Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1933: Đi lối khác

Buổi trưa, Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Mặc Nhiễm gặp mặt ngắn ngủi, mọi người đều là người bạn cũ nên khó tránh khỏi nhớ lại chuyện xưa nên xúc động, lại khó tránh khỏi uống thêm vài chén.

Bạch Tiểu Thăng uống có hơi say.

Sau khi chào từ biệt Ngụy Mặc Nhiễm, đám người Bạch Tiểu Thăng trở về khách sạn nghỉ ngơi, cũng không đi đâu.

Mãi đến khi mặt trời chiều đã ngả về phía tây, Bạch Tiểu Thăng mới có thể dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh xuất phát, chạy tới nơi đã hẹn trước với Tây Nhã.

Xem thời gian, đám người Bạch Tiểu Thăng đã tới nơi hẹn trước một tiếng rưỡi.

Theo như lời Bạch Tiểu Thăng nói, bọn họ ngồi xe đến gần đó trước, sau đó xuống xe đi bộ qua, thuận tiện hưởng chút gió đêm cho tinh thần tỉnh táo.

Về phần bọn họ đến sớm hơn các học viên của lớp Kèn Lệnh có thể mất mặt mũi hay không? Dù sao, quý khách thường đi sau, làm gì có đạo lý đến sớm.

Bạch Tiểu Thăng cho rằng không cần phải chú ý tới điều đó.

Sở dĩ Bạch Tiểu Thăng anh trở thành sĩ quan huấn luyện của học viện hoàn toàn là do nhân duyên, đó không phải là nghề nghiệp của anh, chỉ một chút kinh nghiệm từng trải thôi. Tuổi tác của sĩ quan huấn luyện anh với và học viên tương đương nhau. Lúc này anh không còn dạy học, thật sự không cần thiết phải xem mình là thầy, làm vậy ngược lại sẽ khiến người ta thấy xa cách, mọi người không thể trở thành bạn bè. Tiếp theo bọn họ thật sự còn muốn nói chuyện hợp tác, cũng nên lấy một thân phận tương đối bình đẳng thì tốt hơn.

Thấy Bạch Tiểu Thăng rộng rãi như vậy, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh càng không có ý kiến gì.

Ba người ngồi xe đến gần địa chỉ do Tây Nhã báo cho biết, sau khi xuống xe bọn họ đi dọc theo con đường đá xanh đi tới.

Dưới ánh chiều tà chiếu xuống, khi bước đi trên con đường yên tĩnh, cảm giác gió đêm thổi tới thật sự khiến cho người ta có cảm giác thoải mái.

- Anh Tiểu Thăng, em nghe Tây Nhã nói, lần này sáu bạn học của bọn họ kéo theo chín bạn tới. Những người này đều có quen biết với nhau đấy.

Lâm Vi Vi không nhịn được cười nói:

- Tây Nhã nói đã thông báo với mọi người của lớp Kèn Lệnh không nói thân phận của anh cho những người bạn biết, chỉ nói là một thương nhân lớn người Trung Quốc kinh doanh đủ các ngành nghề trên khắp Trung Quốc, thực lực đặc biệt lớn và có công giúp đỡ gia tộc Taylor sống lại lần này, nói muốn giới thiệu vụ hợp tác kinh doanh cho bọn họ.

Lâm Vi Vi lại nói:

- Em nghe Tây Nhã nói, những người bạn được mời tới lại đều là nhân tài kiệt xuất trong gia tộc các, cũng bắt đầu nắm quyền, nắm kinh doanh trong nhà, bản thân bọn họ cũng có thể làm được rất lớn. Bởi vậy lần này chúng ta nói chuyện hợp tác, ký hợp đồng chẳng phải là kiếm lời đầy bát đầy chậu sao?

Lâm Vi Vi nói rất hưng phấn, ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng.

- Những người này không thuộc về tập đoàn Chấn Bắc, khi nói chuyện hợp tác sẽ phiền phức một chút, nhưng từ mặt khác thì cũng là chuyện tốt, tiết kiệm được rất nhiều vấn đề và tai họa ngầm.

Lôi Nghênh cũng cười nói.

- Cụ thể thế nào thì phải chờ lát nữa qua gặp rồi nói sau.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Thật ra, bản thân anh cũng rất mong chờ.

Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên đổ chuông.

Bạch Tiểu Thăng lấy điện thoại ra và phát hiện là Tây Nhã, anh lập tức nhận nghe, mỉm cười nói:

- Tây Nhã à, chúng tôi đã đến gần đó rồi, sớm hơn dự định trước một giờ. Các cô có tính tới đón chúng tôi không vậy...

Một câu cuối cùng của Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ là nói đùa.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau cười, tất nhiên cũng biết vậy.

Nhưng sau đó, bọn họ lại thấy Bạch Tiểu Thăng sững sờ, còn kinh ngạc nói:

- Cái gì, các người đã lái xe tới bên phía khách sạn đón chúng tôi à?

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh không khỏi kinh ngạc liếc nhìn nhau.

Không ngờ hai bên đều bỏ qua nhau.

Cũng đúng, bọn họ tới quá sớm.

- Nhưng anh Tiểu Thăng nói 'các người' là có ý gì? Không phải chỉ một mình Tây Nhã sao?

Lâm Vi Vi không nhịn được nói với Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh nhún vai biểu thị không biết.

- Được, tôi biết rồi. Các người đi đường cẩn thận đấy.

Trong khi Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đang nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng bên kia đã cúp điện thoại.

Bởi vì vừa rồi nghe được Lâm Vi Vi nói vậy, cho nên sau khi cúp điện thoại Bạch Tiểu Thăng trực tiếp mỉm cười giải thích với cô:

- Thật sự không phải là một mình Tây Nhã, sáu người bọn họ đều đi đón chúng ta!

- Hả?

Lâm Vi Vi kinh ngạc:

- Sáu người... đều đi sao!

Sáu người, như vậy nói cách khác là tất cả người lớp Kèn Lệnh ở đây đều đi đón đám người Bạch Tiểu Thăng à?

Nghe thật sự có chút khoa trương.

- Xem ra, bọn họ thật sự rất tôn trọng anh Tiểu Thăng và Lôi Nghênh.

Lâm Vi Vi thật lòng xúc động.

Lôi Nghênh mỉm cười và chỉ tay vào Bạch Tiểu Thăng:

- Mấu chốt là Tiểu Thăng, anh ấy đã cứu mạng của sáu người kia!

Sáu thành viên của lớp Kèn Lệnh này có Tây Nhã, Monica và cả đám người Zach. Có thể nói Bạch Tiểu Thăng đều đã cứu bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại không quá lưu ý về điều này.

Muốn nói cứu mạng người thì phải nhắc tới Lôi Nghênh ở đây.

Hơn nữa, khi đó chỉ vừa vặn gặp phải nên thuận tiện ra tay cứu giúp, không cần thiết phải nói đến.

Bạch Tiểu Thăng cũng không phải là người làm ơn thì nhớ mãi không quên.

- Bây giờ bọn họ đang kẹt xe ở trên đường, nhưng may mà không đi qua bên kia nữa. Trong điện thoại, tôi đã bảo bọn họ trở về rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói với hai người Lâm Vi Vi:

- Nhưng Tây Nhã nói những người bạn mà bọn họ mời tới đã ở nhà hàng chờ chúng ta. Cô ấy bảo chúng ta cứ qua đó trước.

Đám người Bạch Tiểu Thăng vốn đang định qua, chỉ có điều bây giờ bên kia không có một ai quen, không biết có nên qua bây giờ hay không.

Lâm Vi Vi nhìn Bạch Tiểu Thăng hỏi:

- Vậy chúng ta vẫn qua đó sao?

Chín người bạn bè của đám người Tây Nhã không quen biết với ba người mình, nếu như tùy tiện qua đó có thể sẽ rất lúng túng hay không.

Lâm Vi Vi lo lắng chính là điều này.

- Chúng ta cứ đi tới đó trước xem thử cũng không sao.

Bạch Tiểu Thăng tươi cười nói:

- Vừa lúc chúng ta có thể phân biệt xem người nào thích hợp, người nào không thích hợp để hợp tác. Tôi đã nói với Tây Nhã tạm thời không nên gọi điện thoại nói cho bọn họ biết về thân phận của chúng ta, chúng ta chỉ coi như là người bạn khác của đám người Tây Nhã thôi.

Nếu muốn hợp tác cũng phải xem đối tượng hợp tác thế nào đã.

Cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi người đều không giống nhau, gạo bình thường nuôi ra trăm dạng người, bọn họ không thể chờ mong ai cũng làm việc quang minh giống như đám người Tây Nhã. Có vài người lại không thích hợp làm bạn hợp tác.

Đừng thấy những người này chỉ một người đến đây chưa nhìn thấy hết toàn cục, cũng có thể nhìn ra được một ít gia phong và quan niệm hành sự, tiến tới sẽ biết được gia tộc phía sau bọn họ là thế nào.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói vậy, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều gật đầu.

Vậy bọn họ lại tới lén tìm hiểu một chút.

Ba người đã quyết định, lúc này liền đi tới nhà hàng kia.

Nơi đó cũng là một trong mười nhà hàng lớn ở Ganand nhưng không phải chủ yếu đàm phán thương mại mà là một nhà hàng có quy có củ. Đám người Tây Nhã đã đặt hai phòng ở đó. Một phòng để bọn họ nói chuyện làm ăn, dùng để uống rượu ăn tiệc. Một phòng khác là dành cho những người đi theo .

Bởi vì đám người Bạch Tiểu Thăng là người Trung Quốc nên đám người Tây Nhã lại đặt bữa tiệc theo phong cách Trung Quốc mà không phải theo Tây kiểu u, bọn họ chuẩn bị một bàn tròn hai mươi người, mười tám người bọn họ ngồi chung vẫn dư chỗ.

Vào giờ phút này, bên cạnh bàn tròn trong phòng do đám người Tây Nhã có chín người đang ngồi bên cạnh nhau.

Những người đi cùng bọn họ đều đã sang phòng bên cạnh, ở đây không còn thừa một người nào.

Chín người này vừa thưởng thức rượu ngon, vừa trao đổi với nhau.

Thật ra đám người bọn họ đều xem như có quen biết, chỉ là thân thiết hay không mà thôi.

Mỗi người đều đến từ gia tộc không nhỏ, trong tay mỗi người cũng nắm giữ một phần công việc kinh doanh quan trọng của gia tộc.

Trong những người này, nếu nói người lên tiếng tích cực nhất, nói cao giọng nhất lại thuộc về một người đàn ông da trắng.

Nếu như đám người Bạch Tiểu Thăng thấy người này chắc chắn sẽ kinh ngạc.

Bởi vì ba người Bạch Tiểu Thăng đã từng gặp người này và cả người phụ nữ bên cạnh anh ta nữa.

Đó không phải là ai khác, chính là Jack. Người ngồi bên cạnh anh ta là Hannah.

Lúc này, Jack đang mỉm cười, cao giọng nói với mọi người xung quanh:

- Các vị, trong lòng mọi người rốt cuộc có suy nghĩ gì về chuyện tới đây bàn hợp tác không?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận