Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1923: Bữa tiệc hay là buổi triển lãm (2)

Trước quầy lễ tân của Ẩm Nguyệt Lâu là những cô gái xinh đẹp ăn mặc theo trang phục trong nước lại mang theo khí chất thần tiên.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với người lễ tân đang tiếp mình:

- Là ngài Bạch Thiên Vũ mời chúng tôi tới. Tôi họ Bạch.

Chỉ một câu nói này đã khiến vẻ tươi cười trên gương mặt người đẹp kia trở nên cứng đờ, đôi mắt đẹp tròn xoe, kinh ngạc nhìn anh.

Ba người đẹp bên cạnh kia cũng đồng loạt nhìn qua, mắt sáng như tuyết.

Ba người này chính là khách của ngài Bạch Thiên Vũ!

Mấy người đẹp kinh ngạc đến dại ra, ngay sau đó cố gắng ép xuống kinh ngạc trong lòng và mỉm cười.

Những cô gái xinh đẹp với trang phục như tiên cùng mỉm cười rất nhiệt tình vẫn thật sự làm người ta chịu không nổi.

- Ngài Bạch, mời ngài vào bên trong. Để tôi dẫn đường cho ngài!

- Tôi cũng dẫn đường cho ngài!

- Cả tôi nữa!

Trong thời gian ngắn, tất cả cả lễ tân đều muốn đi sạch.

Đây là sản nghiệp kinh doanh của nhà họ Bạch. Gia chủ nhà họ Bạch chính là tồn tại giống như thần ở trong lòng các cô. Bạch Tiểu Thăng là khách của gia chủ thì rõ ràng chính là vị khách quý nhất.

Trong giây lát, Bạch Tiểu Thăng cũng không ứng phó được với sự nhiệt tình của các cô.

Lâm Vi Vi thấy các cô như vậy, ngược lại cảm thấy không vui nhưng không tiện nói gì.

Lôi Nghênh ngược lại vẫn bình thản ung dung. Khi kết hôn, ở trong mắt anh ta thì ngoài vợ mình đẹp ra, những người đẹp khác đều không lọt vào mắt.

...

Cuối cùng, đám người Bạch Tiểu Thăng được dẫn vào trong thang máy.

Cho dù kiến trúc này theo phong cách cổ, nhưng bởi vì số tầng nhiều, xuất phát từ suy nghĩ thuận tiện nên vẫn còn che giấu những thứ hiện đại hóa.

Chỉ có điều thang máy được thiết kế rất khéo, giấu cũng giỏi, phần lớn đều dùng bằng gỗ nên nhìn không có cảm giác đột ngột mà thôi.

Đám người Bạch Tiểu Thăng đi thang máy, một đường lên thẳng tầng cao nhất.

Chờ thang máy dừng lại, cửa vừa mở ra, ba người Bạch Tiểu Thăng mới kinh ngạc phát hiện trước mắt lại là một màu xanh.

Ở tầng cao nhất, bên trong thấp thoáng cây xanh, còn có nước suối chảy róc rách, cây cầu nhỏ bắc qua. Nhìn về phía trước là từng tầng khu vực lần lượt hiện ra. Mỗi cái đều khác nhau. Đến cuối giống như là một đại sảnh chỉ bày có một cái bàn, bốn vách tường là kính thủy tinh sát đất, có thể quan sát cảnh đêm.

Ba người Bạch Tiểu Thăng được rất nhiều lễ tân dẫn đường đi tới, chỉ cảm thấy đây không phải là tầng thường gì cả mà là vườn hoa mới đúng.

Kẻ có tiền đều biết chơi như thế sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn vườn hoa bên trong, không nhịn được trong lòng thầm nghĩ: Không trách được, trên đường lại nghe nói Ẩm Nguyệt Lâu này từ trên xuống dưới, mỗi tầng một cấp, mỗi tầng một tầng trời. Phía trên cùng để ngắm sao, ngắm trăng, uống rượu, đúng là câu lạc bộ tư nhân đẳng cấp cao nhất rồi.

Hôm nay vừa gặp, quả thật khiến cho người ta kinh ngạc..

Không đợi đám người Bạch Tiểu Thăng đi tới cuối đại sảnh, Bạch Nguyệt Phong đã mỉm cười bước nhanh đón.

Thấy đại tiểu thư nhà họ Bạch đích thân đi tới tiếp khách, những người đẹp lễ tân dẫn đường lập tức đứng lại cúi người, đồng thời kính nể, e sợ nhìn lén ba người Bạch Tiểu Thăng, đặc biệt là anh.

Không biết người trẻ tuổi cũng họ Bạch này có lai lịch thế nào, không chỉ làm cho ngài Bạch mở tiệc, ngay cả đại tiểu thư cũng có thái độ như vậy, thật sự không thể tin nổi.

- Mọi người đến đúng lúc lắm. Đi thôi, tôi dẫn mọi người qua đó.

Bạch Nguyệt Phong cười hì hì nói, sau đó liếc nhìn mấy người đẹp này và thuận miệng nói:

- Các cô đi xuống đi.

Mấy người đẹp lễ tân lập tức lên tiếng trả lời và cúi người lui lại, nhưng lúc đi vẫn còn liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng không rời.

Thấy đại tiểu thư tỏ ra thân thiết như vậy, sợ rằng ngay cả anh chị em trong tộc cũng chưa từng có may mắn được hưởng đâu...

Không nhắc tới tâm trạng của người bên ngoài, Bạch Nguyệt Phong dẫn theo ba người Bạch Tiểu Thăng đi vào trong.

Trên đường đi rất yên tĩnh, không thấy có nhân viên phục vụ. Ngay cả cuối đại sảnh cũng chỉ có hai người mặc trang phục quản gia đứng từ phía xa giống như tượng gỗ.

Một người đàn ông Châu Á trung tuổi với gương mặt hiền lành, dáng có phần mập mạp, mặc trang phục võ thuật màu trắng, đang ngồi ở chỗ đó thưởng thức trà. Khi nghe được tiếng bước chân đám người Bạch Tiểu Thăng đi tới, ông mới mỉm cười ngẩng đầu nhìn sang.

Người này chính là cha của Bạch Nguyệt Phong, gia chủ phố nhà họ Bạch trong người Hoa ở Ganand hiện nay - Bạch Thiên Vũ!

Bạch Tiểu Thăng bước nhanh tới.

Bạch Thiên Vũ mỉm cười đứng lên.

- Chào chú Bạch.

Bạch Tiểu Thăng tươi cười, chắp tay hành lễ hậu bối.

- Ha ha, không dám nhận.

Bạch Thiên Vũ mặt mày hớn hở cười ha hả nói:

- Ngài Tiểu Thăng, ngài là nhân vật có thể sánh ngang với cô Caroline, tôi nào dám nhận một tiếng chú này chứ.

Bạch Tiểu Thăng lập tức mỉm cười nói:

- Cháu và Nguyệt Phong là bạn, tất nhiên phải xem ngài giống như người lớn tuổi rồi. Còn nữa, ngài và ngài Ngụy Trường Tôn có giao tình thân thiết. Cháu và Tuyết Liên đã xác định quan? Xét từ phía cô ấy, cháu cũng nên gọi ngài một tiếng chú.

Bạch Tiểu Thăng nói rất hay.

Bạch Thiên Vũ nghe được cũng rất hưởng thụ, lập tức vui vẻ nói:

- Được, vậy chúng ta lại gần một bước, không nói những chuyện đó nữa. Cháu đã gọi chú là chú, vậy chú sẽ gọi cháu là Tiểu Thăng. Nào, Tiểu Thăng, qua đây ngồi đi.

Ban đầu Bạch Thiên Vũ đứng dậy đón chào là nể mặt thân phận của Bạch Tiểu Thăng, bằng không sẽ không thể như vậy được.

Kết quả nói mấy câu, hai người trong tình kéo gần quan hệ giữa hai bên.

- Cha, hai người này là bạn của Tiểu Thăng, cũng là bạn con.

Bạch Nguyệt Phong thân thiết kéo tay Lâm Vi Vi và giới thiệu cho Bạch Thiên Vũ.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh vội vàng ân cần thăm hỏi, gọi là ngài Bạch, đồng thời đưa quà tới.

Bạch Thiên Vũ tươi cười ôn hòa, đánh tiếng với hai người:

- Nào nào, mọi người đều ngồi đi. Hôm nay không có người ngoài, cũng không cần phải câu nệ làm gì.

Trong khi nói chuyện có quản gia tiến lên, nhận lấy món quà do Lôi Nghênh mang đến.

- Đến chỗ tôi còn mang theo quà, quá khách sáo rồi.

Bạch Thiên Vũ mỉm cười nói, tự mình rót một chén trà cho Bạch Tiểu Thăng:

- Tới nếm thử cái này đi. Nói đến bộ ấm Tử Sa này vẫn là có người tặng chú, chú rất thích, quả thật yêu thích không buông tay đấy!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười dùng hai tay nhận lấy chén trà và quan sát màu trà, ngửi mùi thơm của nó, thưởng thức vị của nó, sau đó không nhịn được khen:

- Thiết Quan m cao cấp như vậy, đúng là cực phẩm trong cực phẩm, vừa lúc cầm tới dùng ấm Tử Sa để pha, xem ra chú Bạch quả là cao thủ thưởng thức trà.

Sau khi anh khen ngợi một hồi như vậy lại làm cho Bạch Thiên Vũ càng tươi cười thoải mái hơn:

- Tiểu Thăng, cháu đúng là người trong nghề! Tốt, rất tốt!

Hai người lập tức tìm được đề tài để nói chuyện.

Uống trà luận đạo là chuyện tao nhã, nói chuyện với nhau một lúc, Bạch Thiên Vũ càng tỏ ra thân thiết hơn với Bạch Tiểu Thăng.

- Chỉ tiếc là bộ ấm Tử Sa tốt như vậy lại không thể để cho những người ngoài nghề thưởng thức.

Bạch Thiên Vũ không khỏi lấy làm tiếc, rất xúc động nói.

- Bộ ấm Tử Sa cao cấp như vậy tất nhiên không nhiều, nếu chỉ là hàng tinh chế thì cháu thật ra có thể tìm con đường mua cho nhà hàng của chú Bạch.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Bạch Thiên Vũ tất nhiên hiểu rõ ý của Bạch Tiểu Thăng, lập tức cười:

- Cháu nói là mua từ xưởng Lý Nê sao? Thật ra bên chú cũng đặt hàng một số, nhưng phải xếp hàng tới sang năm mới nhận được. Sản phẩm của bọn họ quá bán chạy. Tiểu Thăng, cháu có thể mua được bộ ấm Tử Sa cao cấp như vậy từ chỗ của bọn họ, chắc cũng phải có quan hệ thân thiết với người quản lý của bọn họ. Hàng cao cấp như vậy, chú cũng đang có một vụ hợp tác lớn, phải tiếp vài ông bạn già kinh doanh trong hiệp hội người Trung Quốc, muốn cung cấp ấm Tử Sa hàng tinh chế cho quán ăn trong khu phố người Hoa của nửa nước M, không biết cháu có thể giúp được không?

Hai người này chỉ nói chuyện phiếm có vài câu, không ngờ đã nói tới một vụ làm ăn lớn như vậy.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng không nhịn được mà âm thầm giật mình.

- Phát huy mạnh văn hóa trà của Trung Quốc là chuyện tốt, cháu cho rằng không có vấn đề gì đâu.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Trước đó không lâu, trong bản báo cáo của xưởng Lý Nê gửi cho anh có nói mới mở ba xưởng gia công, chuẩn bị hai mươi đường buôn bán, vốn chuẩn bị cuối năm sẽ làm một vụ lớn. Ngoài ra, xưởng Lý Nê từ viện chuyên nghiệp đã tuyển được gần hai nghìn người tạo khuôn mới, đang huấn luyện, sẽ nhanh chóng chính thức vào làm việc.

Có nền tảng này, anh có nhận cuộc trao đổi mà Bạch Thiên Vũ nhắc tới cũng không thành vấn đề.

Cho nên, Bạch Tiểu Thăng mới dám không chút hoang mang, bình tĩnh tiếp được hợp đồng lớn này.

Bạch Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt có ẩn ý sâu xa.

Cho dù xưởng Lý Nê không phải là của Bạch Tiểu Thăng, cậu ta chắc chắn cũng chiếm cổ phần tuyệt đối trong đó.

- Xem đi, chúng ta mới vừa qua lại đã sắp hoàn thành một hợp đồng lớn, đây không phải duyên phận thì là gì.

Bạch Thiên Vũ cười ha ha.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười và ung dung nói:

- Chú Bạch, cháu nghe nói năm nay Bắc Mỹ thu hoạch số lượng tôm hùm đặc biệt tốt, nhưng lại thành đất rộng người thưa trong miệng của người giới truyền thông, để chúng phát triển lan tràn. Còn nữa, sản lượng rượu nho phía nam, đậu nành phía bắc hàng năm nhiều đến mức không tiêu thụ được. Cháu biết người Trung Quốc chúng ta kinh doanh rất nhiều trang viên, bãi nuôi trồng ở bên đó, chúng cháu cũng cần có hàng hóa chất lượng cao. Không biết Chú Bạch có thể cũng giúp cháu không.

Bạch Tiểu Thăng nói rất có kỹ xảo.

Bạch Thiên Vũ kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng, bất chợt tươi cười nối:

- Được, được!

- Mang thức ăn lên, tôm hùm, rượu nho cháu quan tâm đều có thể ăn được. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Bạch Thiên Vũ cười to nói.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh không nhịn được âm thầm liếc nhìn nhau.

Bữa cơm hôm nay nào phải là ăn cơm chứ? Quả thật chính là buổi triển lãm bán hàng đấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận