi triển lãm (1)

Bạch Tiểu Thăng nhận được điện thoại do Bạch Nguyệt Phong gọi tới. Mấy ngày qua, đám người Bạch Tiểu Thăng bận rộn, sau khi cô ấy biết được cũng chủ động yên tĩnh vài ngày, không đến quấy rầy bọn họ.

Lúc này, cuối cùng cô ấy cũng đã gọi điện thoại tới.

Bạch Tiểu Thăng nhận cuộc gọi, đã nghe giọng nói kích động của Bạch Nguyệt Phong vọng tới:

- Alo, Bạch Tiểu Thăng, bây giờ anh có bận không, có tiện nói chuyện không?

- Nói thế nào đây!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Hôm nay chắc là rảnh. Cho dù bận cũng có thời gian nói chuyện với cô. Sao vậy, cô có chuyện gì à?

Bạch Tiểu Thăng nói vậy làm người nghe thấy thư thái.

Trên thực tế, bất kể là chờ tin tức phía bên Mã Vi Tiễn hay là đi tìm Ôn Ngôn hỏi thăm tình hình, hoặc là đi thăm dò ý của hai vị phó tổng giám đốc Lộ Thành An, Lý Vận Nguyên, Bạch Tiểu Thăng cũng không vội, quả thật có thời gian.

- Hôm nay anh có thời gian à! Vậy thì thật sự quá tốt rồi.

Bạch Nguyệt Phong nghe vậy hài lòng, ở trong điện thoại vui vẻ nói:

- Cha tôi muốn mời anh ăn cơm, tối hôm nay có được không?

Những lời này của Bạch Nguyệt Phong, làm cho Bạch Tiểu Thăng giật mình.

Cha của Bạch Nguyệt Phong chính là Bạch Thiên Vũ – giả chủ của nhà họ Bạch ở phố người hoa đường Ganand. Ông ta không chỉ là người đứng đầu phố người Hoa, hơn nữa còn là tồn tại trung tâm của tất cả người Hoa ở nước M, là nhân vật phong vân chân chính!

Caroline còn phải vội vàng tạo quan hệ tốt với Bạch Thiên Vũ? Gia tộc của cô ta cũng phải tốn chi phí cực lớn mới mời được nhà họ Bạch tới trợ giúp.

Cho dù là vậy, nếu phía sau Caroline không có tập đoàn Chấn Bắc, không có ảnh hưởng của Phó tổng giám đốc Ma Căn, nhà họ Bạch và Bạch Thiên Vũ còn chưa chắc sẽ đồng ý trợ giúp.

Lúc này, gia chủ nhà họ Bạch nổi tiếng kia lại muốn mời mình ăn cơm ào? Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng kinh ngạc.

- Này, sao anh không nói gì vậy? Anh thấy có tiện không?

Bạch Nguyệt Phong thấy Bạch Tiểu Thăng không nói gì trong điện thoại bèn vội hỏi:

- Chỉ là một bữa cơm tối thôi, cũng không có chuyện gì khác đâu. Cha tôi muốn cảm ơn anh đã tặng ông mấy bộ ấm Tử Sa. Ông ấy rất thích chúng.

- Thật sao? Chú Bạch thích là được rồi.

Bạch Tiểu Thăng lấy lại tinh thần, mỉm cười nói trong điện thoại:

- Tối hôm nay sao, không thành vấn đề. Mấy giờ, ở đâu để tôi còn qua đúng giờ vậy?

Bạch Nguyệt Phong nghe được Bạch Tiểu Thăng đồng ý liền vô cùng hài lòng, mỉm cười nói:

- Tám giờ tối ở phố người Hoa. Đó là một nhà hàng của nhà chúng tôi tên là - Ẩm Nguyệt Lâu. Anh đi thẳng tới đó nói với lễ tân một tiếng là được. Cũng không có người ngoài, chỉ có tôi và cha tôi thôi. Anh nhớ dẫn theo cả Vi Vi, Lôi Nghênh đấy. Tất cả mọi người cùng tới cho đông vui!

Nghe Bạch Nguyệt Phong nhiệt tình mời, Bạch Tiểu Thăng cười nói một tiếng "được".

Sau đó, hai người lại rảnh rỗi trò chuyện vài câu mới cúp điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng chuyển lời mời tới cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Hai người này vừa nghe là bữa tiệc của Bạch Thiên Vũ nhà họ Bạch thì đều không nhịn được ánh mắt sáng ngời.

Đám người Bạch Tiểu Thăng và Bạch Nguyệt Phong là bạn, có thể qua lại thân thiết với nhà họ Bạch vốn lại là một chuyện tốt.

Lại nói, nhà họ Bạch có thế lớn ở Bắc Mỹ, chuyến này nếu như Bạch Tiểu Thăng có thể nói chuyện hợp tác được với bọn họ, không thể nghi ngờ sẽ càng làm cho người ta thêm vui mừng.

Có quan hệ của nhà họ Bạch, về sau Bạch Tiểu Thăng ở Bắc Mỹ làm việc cũng càng thêm thuận tiện.

Thậm chí Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đang suy nghĩ, nếu như nhà họ Bạch có thể giúp đỡ Bạch Tiểu Thăng đối phó với Caroline, vậy phần thắng của bọn họ sẽ tăng lên gấp bội.

Đương nhiên, khả năng của trường hợp cuối cùng không lớn lắm.

Nhà họ Bạch có thể qua lại thân thiết với Bạch Tiểu Thăng, cũng có thể qua lại thân thiết với Caroline, căn bản không cần tự mình rơi vào trong xung đột và phiền phức gì đó.

Không phải nhà kinh doanh yêu tiền, rất không muốn sinh ra mâu thuẫn sao?

Nhưng bất kể thế nào, bữa tiệc tối này của nhà họ Bạch cũng cực kỳ quan trọng.

Lúc này, ba người Bạch Tiểu Thăng đã quay về khách sạn của mình.

Lâm Vi Vi còn Lôi Nghênh vẫn cố ý đi ra ngoài chọn mua một món quà thích hợp, chuẩn bị buổi tối sẽ mang đi theo.

Buổi chiều này ngược lại gió êm sóng lặng, không xảy ra chuyện gì nữa.

Mãi cho đến buổi tối, thấy gần đến giờ, Bạch Tiểu Thăng mới dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, mang theo món quà chạy tới phố người Hoa.

Ẩm Nguyệt Lâu rất nổi tiếng.

Đám người Bạch Tiểu Thăng vừa nói địa chỉ với tài xế taxi, anh ta là người nước ngoài cũng có thể đọc ra tiếng trung của nó.

Buổi tối, phố người Hoa dưới ánh đèn lại khác hẳn?

Trong xe taxi, ba người được tài xế người nước ngoài chỉ dẫn, xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy một căn nhà kiểu lầu các Trung Quốc ở phía xa nhìn rất khí thế.

Nơi đó chính là Ẩm Nguyệt Lâu.

Càng đến gần, mọi người càng nhìn thấy rõ ràng hơn.

Dưới ánh đèn rạng rỡ, tòa lầu các không bị bóng đêm che lấp mà vẫn nhìn thấy rõ ràng. Tòa nhà này hoàn toàn được xây theo kiểu Hoàng Hạc Lâu, Đằng Vương Các mang vẻ quyến rũ và khí thế của phương đông tới thế giới phương tây.

Bạch Tiểu Thăng nhìn sang, cũng không nhịn được phải khen ngợi

Xe taxi đến Ẩm Nguyệt Lâu gần thì không đi được nữa.

Bên này xe cộ qua lại như mắc cửi, quá náo nhiệt...

Cuối cùng, đám người Bạch Tiểu Thăng chỉ đành phải xuống xe đi bộ qua đó.

Lôi Nghênh cầm theo món quà. Thật may, bọn họ chọn mua đồ không quá nặng.

Khi đi tới quảng trường trước Ẩm Nguyệt Lâu, bọn họ đã thấy đầu người nhốn nháo, phóng tầm mắt nhìn sang đều là người nước ngoài đang lấy Ẩm Nguyệt Lâu làm nền và điên cuồng chụp ảnh.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi thẳng về phía Ẩm Nguyệt Lâu. Càng đến tòa lầu các kiểu Trung Quốc này, bọn họ càng có thể cảm nhận được hơi thở văn hóa phong phú, nền tảng sâu rộng. Tòa nhà này tuyệt đối đã được kiến trúc sư bỏ nhiều công sức, đầu tư lớn mới có thể có khí thế như vậy. Người đầu tư cũng rất có khí phách.

Cho nên Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được muốn chụp bức ảnh, tính sau này sẽ gửi cho Tống Giai.

Ông cụ rất thích nghiên cứu kiến trúc, chắc chắn sẽ vô cung vui mừng.

Đám người Bạch Tiểu Thăng đi vào Ẩm Nguyệt Lâu, nhân viên tiếp đón ở cửa đều mặc trang phục người hầu cổ đại, vẻ mặt tươi cười, đặc biệt nhiệt tình.

Sau khi đi vào, đám người Bạch Tiểu Thăng mới nhìn rõ bên trong sảnh có bày các bàn gỗ màu đỏ. Các vị khách đều dùng đồ sứ trắng và men sứ xanh.

Rõ ràng, đẳng cấp bên này cực cao.

Lúc này, phần lớn mọi người dùng cơm bên trong đều là người nước ngoài, cũng có vài gương mặt Trung Quốc, tất cả mọi người đều giữ yên lặng, nói chuyện với nhau cũng rất khẽ.

Trên mỗi bàn đều có biển yêu cầu sử dụng trong tiếng Anh viết hai chữ "Yên lặng". Người ăn cơm ở trong này lại phải tuân theo quy định này.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nói với nhân viên tiếp khách là có người đã đặt bàn trước nhưng không biết ở đâu. Bọn họ lại khách sáo mời ba người tới trước quầy lễ tân để hỏi ý kiến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận