Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1927: Món đó không thể bán! (2)

Nơi đó là một con phố buôn bán nổi tiếng ở Ganand, tất cả đều là cửa hàng với thương hiệu lớn, tất cả đều là đồ mới nhất, hot nhất, tốt nhất, có lẽ chỉ mới vừa mới xuất hiện trong tuần lễ thời trang, đồ trang sức của Ganand, trong cùng ngày sẽ xuất hiện ở trong cửa hàng, đồng thời lập tức có thể bị mua. Cho nên bọn họ tới đây mua hàng đều là vật đặc biệt quý hiếm, đắt đỏ, cảm giác giống như đi đào bảo vật, dùng hết may mắn vậy.

Tất cả cửa hàng ở đây đã được quy ước từ trước, lấy phong cách triển lãm để bán hàng, đồng thời hàng hóa bày trong cửa hàng đều là vật để bán, bao nhiêu năm cũng chưa từng thay đổi.

Trong các cửa hàng đều là các phu nhân, quý cô danh tiếng, các hoàng tử đẹp trai, con nhà giàu ra vào, hận không thể nối gót so vai.

Đám người Bạch Tiểu Thăng xuống xe ở đầu đường, lúc này cũng gia nhập vào dòng người đi dạo phố. Ở đây muôn hình muôn vẻ, thậm chí còn có những kẻ lắm tiền ở đất nước khác tới tìm kiếm vật quý hiếm.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đi dạo trong khu trang phục nữ trước. Bạch Tiểu Thăng ngược lại trở thành người theo hai người bọn họ.

- Cái này có đẹp không?

- Cái này thế nào?

- Em mặc cái này có béo không?

Lâm Vi Vi thử các loại quần áo khác nhau mà không biết mệt.

Bây giờ cô cũng là người phụ nữ giàu tới hàng tỷ rồi. Sau khi theo Bạch Tiểu Thăng ra vào trong giới thương nghiệp đỉnh cấp, khí chất của cô càng hơn người, lại thêm dáng người vô cùng xinh đẹp, khi thử quần áo, người bên ngoài cũng không ngừng nhìn qua.

Trong lúc đó còn có vài anh chàng đẹp trai trẻ tuổi chạy tới tặng danh thiếp, trong số đó không thiếu các hoàng tử Ả Rập, con cháu quý tộc và gia đình danh giá.

Được mọi người chú ý cũng khiến Lâm Vi Vi rất hài lòng, nhưng cô càng vui vẻ hơn khi Bạch Tiểu Thăng khen ngợi cô lúc mặc bộ quần áo nào đó.

Bạch Tiểu Thăng nói món đó đẹp, cô lập tức bỏ túi mua luôn. Sau khi qua lại một lúc, Bạch Tiểu Thăng – người chịu trách nhiệm giúp đỡ mang đồ đã sắp xách không nổi, chỉ đành phải thuê hai người đi theo phía sau xách đồ.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng khuyên can Lâm Vi Vi tạm thời đừng mua nữa, đi làm tham mưu cho Lôi Nghênh trước đã.

Lúc này Lâm Vi Vi mới bỏ qua.

Có ánh mắt tham mưu tốt của Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng mua được cho Tử Nguyệt mấy bộ trang phục mốt với kiểu dáng mới nhất.

Lôi Nghênh dùng tiền cho vợ thì căn bản không nhìn giá, thực sự là người đàn ông tốt có miếng.

Sau khi đi dạo xong cửa hàng bán quần áo, ba người lại đi sang chỗ cửa hàng trang sức.

Nơi đó đều là tủ kính, từng món vật phẩm quý giá lại không hề lặp lại khiến người ta nhìn cũng không xuể.

Những người buôn bán chủ động giới thiệu hàng, người lo liệu tiếp khách cũng không gọi, chính là nguyên tắc không cần bị quấy rầy.

Không ai giới thiệu, mua đồ ở những chỗ này thường sẽ thử thách ánh mắt của một người và khả năng nắm giữ chiều hướng trong giới thời trang. Có lẽ một vòng cổ kim cương đặt cùng với hàng hóa khác có thể chính là chiếc tương tự với cái ngôi sao Catwalk lớn hôm qua vừa đeo, thậm chí có thể chính là nguyên bản.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh quan tâm ít tới tin tức trong giới thời trang, chỉ cảm thấy những đồ trang sức này nhìn chẳng khác gì nhau, tất cả đều lấp lánh sặc sỡ lóa mắt, đẹp thì đẹp, nhưng không có gì khác biệt lớn.

- Hay để tôi chọn giúp hai người đi. Trước kia tôi đã từng tham gia đổ thạch, từng chọn ra châu báu cho người ta đấy.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng đứng lên tự đề cử mình.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng đã nghe nói qua về chuyện năm đó anh ở Thiên Nam I một thành phố nhỏ trong nước.

- Được.

Lúc này, Lâm Vi Vi vui mừng hoan hô.

Chỉ cần Bạch Tiểu Thăng kiến nghị, cho dù là vật bình thường thì cô cũng sẽ mua.

Lôi Nghênh ngược lại có phần ngập ngừng, khẽ lầm bầm:

- Đổ cược và mua đồ trang sức ở đây căn bản là hai việc khác nhau...

Bạch Tiểu Thăng giả vờ không nghe thấy.

Có Hồng Liên trợ giúp, Bạch Tiểu Thăng liếc mắt lại có thể kiểm tra ra được, đồ trang sức nào đến từ nhà thiết kế nào, sử dụng nguyên liệu gì, giá và ý tưởng thiết kế thế nào, thậm chí có thể phân biệt ra vết tích đã đeo hay chưa cùng một loạt tin tức đã từng trải qua các chương trình trình diễn hay chưa.

Trên thực tế, Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối thông thạo còn hơn người làm nghiệp vụ này.

- Hai người vẫn luôn bận rộn với tôi nên cũng rất vất vả, hôm nay tôi tặng cho hai người mỗi người một món quà.

Bạch Tiểu Thăng vừa mỉm cười vừa xem lướt qua những đồ trang sức đắt tiền.

- Được ạ.

Lâm Vi Vi lập tức mỉm cười nói.

Bạch Tiểu Thăng cũng không thiếu tiền, đây là quà anh tặng, là tấm lòng của anh, Lâm Vi Vi tất nhiên liền tiếp nhận.

Lôi Nghênh do dự nói:

- Tôi là một người đàn ông thì cần đồ trang sức làm gì. Nếu như tôi mua cho Tử Nguyệt thì dùng tiền của mình là được, dù sao cô ấy cũng là vợ của tôi.

Bạch Tiểu Thăng chỉ bảo bọn họ theo sát mình thôi. Trong khi nói chuyện, anh đã tới cửa hàng có một loạt quầy hàng lớn nhất, vừa thấy một thứ, anh lập tức trực tiếp giơ tay chỉ.

Một nhân viên của cửa hàng tươi cười chạy tới.

- Tôi có thể giúp gì ngài ạ?

Cô nhân viên khách sáo hỏi.

- Tôi muốn món đồ này.

Bạch Tiểu Thăng chỉ vào đồ được bày trong quầy và nói.

Cô nhân viên nhìn đồ vật bên trong và không khỏi khen ngợi:

- Ánh mắt quan sát của ngài thật sự quá tốt! Đây là một chiếc đồng hồ đeo tay được nhà thiết kế đồ trang sức thương hiệu của chúng tôi làm ra, hôm qua vừa tham gia chương trình lớn, còn do ngài Donny diễn viên nổi tiếng nhất đeo. Vừa khéo, cái này là chính là sản phẩm ban đầu đấy ạ!

Lâm Vi Vi nghe được thì kinh ngạc, không ngờ là sản phẩn đầu. Bình thường, không phải loại này thường đưa cho diễn viên sao?

Ngay cả Lôi Nghênh cũng không nhịn được liếc nhìn đồng hồ kia.

Ngài Donny là một người rất giỏi trong giới diễn xuất. Cái đồng hồ kia phù hợp với địa vị, khí chất của anh ta, thiết kế theo cơ thể cường tráng. Thật ra mình cũng thích phong cách này.

- Ngài Donny nói muốn để cho chúng tôi bán nó ra, số tiền thu được sẽ dùng để quyên góp làm từ thiện.

Cô nhân viên mỉm cười nói.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu:

- Được, vậy tôi muốn cái này. Vừa vạn tôi cũng là người hâm mộ của ngài Donny.

- Vậy chính là... cần hai triệu nghìn đô la, thư ngài!

Người nhân viên nhắc nhở.

Cái đồng hồ này có giá không thấp đâu.

- Quét thẻ.

Bạch Tiểu Thăng lập tức mỉm cười và trực tiếp lấy thẻ đen của mình ra.

Thấy tấm thẻ kia, người nhân viên không nói thêm lời nào nữa, cung kính đi làm thủ tục.

Người có thể giữ loại thẻ này thì chỉ hai triệu đô la cũng không thành vấn đề!

- Xa xỉ.

Lôi Nghênh nhận lấy cái đồng hồ do Bạch Tiểu Thăng đưa tới thì nhếch miệng cười, bộ dạng còn có chút luyến tiếc, so với bộ dạng xài tiền như nước của anh vừa rồi thì quả thật giống như hai người khác nhau.

- Thỉnh thoảng cũng phải đối xử tốt với bản thân anh một chút, ngài tỷ phú Lôi ạ.

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười một tiếng.

Ra khỏi cửa hàng này, bọn họ lại đi dạo thêm hai cửa hàng khác. Bạch Tiểu Thăng vì Lâm Vi Vi chọn trúng một bộ trang sức, bao gồm vòng cổ, vòng tai. Đó là bảo vật trấn giữ cửa hàng của người ta. Có người nói có công chúa gì đó đã từng đeo qua.

Thật ra khi có còn có người khác cũng chọn trúng bộ đồ kia, còn không chỉ một người đâu.

Bạch Tiểu Thăng cũng nghiêm túc, trực tiếp tăng giá, người khác thêm anh lại thêm, có cảm giác như hiện trường của một buổi đấu giá vậy.

Cuối cùng, hai nhóm người kia tức giận bỏ đi, Bạch Tiểu Thăng mua độ đồ trang sức đó.

Lâm Vi Vi cười tươi như hoa, rất mừng rỡ và còn cảm thấy xa xỉ.

- Tôi lại thấy bộ này thích hợp với cô. Nó nên thuộc về cô!

Bạch Tiểu Thăng không giải thích nhiều, chỉ mỉm cười nói.

Gương mặt Lâm Vi Vi ửng đỏ, có phần e lệ, trong lòng rất vui mừng nhận lấy.

Sau khi mua đồ cho bọn họ xong, Bạch Tiểu Thăng không dừng chân mà tiếp tục tìm kiếm.

Cho dù anh cảm thấy bộ đồ trang sức mua cho Lâm Vi Vi rất tốt, nhưng anh trước sau vẫn tin tưởng, hoặc nói là có cảm giác thứ tốt hơn, thích hợp với Ngụy Tuyết Liên còn chưa xuất hiện!

Cuối cùng, ba người Bạch Tiểu Thăng vào một cửa hàng trang sức có thương hiệu nổi tiếng trên thế giới, vừa vặn thấy nhân viên đẩy một tủ kính đi. Bên trong là một vị thần Aphrodite xinh đẹp.

Trong lúc vô tình Bạch Tiểu Thăng nhìn sang, ánh mắt lập tức dừng lại.

Trên cổ bức tượng đá có treo một chiếc vòng cổ rất khác biệt lại tinh tế.

Hai mắt Bạch Tiểu Thăng sáng rực và bước nhanh tới.

Đúng lúc, nhân viên đặt bức tượng ở khu vực thương phẩm, cũng có nghĩa là vòng cổ này là vật đem đi bán.

Không đợi các phu nhân và quý cô bên cạnh đi tới, Bạch Tiểu Thăng đã đi thẳng đến gần và chỉ vào chuỗi vòng cổ rồi nói với người quản lý bên cạnh:

- Tôi muốn mua cái này!

Hình như người quản lý cũng chưa từng gặp qua người khác nào vội vàng như vậy, lập tức nói:

- Thưa ngài, ngài đừng vội, tôi còn chưa biết giá của nó.

- Không quan tâm nó bao nhiêu tiền, tôi đều muốn mua!

Bạch Tiểu Thăng nói với giọng chắc nịch.

Người quản lý lập tức bị dọa cho giật mình, thấy Bạch Tiểu Thăng không giống nói đùa, anh ta lập tức gật đầu nói:

- Vậy cũng được.

Bạch Tiểu Thăng có chút yên lòng.

Người quản lý lật tìm một quyển sách ghi chép và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Yorkshire Light, giá bảy triệu đô la.

- Đưa cho tôi!

Bạch Tiểu Thăng không cần giải thích liền đưa thẻ qua.

Người bên ngoài thấy cảnh tượng như vậy thì lập tức giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng, bàn luận xôn xao.

Trong số người đứng ngoài xem có một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Bọn họ đều là người da trắng. Người đàn ông rất cao giống như ngôi sao, người phụ nữ cũng có khí chất cao quý, vừa nhìn đã biết không phải là xuất thân tầm thường

Thấy cảnh tượng như vậy, người phụ nữ kia không được nhíu mày:

- Vòng cổ này thật đẹp, em cũng muốn nó.

- Vậy thì mua thôi.

Người đàn ông cười khẽ.

- Nhưng bị hắn mua mất rồi.

Người phụ nữ rầu rĩ nói:

- Hơn nữa bảy triệu đô la cũng không rẻ. Tiền tiêu vặt của em không nhiều như vậy.

Người đàn ông khẽ cười, an ủi:

- Anh cho em mượn mấy triệu cũng không thành vấn đề, cho dù hắn mua, chúng ta mua lại từ trong tay hắn không phải là được rồi sao. Cứ cho tiền nhiều gấp đôi xem hắn có bán không!

Gương mặt của người phụ nữ lập tức giãn ra.

Lúc này, người quản lý trong cửa hàng này giật mình nhìn vị đại gia Trung Quốc - Bạch Tiểu Thăng này, ngay sau đó liền tươi cười giơ tay nhận lấy tấm thẻ:

- Được, vậy tôi sẽ lấy ra cho ngài.

Trong lúc người quản lý mở cửa tủ kính và định lấy vật từ trên bức tượng đá ra, bỗng nhiên có người từ phía xa hét lên.

- Không được động vào! Cái đó, có đánh chết cũng không thể bán được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận