Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1978: Cô ta là của tôi!

Trước khi nói chuyện với Lâm Vi Vi, Giả Hoắc Nhiên rất tự tin dựa vào ngoại hình, năng lực, gia thế của mình, còn chưa có người phụ nữ nào có thể từ chối của anh ta. Trình Tuyên Bắc phát hiện một báu vật như vậy, nói với anh ta là có Đổng Thiên Tú ở đó, mình không dám lộ diện, quả thật là nói linh tinh.

Giả Hoắc Nhiên và Trình Tuyên Bắc là bạn nên hiểu quá rõ Trình Tuyên Bắc là hạng người gì.

Có mèo nào mà không ăn cá chứ!

Nói không chừng Trình Tuyên Bắc sớm đã tiếp xúc với cô gái này, không thấy vừa rồi khi bọn họ đi qua, người phụ nữ liền nhìn về phía Trình Tuyên Bắc với vẻ mặt không có thiện cảm sao?

Giả Hoắc Nhiên vẫn tin chắc, Trình Tuyên Bắc nhất định đã bị người phụ nữ kia làm cho nghẹn lời, chẳng qua là ngượng nói với mình mà thôi.

Điểm này, từ trong ánh mắt phiền chán của người phụ nữ kia nhìn Trình Tuyên Bắc, anh ta không khó suy đoán ra được.

Cho nên, Giả Hoắc Nhiên cười nói với Lâm Vi Vi, muốn làm quen trước, trong lòng còn có phần “đắc ý” với Trình Tuyên Bắc: Kẻ vô dụng nhà cậu hãy chờ xem đại gia tôi tán gái thế nào!

Sau đó, vào lúc Giả Hoắc Nhiên đầy tự tin, lại bị Lâm Vi Vi “đâm một dao” vào ngực.

Anh không muốn làm quen một chút sao?

Tốt, bây giờ đã làm quen.

Anh đi đi.

Vẻ lãnh đạm của Lâm Vi Vi thật sự chẳng khác nào dội một chậu nước đá vào trái tim đầy nhiệt tình của Giả Hoắc Nhiên, ngay cả anh ta thò tay ra, đối phương cũng không có ý định bắt tay.

Trước mắt bao nhiêu người, vẻ tươi cười Giả Hoắc Nhiên lập tức trở nên gượng gạo, cảm giác sượng mặt!

Giả Hoắc Nhiên thậm chí đang suy nghĩ: Cô gái này thậm chí còn không để mắt tới mình, chẳng lẽ tính hướng của cô ta có vấn đề?

Hay là cô ta không thích đàn ông!

Đổng Thiên Tú và Trình Tuyên Bắc ở bên cạnh căn bản không bằng đầu ngón tay của mình!

Giả Hoắc Nhiên luôn "tự tin" như vậy, hoặc nói là cảnh giới tự khen mình đã đạt tới trình độ cao.

- Người đẹp, tôi không có ác ý đâu. Cô như vậy... là không thích hợp!

Giả Hoắc Nhiên nhìn bàn tay mình giơ ra, ra vẻ bộ dạng người đàn ông lịch sự, hờ hững cười nói với Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi nhíu mày nhìn về phía Giả Hoắc Nhiên.

Ở trong mắt cô, sao người này lại không biết điều như vậy!

Còn nữa, câu chào hỏi ngu ngốc làm người ta thấy da đầu tê dại, thật sự khiến cho người có cảm giác vô vị.

- Người đẹp, ngài Giả - Giả Hoắc Nhiên của chúng tôi chính là đại thiếu gia tập đoàn Giả thị tiếng tăm lừng lẫy, cô làm sao có thể đối xử với ngài ấy như vậy được!

Ở bên cạnh, Trình Tuyên Bắc không nhịn được nói.

Hắn rõ ràng đang đổ dầu vào lửa...

Giả Hoắc Nhiên cảm giác có chút mất mặt, nhìn chằm chằm vào Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi căn bản lại không định cho Giả Hoắc Nhiên mặt mũi.

Nhưng sau đó, tay của Giả Hoắc Nhiên lại bị một người nắm chặt, đồng thời kéo sự chú ý của anh ta qua.

Đổng Thiên Tú cười nhạt, bắt tay Giả Hoắc Nhiên và nói với anh ta:

- Ngài Giả, chúng ta đã từng gặp mặt rồi, anh quên rồi sao? Nói ra, chúng ta đúng là đã lâu không gặp!

Giả Hoắc Nhiên rút tay lại nhưng không rút được, lập tức bất đắc dĩ mỉm cười nói với Đổng Thiên Tú:

- Ngài Đổng Thiên Tú, đã lâu không gặp!

Đổng Thiên Tú tùy tiện nắm tay một lát rồi buông ra, lại nhìn Trình Tuyên Bắc:

- Nếu hai công tử của Giả gia, Trình gia đều đến, vậy xem ra chắc hẳn có càng nhiều nhân vật lớn cũng tới. Cuộc đấu giá đất ngày mai, xem ra ngài Giả Thành Sơn, ngài Trình Bách Đạt đã muốn nhất định phải giành được rồi!

Trình Tuyên Bắc không nói, nhìn về phía Giả Hoắc Nhiên chờ anh ta lên tiếng.

Là Giả Hoắc Nhiên "cứ nhất quyết" tới, vậy có tiết lộ tin tức gì ra ngoài cũng không liên quan gì đến mình.

Giả Hoắc Nhiên mỉm cười nhìn Đổng Thiên Tú:

- Cha tôi dự định thế nào, hình như tôi không cần thiết phải nói cho ngài biết. Ngài Đổng Thiên Tú, quan tâm của ngài khó tránh khỏi quá nhiều đi!

Giả Hoắc Nhiên căn bản lại coi thường Đổng Thiên Tú.

Dù thế nào thì Giả gia bọn họ cũng mạnh hơn nhà họ Đổng nhiều!

Trong lòng Giả Hoắc Nhiên cho là vậy.

Trên thực tế, trong những báo cáo Giả Thành Sơn nhận gần đây, nhà họ Đổng trước kia còn xa mới bằng Giả gia bọn họ, trong quý trước rõ ràng đã vượt qua bọn họ rồi.

Không thể không nói, liên minh thương nghiệp do Bạch Tiểu Thăng tổ chức lên thật sự quá đáng sợ!

Trời nam biển bắc, cộng thêm tài nguyên thương mại bên Châu u và Châu Mỹ, chỉ mấy năm ngắn ngủi đã có thể khiến cho một nhà họ Đổng vượt qua Giả gia bọn họ!

Giả Thành Sơn càng chấn động lại càng thêm khát vọng gia nhập vào liên minh thương nghiệp lớn này, thậm chí vắt óc tìm kế, nghĩ cách cạnh tranh với đối thủ để tranh thủ đãi ngộ và địa vị cao hơn!

Đương nhiên, Giả Hoắc Nhiên còn không biết những điều này, cha anh ta chỉ muốn xây dựng tự tin cho anh ta, bồi dưỡng anh ta cảm giác tự hào và được sự công nhận của gia tộc.

Về phần "hiện thực tàn khốc", ông ta muốn chờ tới khi anh ta có năng lực tiếp nhận việc kinh doanh quan trọng của gia tộc, mới nói cho anh ta nghe.

Bởi vậy, Giả Hoắc Nhiên còn tưởng rằng mình có bản lĩnh tuyệt đối ở trước mặt Đổng Thiên Tú, còn tưởng Đổng Thiên Tú không xứng để mình phải nghiêm túc đối đãi.

Đổng Thiên Tú thấy thế liền nhún vai không để ý. Dù sao cậu ta cũng biết đám người Giả Thành Sơn, Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm ở câu lạc bộ này, không cần phải tin tức từ Giả Hoắc Nhiên làm gì.

- Nếu ngài Giả không định trò chuyện, vậy thứ lỗi cho chúng tôi không đi cùng được!

Đổng Thiên Tú xoay người lại nói với Lâm Vi Vi:

- Đi thôi, Vi Vi.

Lâm Vi Vi lập tức gật đầu. Cô sớm đã lười phải ở lại thêm, đặc biệt là đối mặt với nhân vật “gà trống nhỏ” như Giả Hoắc Nhiên.

Hai người nói muốn đi, Giả Hoắc Nhiên lại không cam lòng, vẫn cố gắng dây dưa với Lâm Vi Vi, anh ta cười nói:

- Người đẹp, chúng ta có thể nói chuyện một lát không? Cô muốn biết gì, tôi biết thì sẽ nói hết!

Lâm Vi Vi hoàn toàn không có hứng thú, vòng qua Giả Hoắc Nhiên và rời đi cùng Đổng Thiên Tú, miệng nói:

- Tôi chỉ muốn biết, anh có thể đừng ngăn cản ở phía trước không!

Giọng điệu Lâm Vi Vi nói chuyện rất cứng rắn.

Thứ nhất, Giả Hoắc Nhiên này "là địch không phải bạn".

Thứ hai, ở trong mắt cô, người này rất ghét.

Có hai lý do này, vậy cô còn khách sáo với Giả Hoắc Nhiên làm gì.

Đổng Thiên Tú thấy thế liền cười, âm thầm giơ ngón cái khen ngợi Lâm Vi Vi. Thấy Giả Hoắc Nhiên chịu thiệt, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, cậu ta cũng cảm thấy mừng thầm. Sợ rằng chỉ có Lâm Vi Vi mới có khả năng làm cho Giả Hoắc Nhiên bị đả kích như vậy.

Ánh mắt Giả Hoắc Nhiên thâm trầm, nhìn Đổng Thiên Tú, Lâm Vi Vi rời đi.

Trình Tuyên Bắc lại gần, thận trọng nói:

- Người phụ nữ kia thật sự không biết điều! Anh Giả, anh đừng nóng giận...

Giả Hoắc Nhiên nhìn về phía Trình Tuyên Bắc, hắn vội vàng cười làm lành, không dám có dáng vẻ xem náo nhiệt.

Nếu như chọc cho Giả Hoắc Nhiên mất hứng, hắn cũng không có trái cây ngon để ăn.

Giả Hoắc Nhiên bỗng nhiên cười ha ha, cười đến mức trong lòng Trình Tuyên Bắc thầm sợ hãi.

Trình Tuyên Bắc thầm nghĩ, có phải người này giận tới mức phát điên rồi hay không?

Chuyện này chẳng buồn cười tí nào...

- Em trai, càng là người phụ nữ khó khăn bắt được, một khi theo đuổi tới tay, lại càng có cảm giác thành tựu, không phải sao?

Giả Hoắc Nhiên hình như vẫn rất hăng hái.

Nhưng Trình Tuyên Bắc rõ ràng cảm nhận được Giả Hoắc Nhiên vỗ lên trên vai mình rất mạnh, có phần trút giận.

Trình Tuyên Bắc nhe răng trợn mắt, cười làm lành, không dám có chút không vui nào, cũng không dám trốn tránh.

- Vậy tiếp theo, chúng ta phải làm sao?

Trình Tuyên Bắc hỏi.

Giả Hoắc Nhiên lắc đầu nói:

- Vừa rồi, cậu không nghe được Đổng Thiên Tú nói chuyện sao? Cô ta muốn đi lấy trà. Chúng ta chờ một lát sẽ gặp được cô ta thôi. Không có Đổng Thiên Tú quấy rối, tôi nghĩ sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Trình Tuyên Bắc lập tức mỉm cười gật đầu, vẻ mặt tán thành:

- Đúng vậy!

Tuy nói như vậy, nhưng cứ đứng ở chỗ này cũng chẳng ra sao.

- Hay là chúng ta đi qua đó ngồi chờ!

Trình Tuyên Bắc đảo mắt nhìn qua, thấy có một ghế đá, bàn đá thì chỉ vào đó nói.

- Được.

Giả Hoắc Nhiên nhìn thấy nơi đó quả thật không tệ, có thể nhìn thấy các con đường qua lại nên lập tức gật đầu.

Lúc này, bọn họ lại đi qua chờ đợi, thuận tiện nói chuyện.

Chờ một lúc cũng không thấy Lâm Vi Vi đi ra làm hai người không khỏi tò mò.

Lấy trà mà thôi, có cần lâu như vậy không?

Vẫn là một đàn em hỏi dò:

- Có thể nào bên kia viện cũng có lối ra hay không?

Những lời này lập tức cảnh tỉnh hai người.

Giả Hoắc Nhiên và Trình Tuyên Bắc liếc nhìn nhau, bất chợt đứng phắt dậy:

- Suýt nữa bỏ lỡ chuyện, đi, đi thôi!

Hai người này dẫn theo đám người sốt ruột hoảng sợ vòng qua lối đi bên kia của viện Đổng Thiên Tú.

Quả nhiên, từ phía xa bọn họ đã nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, đó chính là Lâm Vi Vi.

Giả Hoắc Nhiên lập tức mừng rỡ, muốn dẫn theo đám người Trình Tuyên Bắc chạy tới.

Kết quả, bọn họ lại thấy người rất lạnh lùng với bọn họ đột nhiên trở nên sôi nổi, vui vẻ như một cô nhóc, nhào tới trước mặt một người đàn ông.

Bởi vì khoảng cách quá xa, đám người Giả Hoắc Nhiên, Trình Tuyên Bắc không nhìn thấy rõ người này cuối cùng là ai.

Vẻ mặt Trình Tuyên Bắc lập tức kỳ quái, nhìn về phía Giả Hoắc Nhiên:

- Anh Giả... Hình như người ta có người trong lòng rồi...

Trong lòng Trình Tuyên Bắc cũng sửng sốt, hắn nghĩ đến Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh, trong lòng thầm nghĩ:

- Sẽ không phải là bọn họ chứ?!

Nhìn dáng vẻ chắc là người trông nho nhã kia.

Quả thật, đó chính là Bạch Tiểu Thăng.

Trong lòng Trình Tuyên Bắc ghen ghét.

Vẻ mặt Giả Hoắc Nhiên cũng khó coi, siết chặt nắm đấm.

Anh ta không tin người đàn ông kia còn đẹp trai hơn mình, có thể khiến cho người phụ nữ kia như vậy!

Thấy n Lâm Vi Vi và người kia đã đi mất, Trình Tuyên Bắc không nhịn được nhìn về phía Giả Hoắc Nhiên.

- Không sao, cô ta không phải đã nói sao? Buổi tối tập trung, chúng ta cũng đi!

Giả Hoắc Nhiên hừ lạnh nói:

- Cô ta là của tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận