Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 193: Đừng quá phách lối, không có tác dụng gì!

Bên trong phòng họp lớn yên tĩnh lại.

Từng chữ Thượng Văn Thư nói, các trưởng phòng đều nghe rõ ràng. Miễn chức không phải là Bạch Tiểu Thăng, hay Trần Đại Nha, mà là Vương Duệ!

Mọi người ngẩn ngơ, Vương Duệ sững sờ.

Sau đó, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ chấn kinh và không thể tưởng tượng nổi!

Trong lòng Trần Đại Nha thậm chí đã làm xong chuẩn bị phải đi, lại không nghĩ rằng chuyện thành ra như thế!

Thượng Văn Thư là một người hay nhường nhịn và khéo đưa đẩy, vậy mà lần này lại bá khí như thế!

- Ha ha!

Trần Đại Nha bỗng nhiên cười to, cũng không nhìn Phó tổng Vương Duệ, nhanh chân bước ra khỏi phòng họp lớn.

Các trưởng phòng theo sát phía sau.

Phó tổng Vương Duệ, đã không có quyền nói chuyện!

Sắc mặt Vương Duệ trong nháy mắt đã tái nhợt.

Tiễn trợ lý thì khó có thể tin, miệng lẩm bẩm,

- Tại sao có thể như vậy, điều này sao có thể xảy ra!

Bên trong phòng họp lớn chỉ còn hai người Vương Duệ và Tiễn trợ lý.

Trưởng phòng cuối cùng đi ra tiện tay đem cửa đóng lại, có chút thương hại nhìn bọn họ một chút.

Cái nhìn này làm Vương Duệ triệt để nổi giận.

- Họ Thượng, anh có ý gì? Lại hủy đi thực quyền của tôi trước mặt mọi người?

Vương Duệ gào thét.

Tiễn trợ lý ở bên cạnh, sắc mặt phát khổ.

Hắn cũng muốn đi ra!

Nhìn thấy lãnh đạo nổi trận lôi đình, cũng không phải chuyện tốt gì!

Đáng tiếc, hắn không dám và cũng không thể, chỉ co rúm lại ở nơi hẻo lánh, giả điếc.

- Tôi cho anh biết, ông đây dù không ở Tổng công ty, nhưng cũng là Phó tổng giám đốc, dù anh là Tổng giám đốc cũng không quyết được! Tôi để cho anh được quyền lợi lớn như thế, anh lại hủy đi thực quyền của tôi? Tôi cũng không dễ trêu! Anh, anh sẽ phải hối hận!

Vương Duệ gào thét một trận.

Đầu điện thoại bên kia rất yên tĩnh.

Uy hiếp cộc cằn như vậy, lại không có tác dụng đối với Thượng Văn Thư.

- Không phải anh muốn biết sau lưng tôi là ai sao! Thượng Văn Thư, tôi không sợ nói cho anh!

Vương Duệ nhe răng cười.

Lão Tiễn tranh thủ thời gian lấy tay che lỗ tai.

Có một số việc, không phải hắn có thể nghe, nghe được sẽ phiền phức.

Cảm xúc Vương Duệ bộc phát, hạ giọng đọc lên một cái tên.

Đầu điện thoại bên kia, vẻ mặt của Thượng Văn Thư đột nhiên biến đổi.

Trần Cửu Thiên!

Người sau lưng Vương Duệ, vậy mà là Trần Cửu Thiên!

Tổng giám đốc khu Hoa Đông thuộc khu Đại Trung Hoa của Tập Đoàn Chấn Bắc, Trần Cửu Thiên!

Thượng Văn Thư chỉ thấy qua vị kia ở bữa tiệc hằng năm.

Là người giám sát tất cả sản nghiệp ở khu Hoa Đông của Tập Đoàn Chấn Bắc, có thể so với chư hầu một phương!

Hắn vậy mà lại là hậu trường của Vương Duệ?

Trong nháy mắt, Thượng Văn Thư chỉ cảm thấy tay chân phát lạnh.

Không đúng? Thượng Văn Thư lập tức nhíu mày.

Nếu như sau lưng Vương Duệ là Trần Cửu Thiên, vì sao còn đấu cùng mình đến trời đất thay đổi, Vương Duệ làm Tổng giám đốc Bách Niên Cộng Trúc hoặc là tiến vào tập đoàn không phải dễ như trở bàn tay sao.

Thượng Văn Thư giật mình, trong này không đơn giản!

Có thể làm cho đại nhân vật như Trần Cửu Thiên kiêng kỵ, không thể tự tiện đề bạt —— Là Tổ thanh tra, Trần Cửu Thiên kiêng kỵ Tổ thanh tra!

Thượng Văn Thư bỗng nhiên nhớ tới thân phận của Bạch Tiểu Thăng.

Trần Cửu Thiên đã ủng hộ Vương Duệ, nên sẽ không giữ gìn hắn!

Cho nên Trần Cửu Thiên cũng là chướng ngại cho tiền đồ của hắn, lúc đầu hắn không có một tia phần thắng. . .

Nhưng bây giờ thì khác, hắn có —— Bạch Tiểu Thăng!

Đây là ông trời cho mình cơ hội!

Trong lòng Thượng Văn Thư nóng lên.

Trước mắt Vương Duệ muốn chỉnh Bạch Tiểu Thăng, chẳng lẽ không biết được thân phận của Bạch Tiểu Thăng sao?

Không thể!

Hắn chắc cũng phải biết một chút.

Biết rõ còn dám đụng tới, nói không chừng là ý của Trần Cửu Thiên, muốn di chuyển sự chú ý của Tổ thanh tra?

Không lẽ, Tổ thanh tra đang muốn gây phiền phức cho Trần Cửu Thiên?

. . .

Tâm trí Thượng Văn Thư siêu phàm, Vương Duệ nói ra một cái tên làm hắn nghĩ đến nhiều thứ như vậy.

Đồng thời, hắn lập tức làm ra một quyết định.

- Vương Duệ, tôi cho anh biết, dù Trần tổng là hậu trường của cậu, nhưng giờ tôi là cấp trên trực tiếp của cậu! Tôi lệnh cho cậu, lập tức trở về tổng công ty, nếu như cậu kiên trì ở lại hạng mục. . . Vậy cậu cứ đợi đi!

Thượng Văn Thư quang minh lẫm liệt, nói vào trong điện thoại.

- Tôi lập tức phát ra thông báo, Tất cả mệnh lệnh của cậu, người trong hạng mục có quyền không tiếp nhận!

Vương Duệ sửng sốt.

Vẻ mặt tười cười đã hoàn toàn cứng lại ở trên mặt, tràn đầy vẻ không tin nổi!

Đây đúng là Thượng Văn Thư sao?

Người đàn ông cẩn thận chặt chẽ, không dám xung đột chính diện với mình, làm sao vừa nghe đến tên Tổng giám đốc Trần Cửu Thiên thì lại không hề sợ hãi? Hay là cho rằng mình đang nói dối hả?

Hoặc là, Thượng Văn Thư điên rồi!

- Anh, anh nghe rõ chưa, tôi nói là Trần Cửu Thiên, Tổng giám đốc Trần Cửu Thiên, Tổng giám đốc khu Hoa Đông!

Vương Duệ không nhịn được, nhấn mạnh cho Thượng Văn Thư nghe.

- Tổng giám đốc Trần Cửu Thiên hả.

Thượng Văn Thư cười nói.

- Thì sao! Coi như là ông ấy, cũng không có khả năng nói một câu mà cách chức Tổng giám đốc của tôi được!

- Vương Duệ, Vương phó tổng, kỳ thật tôi đã sớm muốn nói với cậu một câu.

Thượng Văn Thư hít sâu một hơi, thấm thía nói,

- Đừng quá phách lối, không có tác dụng gì!

Dứt lời, Thượng Văn Thư cúp điện thoại, nhịn không được thở dài một hơi, cười to,

- Thoải mái!

Gần nhất hắn thật sự quá thoải mái, thắng Tôn Hướng Đông, lại thắng Vương Duệ.

Thật đúng là thoải mái nhất từ trước đến nay!

Mà tất cả đều là Bạch Tiểu Thăng mang lại cho hắn!

- Bạch Tiểu Thăng à Bạch Tiểu Thăng, tôi đặt toàn bộ hy vọng lên thân phận Tổ thanh tra của cậu đó, cậu ngàn lần đừng phụ sự kỳ vọng của tôi.

Thượng Văn Thư không nhịn được lầm bầm nói một câu.

Bên trong phòng họp lớn, Vương Duệ ngây ra như phỗng.

Vạn lần không nghĩ tới, lần này hắn lại bị Thượng Văn Thư dạy dỗ.

- Mẹ nhà mày!

Vương Duệ nổi giận, một tay cầm điện thoại di động của mình quăng đi, trên trán nổi gân xanh, rất muốn giết người.

Quẳng điện thoại di động, Vương Duệ đầy tức giận, trực tiếp đẩy cửa ra ngoài.

Tiễn trợ lý nhặt điện thoại của Vương Duệ lên, sau đó cầm đồ của mình, nhanh nhẹn theo ở phía sau.

Trong hành lang, nhân viên lạnh lùng nhìn về phía Phó tổng Vương Duệ và Tiễn trợ lý, bọn họ cũng biết chuyện vừa rồi, thậm chí nghe được tiếng phẫn nộ gào thét bên trong phòng họp lớn, hình như ngay cả Thượng tổng cũng không nể mặt của Phó tổng Vương Duệ.

Trên mặt tình cảm, những nhân viên này lại càng không cho sắc mặt tốt, cũng không có sợ hãi gì, chỉ yên lặng nhìn hai nguời rời khỏi.

Cửa phòng họp lớn khép lại, có nhân viên thậm chí nhỏ giọng lầm bầm ở sau lưng bọn họ.

Vừa vặn bị Tiễn trợ lý nghe được.

- Còn Phó tổng cái gì, không biết giữ yên lặng à, có tố chất không thế!

Tiễn trợ lý nheo mắt, nhưng không dám trách cứ.

Xem ra, không thể tiếp tục ở hạng mục này nữa!

. . .

Có người nói chuyện xảy ra sau đó cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng lạnh nhạt cười, không thèm để ý.

Có thể tiếp tục công việc! Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ ở trong lòng.

Sau đó, hắn đi đến trước mặt người vừa báo cáo, nói:

- Cậu đi thông báo cho Trưởng phòng hành chính, đến chỗ của tôi một chút!

Người kia gật đầu rời đi.

Sau khi Trưởng phòng hành chính gặp Bạch Tiểu Thăng, những lãnh đạo phòng khác cũng đi gặp Bạch Tiểu Thăng, mỗi người đều được phân làm một việc, là công việc yêu cầu cần bảo mật.

Trước mắt, nhìn như thời gian không nhiều lắm, nhưng trong kế hoạch của Bạch Tiểu Thăng, lại rất dư giả.

Có một số việc hắn đã sớm lo liệu xong, đến lúc đó các phòng phối hợp tiếp thu là được.

Bố trí hoàn tất, ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhấp nháy.

Khánh thành khai trương, thêm điểm, lên cấp.

Cuối cùng, đã đến!

Bạn cần đăng nhập để bình luận