Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1946: Chuyện bất ngờ (2)

Bạch Tiểu Thăng không lên tiếng.

Lâm Vi Vi không nhịn được lạnh lùng nhìn Mã Vĩ Tiễn, trong lòng xem thường.

Ai thèm "chúng ta" với ông. Ông đã không phải là người Trung Quốc thì đừng qua lại gần gũi như vậy.

Nhưng cuối cùng, Lâm Vi Vi vẫn nhịn xuống mà không nói ra miệng.

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày nói:

- Nếu như chúng ta gặp Nick nói chuyện, chẳng phải là cần nhân lúc ông ta rời đi... khi đó.

- Phải là khi đó!

Mã Vĩ Tiễn dứt khoát nói:

- Ngài đừng xem thường tiết mục nhỏ này. Thời gian ngài Nick ở lại khách sạn này cũng không lâu được. Ban đầu đã sớm quyết định ông ta chỉ đi ngang qua mà thôi, sau khi xong việc còn phải quay về công ty đấy! Buổi tối, làm lãnh đạo cũng không dễ dàng gì đâu.

Bạch Tiểu Thăng không để ý tới ông ta.

Mã Vĩ Tiễn hạ giọng nói:

- Đợi lát nữa, ông ta nghỉ ngơi ở gian phòng trên tầng, tôi có thể dẫn ngài tới đó. Nhưng tôi chỉ có thể dẫn một mình ngài qua thôi! Bên ngoài cũng có người coi chừng, chúng ta đi qua hết cũng không tiện.

Nếu như Mã Vĩ Tiễn dẫn ba người lạ mặt Châu Á qua thì mục tiêu quá lớn, tùy tùng của Nick cũng sẽ không đồng ý.

Thật ra điều này cũng có thể hiểu được.

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu:

- Được, vậy đến lúc đó, tôi sẽ đi qua một mình với ông!

Dù sao cũng là đi qua nói chuyện không phải ra tay, không cần Lôi Nghênh đi theo. Bạch Tiểu Thăng tin tưởng mình cũng có thể làm cho đối phương mở miệng.

Mã Vĩ Tiễn vỗ tay một cái:

- Cứ thỏa thuận như vậy đi.

Sau đó, Mã Vĩ Tiễn uống cạn ly rượu và nhìn Bạch Tiểu Thăng cười, xoay người rời đi.

Nhưng mới đi được vài bước, Mã Vĩ Tiễn đã quay lại tươi cười dịch sát vào Bạch Tiểu Thăng nói:

- Vậy, chuyện ngài hứa hẹn cho tôi...

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười:

- Cho dù bây giờ cho ông chi phiếu, ở đây tai vách mạch rừng cũng không tiện, chờ bữa tiệc kết thúc tôi nhất định sẽ giao chi phiếu đến trong tay ông.

Gương mặt Mã Vĩ Tiễn có vẻ không tình nguyện, nhưng thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn mình, ông ta lại lập tức cười:

- Vậy được! Một lúc nữa có cơ hội tốt, tôi sẽ dẫn ngài qua!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu.

Lúc này, Mã Vĩ Tiễn mới xem như rời đi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng vừa uống rượu, vừa nhìn kỹ tình hình bên phía Nick.

Lúc này ba người đang ở trong góc khuất, gần một lối ra khác, thỉnh thoảng có người ra người vào nhưng không phải là nhân vật quan trọng.

Lúc này, có một người da trắng mập mạp đi vào. Trông ông ta núng nính thịt, vừa đi cái bụng vừa rung lên, nhưng đi lại có vẻ rất nhanh nhẹn. Chuyện người mập thường đần độn tuyệt đối là cách nhìn phiến diện. Người béo mập này bước nhanh tới bên cạnh ba người, vừa ngồi xuống đã vỗ bàn tay đầy thịt xuống mặt quầy bar làm ba người Bạch Tiểu Thăng không khỏi liếc nhìn.

- Paul, cho tôi một cốc trà lạnh Long Island.

Người béo này hình như quen biết người pha rượu, khẽ kêu lên.

Người pha rượu không nhịn được liếc nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng, hạ giọng nói:

- Anh lại tới uống rượu à?

Bạch Bàn Tử cười hì hì.

Người pha rượu thấy đám người Bạch Tiểu Thăng không để ý mới ra tay điều chế rượu.

Quán bar cao cấp cũng có người như thế tồn tại, thật không thể tin nổi.

Nhưng trên đời này vốn có rất nhiều tồn tại không thể tưởng tượng nổi. Ba người Bạch Tiểu Thăng kiến thức rộng rãi, thật ra cũng không quá kinh ngạc.

- Hắc, anh đoán xem tôi vừa nhìn thấy gì? Trong hành lang vắng người phía sau, tôi thấy chủ nhân bữa tiệc này đang mắng một người phụ nữ Châu Á. Cô ta hình như không muốn làm chuyện gì đó. Người kia chắc là ông chủ của cô ta đang không ngừng đe dọa và uy hiếp. Chà chà, người phụ nữ kia rất đẹp, khóc cũng đáng yêu như vậy.

Người béo mập cười hì hì chẳng khác gì heo.

Người pha rượu vội vàng ra hiệu anh ta đừng nói nữa, sau khi cười xin lỗi đám người Bạch Tiểu Thăng, anh ta mới hạ giọng nói với người mập:

- Anh đừng nói linh tinh, uống nhanh rồi đi đi, nếu không ngay cả tôi cũng sẽ gặp rắc rối đấy!

Người béo thấy đám người Bạch Tiểu Thăng thật sự đang nhìn mình nên vội vàng che miệng, ngượng ngùng cười. Khi thấy rượu tới, anh ta cầm lên đổ vào miệng rồi trực tiếp chuồn mất.

Người pha rượu thấy thế cũng vội vàng đi "bận rộn" làm những chuyện khác.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn nhau.

Mã Vĩ Tiễn nói chủ nhân bữa tiệc chuẩn bị chút tiết mục cho Nick, ban đầu bọn họ còn tưởng là anh tình tôi nguyện, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.

- Hay là chúng ta đi xem thử?

Lâm Vi Vi không nhịn được đề nghị:

- Dù sao một lúc nữa anh Tiểu Thăng cũng sẽ phá hỏng “chuyện tốt” của người ta, bằng không bây giờ chúng ta lập tức đi qua xem thử có chuyện gì bất bình, đi làm chút chuyện tốt đi!

Lâm Vi Vi không để đứng nhìn người khác bị bắt nạt, đặc biệt là con gái.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh cũng không thể ngồi yên không để ý.

- Được, chúng ta đi xem thử!

Bạch Tiểu Thăng dứt khoát nói, anh đứng dậy chạy về phía cánh cửa kia đầu tiên. Lôi Nghênh, Lâm Vi Vi cũng đi theo phía sau.

Phía sau quầy bar, người pha rượu thò cổ nhìn theo bóng dáng của bọn họ, anh ta trực tiếp cất cốc trên quầy bar, trong miệng còn lầm bầm nói:

- Hắc, đám người Trung Quốc này vẫn thích xen vào việc của người khác...

Bạch Tiểu Thăng đẩy cửa thông với lối ra phía sau. Quả nhiên, trong hành lang bên ngoài yên tĩnh, không có một bóng người.

Bạch Tiểu Thăng mơ hồ nghe có tiếng nói chuyện, còn có tiếng nức nở từ một góc cách đó không xa truyền đến.

- Cô yên tĩnh cho tôi, có nghe thấy không! Bây giờ lập tức trang điểm lại đi!

Có người dùng tiếng Anh khẽ mắng, sau khi dừng lại một lát, giọng nói kia dịu xuống hình như đang khuyên nhủ:

- Kim, đây là một cơ hội ngàn năm một thuở, cô biết người kia là ai không... Cô sẽ thăng chức rất nhanh... Tôi sẽ cho cô chức quản lý công ty. Nếu như cô muốn từ chối, vậy tôi chỉ có thể đuổi việc cô, đồng thời truy tố cô, cô sẽ không thể tiếp tục làm nghề này nữa! Cô hiểu không?

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày và bước nhanh tới.

Người bên kia hình như nghe được tiếng bước chân nên hạ giọng nói:

- Cô suy nghĩ thật kỹ đi!

Sau đó là những tiếng bước chân vội vàng rời đi. Hình như người kia cũng sợ bị người khác nhìn thấy.

Người da trắng béo mập kia cũng thật có bản lĩnh, có thể nghe trộm nhìn trộm mà không bị đối phương phát giác.

Chờ đám người Bạch Tiểu Thăng đi tới lại thấy một cô gái nhỏ đang khẽ nức nở.

Nghe được có người tới, cô gái kia lập tức hoảng loạn ngẩng đầu nhìn qua.

Cô gái kia còn rất trẻ tuổi, nói sinh viên cũng có người tin, vẻ ngoài của cô rất giống với ngôi sao Thiên Đoàn, mắt đen da vàng.

Người nước ngoài có thể không phân biệt được đây là người Châu Á nước nào, nhưng đám người Bạch Tiểu Thăng liếc mắt đã nhận ra cô có ngoại hình khác với người Trung Quốc.

Thấy hai người đàn ông Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh, cô gái có chút hoảng loạn.

- Cô yên tâm, chúng tôi không phải là người xấu.

Bạch Tiểu Thăng trấn an nói.

Bởi vì cô không phải là người Trung Quốc nên Bạch Tiểu Thăng dùng tiếng Anh.

Cô gái kia vẫn cảnh giác nhìn bọn họ, mãi đến khi Lâm Vi Vi đi qua.

- Cô ơi, cô không sao chứ? Cô có cần giúp gì không?

Lâm Vi Vi đi tới quan tâm hỏi.

Cô gái kia vừa thấy Lâm Vi Vi liền khóc, kéo cô gật đầu xin giúp đỡ:

- Mong cô nhất định phải giúp tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận