Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1938: Mọi người đều điên cuồng

Jack nghĩ đám người Tây Nhã biết chuyện này, chắc chắn phải kéo anh ta tới chỗ không người hỏi thăm. Đến lúc đó, anh ta lại lấy lập trường của mình giải thích một chút về "hiểu nhầm", ngụy biện một lúc rồi trút ra bực tức, thuận tiện tỏ thái độ có thể cúi đầu trước người kia nhận sai, tin tưởng đám người Tây Nhã cũng không thể nói gì hơn, sẽ cố gắng hòa giải.

Dù sao người kia cũng phải nể mặt chủ nhân một chút.

Như vậy chuyện này sẽ qua.

Jack nghĩ rất hay, kết quả anh ta lại thấy Tây Nhã dẫn đầu những người bạn quen tự mãn lại không còn cười nữa.

Tây Nhã liếc nhìn bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, không nói thêm một lời đã trực tiếp bước sang một bên.

Những người phía sau cô cũng làm theo như vậy, lập tức nhường một lối đi.

- Nếu đã vậy, Jack, anh đi đi!

Tây Nhã nói rõ ràng dứt khoát.

Đám người Monica, Zach phía sau Tây Nhã cũng nhìn Jack, trong mắt thậm chí có vẻ lạnh lùng.

Tình huống gì vậy?!

Jack nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin nổi nhìn bọn họ.

Mọi người ở đây đều quen biết với nhau trong thời gian dài, giữa các gia tộc cũng có nhiều vụ kinh doanh qua lại, sao có thể không có tình cảm gì!

Nhưng người kia vừa lên tiếng, bọn họ giống như nghe theo ý chỉ để cho mình đi?

Jack trợn tròn mắt, sửng sốt nhìn về phía đám người Tây Nhã.

- Anh còn không đi đi?

Tây Nhã nhíu mày lạnh lùng nói:

- Jack, lẽ nào anh muốn tôi gọi người mời anh ra ngoài sao? Anh đừng tự làm cho mình thêm khó xử nữa!

Tây Nhã nói lời này thật sự không khách sáo nữa.

Vẻ mặt đám người phía sau Tây Nhã cũng vậy.

Jack cuối cùng đã ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Còn nữa, anh ta cuối cùng đã đánh giá thấp địa vị của người Trung Quốc kia trong lòng đám người Tây Nhã.

- Tôi... Chuyện này, thật ra tôi cũng có chút sai sót.

Jack hạ giọng, gấp gáp nói với Tây Nhã.

Lời này chứng tỏ anh ta có ý cúi đầu.

- Anh ra ngoài trước đi, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi. Chúng tôi còn muốn tăng thêm tình cảm với sĩ quan huấn luyện của chúng tôi nữa đấy!

Tây Nhã cứng rắn ném lại những lời này, sau đó đi về phía Bạch Tiểu Thăng mà không thèm liếc nhìn Jack lấy một cái.

Những người khác đều im lặng đi lướt qua bên cạnh Jack, lạnh lùng nhìn anh ta.

Lúc này Jack mới cảm thấy vấn đề còn nghiêm trọng hơn mình tưởng!

Lần này, không chỉ những người tới đây bàn chuyện làm ăn với người Trung Quốc kia, sợ rằng ngay cả những bạn hợp tác lúc trước cũng sẽ có vấn đề!

Vậy khi về nhà, anh ta phải ăn nói thế nào?

Đầu Jack lập tức đổ mồ hôi.

Người đi cuối cùng còn không hề khách sáo, thô bạo đẩy Jack ra ngoài cửa.

Ngay sau đó, cánh cửa kia lập tức đóng “rầm” một tiếng, làm Jack bị dọa giật mình.

Gương mặt Jack trắng như tờ giấy.

Hôm nay, anh ta đã chọc phải người nào vậy?!

Thằng nhóc Trung Quốc kia rốt cuộc lai lịch gì?!

Còn nữa, “sĩ quan huấn luyện của chúng tôi" trong những lời Tây Nhã nói lại có ý gì chứ!

Thắc mắc của Jack cũng là nghi ngờ trong lòng tám người còn lại trong phòng.

Khi thấy đám người Tây Nhã đối xử với Jack thế nào, trong lòng mọi người đều trở nên nặng nề.

Xưa nay quan hệ giữa bọn họ đều không tệ, cũng có các vụ kinh doanh qua lại, cho dù có làm gì sai đi nữa, cũng không đến mức không có một người nào nói giúp Jack chứ?!

Không ngờ bọn họ còn đuổi anh ta ra ngoài?

Dù thế nào, bọn họ cũng không ngờ tới!

Trong tám người, Hannah cũng cảm thấy mờ mịt không hiểu về câu “sĩ quan huấn luyện” của Tây Nhã.

Nhưng nhìn thấy đám người Tây Nhã đi tới, đám người Hannah đều vội vàng đứng lên cười đón.

Cho dù bọn họ là khách cũng không để nào ngồi yên ở đấy.

Người có thể ngồi yên chỉ có ba người Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng để ý tới thân phận, dù sao một lúc nữa còn phải bàn chuyện làm ăn với đám nhân tài của các gia tộc này, vậy mình không thể ném đi thể diện của mình được.

Lôi Nghênh là sĩ quan huấn luyện của đám người Tây Nhã, tất nhiên không cần đứng dậy.

Vậy còn lại Lâm Vi Vi cũng không tiện "rời khỏi đội hình" ...

Bạch Tiểu Thăng quay đầu cười. Đám người Tây Nhã vội vàng đi tới, không để ý tới người bên ngoài mà mỉm cười chào hỏi bọn họ trước.

- Sĩ quan huấn luyện Bạch!

- Sĩ quan huấn luyện Lôi!

Đám người Tây Nhã xưng hô rất thân thiết.

Dù sao mọi người chia tay cũng không được mấy ngày. Ban đầu Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh huấn luyện mọi người ở học viện rất nghiêm khắc, “ảnh hưởng xây dựng lên" vẫn còn đó. Đám người Monica, Zach làm gì có can đảm dám không lễ độ cung kính cho được.

Còn nữa, Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh đã từng cứu sống mọi người, đó là ân tình thật sự, cho bao nhiêu tiền cũng không đổi được.

Cho nên, đám người kia cũng đặc biệt kính trọng hai người.

Đám người Hannah quả thật nhìn tới ngây người.

Ngay cả đám người Tây Nhã cũng như vậy, thật nực cười cho đám người mình vừa rồi còn khinh thường, bất kính với ba người bọn họ.

Đám người này cũng nhanh chóng lộ ra vẻ tươi cười “chân thành với ba người Bạch Tiểu Thăng.

- Mọi người không cần khách sáo, tất cả tới ngồi đi. Tôi cũng đói bụng rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với đám người Tây Nhã.

Lúc này mọi người mới ngồi vào vị trí, Tây Nhã thu xếp cho nhân viên nhà hàng mang thức ăn lên.

Tây Nhã cầm chén rượu lên, giới thiệu Bạch Tiểu Thăng cho đám người Hannah làm quen:

- Vị này là giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc - ngài Bạch Tiểu Thăng!

Tuy nói lúc này Bạch Tiểu Thăng đã tổng giám đốc sự nghiệp, nhưng chức vụ vẫn là giám đốc điều hành kiêm phó bộ trưởng Bộ giám sát tổng bộ, lại không cần giải thích cặn kẽ với người ngoài như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cũng từng nhắc với Tây Nhã về điều này.

Đương nhiên, thân phận giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc này đã cũng đủ làm cho đám người Hannah phải hít sâu một hơi.

Bọn họ hiểu rõ tập đoàn Chấn Bắc lớn tới mức nào, nhưng suy nghĩ tới quý cô Caroline, giá trị của ngài Bạch Tiểu Thăng thoáng cái lại giảm xuống một chút!

Người này còn trẻ tuổi đã có thể ngồi vào vị trí này, nói vậy bất kể là bối cảnh hay thực lực cá nhân đều có thể sử dụng hai chữ đáng sợ để hình dung!

Hơn nữa đám người Hannah đã nghe qua tên của Bạch Tiểu Thăng!

Dù sao Bạch Tiểu Thăng đã tạo ra cải cách lớn trong thương mại ở bờ bên kia của đại dương, còn có thể hợp tác thương mại vượt châu lục, bên đây cũng có rất nhiều báo cáo!

Vừa nghe là anh, trong lòng mọi người này dường như có ngọn đuốc được thiêu đốt.

Bọn họ cũng hiểu rõ vì sao lời mở đầu Bạch Tiểu Thăng lại mạnh mẽ như vậy, có thể liên lạc giúp các nhà hoàn thành một vụ buôn bán lớn!

Hợp tác với anh tuyệt đối là cơ hội lớn nhất từ trước tới nay, mang tới sự phát triển hoàn toàn mới cho tương lai của gia tộc!

Mọi người vừa vui mừng lại phấn chấn, còn cảm thấy may mắn vì không phạm sai lầm lớn như Jack.

- Trước đây không lâu, gia tộc của tôi gặp phải một khủng hoảng về kinh tế, hẳn tất cả mọi người đã từng nghe nói qua. Trong các vị đang ngồi đây có rất nhiều người còn đúng lúc giơ tay ra cứu giúp. Ở đây tôi cảm ơn mọi người. Dù có thêm nhiều sự trợ giúp cũng không thể làm cho gia tộc ta thoát khỏi vũng bùn. Ngài Bạch đây cũng là sĩ quan huấn luyện của sáu người chúng tôi ở học viện Nam Mỹ. Sau khi ngài ấy biết đã xúc động cứu giúp vào hai ngày trước, làm cho chúng tôi hoàn toàn xoay chuyển được cục diện, còn có phát triển mới!

Tây Nhã cầm chén rượu lên, vô cùng biết ơn nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Chén rượu này, tôi cảm ơn ngài!

Bạch Tiểu Thăng trọng tình trọng nghĩa làm cho trong mắt đám người Monica, Zach lộ vẻ tôn kính.

Năng lực của anh lại làm cho đám người Hannah có nhận thức sâu sắc hơn.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đứng dậy chạm cốc với Tây Nhã, mỉm cười nói:

- Chúng ta là người một nhà, đừng nói những chuyện này làm gì.

Bạch Tiểu Thăng lại nhìn mọi người xung quanh, mỉm cười nói:

- Thật ra lần này, ban đầu tôi muốn tiến hành một lần hợp tác thương mại với đám người Tây Nhã - những người tôi quen thuộc lại quan hệ sâu xa, cũng xem như là kéo dài phần tình nghĩa của chúng tôi ở Nam Mỹ này.

- Các vị được bọn họ mời đến đã vượt ra ngoài dự đoán của tôi, nhưng tôi cảm ơn mọi người đã nể mặt, vừa rồi tôi giúp mỗi nhà một vụ kinh doanh, xem như là quà gặp mặt.

- Về phần các vị có hợp tác với chúng tôi hay không là hoàn toàn tùy thuộc vào tấm lòng của mỗi người ý. Vừa rồi tôi nói hy vọng có một hợp tác lớn với mọi người cũng không phải là bắt buộc.

Bạch Tiểu Thăng lại nửa đùa nửa thật nói:

- Đương nhiên chỗ tôi không chấp nhận chuyện đuổi theo rồi bỏ đấy cũng là sự thật. Bởi vì mấy ngày nữa tôi sẽ rời khỏi Bắc Mỹ. Dù sao, tôi vẫn có rất nhiều chuyện làm ăn phải bận rộn.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói như vậy, trong lòng đám người Hannah lại sốt ruột.

Hannah là người đầu tiên đứng lên, vẻ mặt thành khẩn nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Được ngài Tiểu Thăng cho cơ hội lần này, tôi thật sự không muốn bỏ qua. Nhưng cá nhân tôi không thể làm chủ được quá nhiều. Nếu không như vậy đi, ngài chờ một lát, tôi ra ngoài gọi điện thoại được không? Tôi đi xin phép, chỉ năm phút là được rồi!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu:

- Đương nhiên có thể, mời cô Hannah cứ tự nhiên!

Hannah lập tức cười quyến rũ, sau đó không chậm trễ bước nhanh ra ngoài cửa.

Cơ hội chỉ có một lần nên nhất định phải nắm chặt. Hannah đã nghĩ xong rồi, nhất định phải trực tiếp xin lão tổ tông trong nhà trao cho quyền hạn lớn!

Cô ta vừa mở đầu, bảy người còn lại cũng không ngồi yên nữa, tất cả đều lên tiếng.

- Ngài Bạch tôi cũng muốn đi gọi điện thoại, xin phép đi một lát!

- Cả tôi nữa. Tôi không ngờ tới sẽ là ngài không muốn làm ăn nhỏ!

- Tôi cũng vậy, tôi muốn xin rời đi một lát!

Mọi người tranh nhau nói, vô cùng náo nhiệt.

Bạch Tiểu Thăng cười với mọi người:

- Mời mọi người cứ tự nhiên.

Những lời này làm cho những người ở đây đều rời đi, hận không thể chạy nhanh ra ngoài gọi điện thoại.

Bàn tiệc lập tức trống hết nửa số ghế!

Mấy người phục vụ mang thức ăn đẩy cửa bước vào thấy nhiều người rời khỏi chỗ chạy về phía mình với khí thế như vậy, tất cả lập tức bị dọa cho giật mình.

Mới đưa thức ăn lên, sao có nhiều người rời đi như vậy, chẳng lẽ hôm nay bỏ quá nhiều muối hay rượu nhạt nên các vị khách quý muốn gây sự à?

Bạn cần đăng nhập để bình luận