Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1971: Vô tình gặp được trên đường về

Một máy bay dân dụng hàng không đáp xuống sân bay Hoa Kinh, ba người Bạch Tiểu Thăng đã ngồi trên chiếc máy bay này quay về Trung Quốc.

Khi ra khỏi khoang máy bay, Bạch Tiểu Thăng cảm nhận gió mát và nắng ấm bên ngoài thì không khỏi mỉm cười:

- Trở về thật tốt!

- Đúng vậy, thời tiết hôm nay cũng không tệ!

Lâm Vi Vi mỉm cười nói:

- Ngay cả không khí cũng rất tốt chứ!

Làm trung tâm hành chính, kinh tế, văn hóa số một của Trung Quốc, mười năm trước Hoa Kinh đã có thời kỳ phát triển nhanh chóng gây ô nhiễm rất nghiêm trọng, chất lượng không khí rất kém.

Những người quản lý thành phố Hoa Kinh rút ra kinh nghiệm xương máu, trải qua mười năm cải cách, hôm nay Hoa Kinh đã thường thấy trời xanh mây trắng, không khí cũng trở nên trong lành hơn rất nhiều.

Vốn chỉ có Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi xúc động về thời tiết thôi, dù sao bọn họ chạy từ Nam Mỹ và Bắc Mỹ, khắp nơi đều thấy được ánh đao bóng kiếm, giờ phút nào cũng luôn phải đề phòng tâm. Trở về nước, được về nhà nên bọn họ cũng thấy thở phào nhẹ nhõm. Đây là điều người bình thường khó có thể gặp phải nhưng với bọn họ lại là chuyện tự nhiên.

Chỉ không ngờ lần này hai người vô ý nói như vậy, dẫn tới tiếng đùa cợt phía sau văng lên:

- A, không khí ở đây tốt sao? Buồn cười, vẫn kém hơn chất lượng môi trường của Ganand mười năm trước nhiều...

Trong giọng nói này còn có vẻ giễu cợt và xem thường.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi không quay đầu lại cũng biết là ai đang nói chuyện.

Khi bọn họ đăng ký ở Ganand, có một người đeo khẩu trang, bên cạnh vẫn dẫn theo năm sáu người vệ sĩ rất phô trương, nhìn như ngôi sao gì đó.

Người kia bỏ khẩu trang ra khi kiểm tra an ninh, Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn thấy anh ta không tính là đẹp trai nhưng rất tinh thần, tuổi tác hẳn phải nhỏ hơn bọn họ một ít.

Cho dù là ngôi sao thì nhất định cũng là phái thực lực...

Nhưng Bạch Tiểu Thăng không quá tò mò tới mức đi thăm dò xem người này là "nhân vật lớn" nào.

Lấy thân phận và địa vị của hắn bây giờ cũng sẽ không quá để ý tới người khác.

Chỉ có điều một người dẫn theo vệ sĩ ngồi khoang hạng nhất như vậy lại còn nhìn lén Lâm Vi Vi.

Ban đầu là một vệ sĩ chạy tới nói với Lâm Vi Vi, chủ nhân của bọn họ muốn làm quen cùng Lâm Vi Vi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn xuất phát từ tò mò, đều quay đầu nhìn lại. Người trẻ tuổi kia vẫn đeo khẩu trang, nhưng trong đôi mắt nhìn về phía Lâm Vi Vi lại đầy ý cười.

Không đợi Lâm Vi Vi nói gì, vệ sĩ kia đã mỉm cười đặt một thứ ở trên chiếc bàn nhỏ trước người Lâm Vi Vi:

- Chủ nhân nhà tôi nói đây là một chút quà nhỏ, không đủ thể hiện sự kính trọng.

Lâm Vi Vi liếc nhìn thấy trên bàn là một hộp đựng trang sức đã được mở, bên trong có một chiếc vòng tay, nhìn thương hiệu thì hẳn là hàng cao cấp đắt tiền.

Thương hiệu rất quen thuộc...

Lâm Vi Vi cũng không nói gì, chỉ giơ cổ tay trắng mịn ra.

Trên cổ tay cô có hai vòng tay vô cùng tinh tế, còn là lần đó khi Bạch Tiểu Thăng dẫn bọn họ đi vào cửa hàng trang sức kia quét hàng, mua được loại hàng thủ công cấp chuyên gia, tốt hơn thứ người vệ sĩ kia đưa tới không biết bao nhiêu lần.

Vệ sĩ kia rõ ràng là loại người biết nhìn hàng, vừa thấy liền biến sắc, mang theo đồ chán nản rời đi.

Nhưng không bao lâu, anh ta đã quay lại, cười ha hả dâng lên một tờ chi phiếu và nói là chủ nhân nhà mình mời Lâm Vi Vi uống trà.

Lôi Nghênh thấy thế thì lập tức nhíu mày, muốn đứng dậy can thiệp, giúp Lâm Vi Vi quét dọn con ruồi đáng ghét này.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng lại ngăn cản.

- Tôi còn muốn xem cô nhóc này sẽ ứng phó thế nào đấy.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Lôi Nghênh cũng đành phải thôi.

Lâm Vi Vi cũng đủ tuyệt tình, lấy tấm séc trong tay vệ sĩ kia, không đợi người ta vui mừng được một giây đã nhét trở lại:

- Tôi mời anh uống trà, lát nữa anh nhắn giúp tôi, bảo chủ nhân anh đừng đến quấy rầy tôi nữa.

Thấy Lâm Vi Vi nói như vậy, lúc đó vệ sĩ kia lại chật vật không chịu nổi.

Cuối cùng, người kia cắn răng đưa ra tuyệt chiêu.

- Đây là danh thiếp của chủ nhân nhà chúng tôi!

Hai tay của vệ sĩ kia nâng một tấm danh thiếp, trong lúc đó còn mỉm cười đầy tự tin, rõ ràng cho rằng danh hiệu của chủ nhân nhà mình vừa ra, sẽ dễ dàng bắt được người đẹp này.

Rất rõ ràng, các “trường hợp” trước kia đều như vậy, không có gì lạ.

- Không có hứng thú!

Kết quả, Lâm Vi Vi cứng rắn nói một câu lại oán trách vệ sĩ kia.

Lúc đó vẻ mặt vệ sĩ kia cứng đờ, hình như khó có thể tin nổi, sau đó vẫn nhấn mạnh:

- Ngài xem tấm danh thiếp này, nhất định sẽ thay đổi chủ ý.

Trong khi nói chuyện, người kia vẫn chưa từ bỏ ý định đưa danh thiếp về phía trước, suýt nữa va chạm tới ngực Lâm Vi Vi, Lâm Vi Vi lập tức nổi giận, nắm lấy danh thiếp kia ném ra ngoài. Vệ sĩ kia lập tức lo sợ không yên, chạy đi tìm.

Người trẻ tuổi đeo khẩu trang phía xa kia đang tươi cười cũng lập tức kinh ngạc và tức giận, chậm rãi trở nên thâm trầm.

Hình như Lâm Vi Vi không nể tình đã làm cho hắn rất tức giận.

Đối với kết quả như vậy, ba người Bạch Tiểu Thăng đều không quan tâm.

Trên đời này có quá nhiều người tự cho mình là đúng, mới phải xuất hiện thêm nhiều chuyện vô duyên vô cớ như vậy. Bọn họ căn bản không cần để ý.

Lâm Vi Vi không nhìn về phía đó nhưng Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh lại nhìn qua cười giễu cợt, càng làm cho người trẻ tuổi kia tức điên.

Đây chính là “mối thù sông núi” mà bọn họ đã kết trên đường đi. Cả đoạn đường này, người trẻ tuổi kia ngược lại cũng không có hành động gì, hình như biết gây rắc rối ở trên chuyến bay nước ngoài sẽ có hậu quả gì, ba người Bạch Tiểu Thăng ngược lại cũng thỏa mãn về sự thức thời này của hắn.

Chỉ có điều, có mấy lần Lôi Nghênh thấy hắn vẫn còn nhìn chăm chú vào Lâm Vi Vi, anh đều trợn mắt nhìn lại, còn siết chặt nắm đấm rắc rắc xem như là cảnh cáo đối với hắn.

Không ngờ khi xuống máy bay, người trẻ tuổi kia lại phát biểu kỳ quái về những lời nói thuận miệng của bọn họ.

Đúng là không có đẳng cấp.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đều không để ý tới hắn, một đường đi ra ngoài.

Sau khi lấy hành lý, ba người theo lôi ra của sân bay đi ra ngoài, lại nghe được phía sau truyền đến tiếng rối loạn.

Hai bên lối đi vốn có một đám người sớm chờ đợi người trong sân bay, bọn họ là phóng viên, những người theo đuổi ngôi sao, thậm chí là những người trẻ tuổi có tiền lại có thời gian rảnh rỗi.

Chỉ cần sân bay có một ngôi sao hoặc người nổi tiếng, bọn họ sẽ chen về phía trước, thể hiện ra sự nhiệt tình của mình.

Bây giờ, Bạch Tiểu Thăng cũng được tính là một ông trùm trong giới kinh doanh, nhưng anh xem thường, cũng không thích, chuyện bị người khác đứng ngoài nhìn, cho nên anh mặc một bộ trang phục giản dị, đổi kiểu tóc, trên sống mũi còn đeo một cái kính gọng đen, hoàn toàn khác với hình tượng trên truyền thông. Lại thêm anh không phải là ngôi sao hay nhân vật tai tiếng, lại bảo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cách xa một ít, vì vậy không ai nhận ra được anh.

Nghe tiếng ồn ào phía sau, ba người Bạch Tiểu Thăng không hẹn cùng ngoái đầu nhìn lại, còn tưởng rằng phía sau có nhân vật lớn nào tới, lại thấy người bị đám đông vây quanh chính là người tuổi trẻ trên máy bay kia.

Bạch Tiểu Thăng lại nghe gần đó có người phát ra tiếng hét kinh ngạc.

- A! Là thiếu gia của Trình gia kìa!

- Nghe nói hai năm qua hắn qua lại rất gần với Giả thái tử gia nổi tiếng kia, giá cả thị trường thật sự tăng trưởng rồi!

- Có thể nói Trình gia bọn họ bởi vậy đã leo lên cây lớn, cũng bước vào gia tộc thượng lưu rồi!

...

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thoáng động, trong lời nói của mọi người ở đây, anh chỉ nghe được một câu xưng hô thú vị - Giả thái tử gia!

- Giả gia sao?

Bạch Tiểu Thăng dường như suy nghĩ tới điều gì, lẩm bẩm nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận