Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1985: Một đám người đầy tự tin

Giả Thành Sơn quyết định nói rõ ràng với Bạch Tiểu Thăng, người bên cạnh dĩ nhiên không có ý kiến gì. Dù sao Giả Thành Sơn là người được bọn họ công nhận là "người phát ngôn", nói thế nào thì ông ta cứ quyết định là được

Giả Thành Sơn nhìn Bạch Tiểu Thăng, hai mắt sáng ngời và cười ha hả nói:

- Ngài Bạch nói quá lời, chỉ giáo thì tôi không dám nhận. Nhưng những lời tôi sắp nói đây cũng là đại biểu cho ý của đám người chúng tôi đang ngồi đây.

Giả Thành Sơn nói nhìn mọi người xung quanh. Đám người Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm lần lượt gật đầu, công nhận lời ông ta nói.

Lúc này Giả Thành Sơn mới vừa nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng khẽ gật đầu, giơ tay mời Giả Thành Sơn nói tiếp.

- Đám người chúng tôi tự phát tổ chức một liên minh mang tính chất thương nghiệp, nhận được các vị đang ngồi đây nâng đỡ, bây giờ tôi là người phát ngôn cho mọi người.

Giả Thành Sơn nói rõ ràng điểm ấy trước cũng là nói cho Bạch Tiểu Thăng biết "Giá trị" của mình.

Bạch Tiểu Thăng im lặng lắng nghe.

Giả Thành Sơn mỉm cười nói:

- Chúng tôi không nói lời hồ đồ trước mặt người biết chuyện. Ngài Bạch đi lại gần với đám người Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ nên tất nhiên biết, mấy tháng qua chúng tôi và bọn họ có nhiều cạnh tranh.

Cạnh tranh mà không phải là xung đột.

Giả Thành Sơn cũng đang quyết định rằng mâu thuẫn giữa bọn họ và đám người Lục Vân không phải là đối thủ.

Bạch Tiểu Thăng không nói gì.

- Nhưng!

Giả Thành Sơn cao giọng nói tiếp:

- Giữa hai bên chúng tôi không có bất kỳ cạnh tranh không thỏa đáng nào. Về điểm này, tôi có thể bảo đảm. Ngài Bạch cũng có thể đi hỏi đám người Lục Vân, Đổng Thiên Lộ, xem có đúng không. Hai bên chúng tôi hoàn toàn tranh đấu tùy thuộc vào mưu lược và tài nguyên trong thương nghiệp. Tôi nghĩ, chắc là ngài Bạch hiểu rõ điểm ấy.

Mọi người không lên tiếng chỉ nhìn Bạch Tiểu Thăng, muốn nghe xem anh trả lời thế nào.

Bạch Tiểu Thăng rất tự nhiên gật đầu, nghiêm trang nói:

- Tôi biết.

Chỉ câu trả lời đơn giản hai chữ nhưng mọi người đã nhìn ra lần này Bạch Tiểu Thăng không còn trêu tức, không cười đùa nữa mà là đang trả lời rất nghiêm túc.

Những người này cũng vô thức có thêm ấn tượng, thẳng thắn mới là một cách “giao lưu” tốt với Bạch Tiểu Thăng.

Đây cũng là Bạch Tiểu Thăng đang vô hình trung xây dựng phong cách hành sự của mình đối với đám ông trùm đứng đầu đám người thông minh này ◎

Giả Thành Sơn nhìn thái độ Bạch Tiểu Thăng như vậy thì cũng cảm thấy thỏa mãn, mỉm cười nói:

- Không tính là mảnh đất ngày mai, chúng ta đã thu vào năm mảnh đất, còn có ba mảnh đất được chính sách ưu đãi, ngoài ra còn có một số tin tức, tất cả những điều này đều là tài nguyên độc quyền, có ích lợi rất lớn để cho chúng tôi tiến quân vào các lĩnh vực bất động sản, giao thông vận tải, thương nghiệp!

Giả Thành Sơn nói tới đây lại dừng, muốn xem thử phản ứng của Bạch Tiểu Thăng. Ông ta lại phát hiện Bạch Tiểu Thăng nghe vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt hoàn toàn không có cảm xúc gì.

Người trẻ tuổi này không đơn giản! Cho dù là nhân vật như Giả Thành Sơn cũng không nhịn được phải thầm thán phục.

Bạch Tiểu Thăng còn trẻ như vậy mà đã giống như một hồ nước sâu không nhìn thấy đáy, bản thân ông ta cũng không thể nào nhìn thấu!

Xem ra, trên thế giới này thật sự có thiên tài, yêu nghiệt trong giới thương trường!

Giả Thành Sơn còn phát giác Bạch Tiểu Thăng phát ra một khí thế vô hình, thậm chí làm cho ông ta cũng phải hơi "khiếp sợ"!

Thảo nào Bạch Tiểu Thăng ở Nam Mỹ, Bắc Mỹ có thể gây ra gió sóng, gần đây sự kiện Bắc Mỹ còn ảnh hưởng đến giới kinh doanh hơn nửa thế giới!

Chẳng trách đám hồ ly già Lục Vân đều chấp dưới đứng dưới, nghe theo Bạch Tiểu Thăng để tổ chức liên minh!

Ấn tượng của Giả Thành Sơn về Bạch Tiểu Thăng càng thêm sâu sắc.

Mà Bạch Tiểu Thăng không chỉ khiến cho một mình ông ta có cảm giác này, đám người Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm đang ngồi đây đều có cảm giác tương tự.

Trên đời này, thật có người tuổi trẻ tài cao như vậy, chỉ riêng phương diện khí thế đã có thể vượt qua tất cả bọn họ!

Thật là một quái vật!

Tất cả mọi người vô thức bắt đầu sinh ra cảm nhận như vậy về Bạch Tiểu Thăng.

Cho dù Giả Thành Sơn vô cùng xúc động nhưng ngoài mặt cũng chỉ hơi dừng lại một lát rồi tiếp tục mỉm cười nói:

- Nhưng chúng tôi nắm được những tài nguyên này sợ rằng càng quan trọng với các doanh nghiệp đứng đầu của Đằng Vân, Bắc Phong và Hạo Vũ hơn, cũng mang ý nghĩa chiến lược lớn đối với việc phát triển của bọn họ! Bố cục thương nghiệp này và nội dung của một vở kịch vậy. Ngài Bạch chắc chắn hiểu rõ, có đôi khi vài thứ rất nhỏ lại tạo thành ảnh hưởng cực lớn cho cục diện lâu dài!

Giả Thành Sơn nói rõ ràng là trong tay bọn họ đang nắm một vài tài nguyên quan trọng mà bên phía Lục Vân đang thiếu.

Bạch Tiểu Thăng cười, ung dung nói:

- Nghe ý của ngài thì dường như bên ngài muốn làm trung gian, chỉ cần đưa ra giá thích hợp thì sẽ chuyển những tài nguyên này vào trong tay đám người Lục Vân để kiếm một khoản lời sao?

Giả Thành Sơn nghe vậy thì lập tức cười to:

- Ngài Bạch nói đùa rồi. Đám người chúng tôi tập trung lại chỉ bởi vì muốn làm người trung gian kiếm chút tiền chênh lệch thôi sao? Chúng tôi còn chưa sa sút đến mức này! Hơn nữa, chúng ta không phải có lựa chọn tốt hơn sao?

Giả Thành Sơn cười nhạt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng đặt chén trà xuống, cười hỏi:

- Lựa chọn gì?

- Cùng nhau khai thác, cùng nhau hợp tác!

Giả Thành Sơn nói ra rất thẳng thắn và dứt khoát.

Đám người Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm bên cạnh cũng gật đầu, lần lượt lên tiếng.

- Không sai. Chúng tôi có thể lợi cùng những tài nguyên này cùng với Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ và các doanh nghiệp phụ thuộc vào bọn họ.

- Đây quả thực là hai bên cùng thắng, bánh ga-tô to có khả năng phân ra cho càng nhiều người hơn!

- Dựa vào tài nguyên và con đường của chúng tôi, tôi nghĩ các doanh nghiệp đứng đầu như Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ sẽ cam tâm tình nguyện bàn bạc với chúng tôi.

...

Mọi người mồm năm miệng mười nói, vẻ mặt vô cùng phấn khởi.

Giả Thành Sơn nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng hình như cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, hình như còn rất công nhận lời bọn họ nói mà khẽ gật đầu.

Giả Thành Sơn nhân cơ hội nói:

- Bởi vậy, liên minh chúng tôi và liên minh của đám người Lục Vân liên kết cũng xem như là hai bên cùng mạnh, tiền đồ tốt đẹp. Chúng tôi cung cấp mấy thứ kia xem như là tài nguyên quan trọng nhất. Nếu tính như vậy, có phải ngài Lục Vân, cô Đổng Thiên Lộ và ngài Vương Tuyền Thiên cũng nên mở rộng một ít tài nguyên và con đường quan trọng với chúng tôi chứ? Đương nhiên, vì hợp tác lâu dài, chúng tôi chắc chắn sẽ không đòi hỏi thái quá.

Đám người Lư Thiên Đạo và Trương Thanh Lâm lên tiếng phụ họa, quả thật giống như đám người hầu đang ở bên cạnh hò hét, cổ vũ cho Giả Thành Sơn.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Vậy tôi cũng muốn thay đám người ngài cảm ơn các vị trước.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng hình như không cố ý tránh né quan hệ giữa anh và đám người Lục Vân giữ.

Còn nói cậu không phải nhận lời nhờ vả của bọn họ để tới đây sao? Giả Thành Sơn thấy Bạch Tiểu Thăng như vậy, trong lòng âm thầm cười lạnh.

Giả Thành Sơn rèn sắt khi còn nóng nói:

- Sở dĩ chúng tôi bằng lòng chia sẻ tài nguyên, cùng hợp tác với đám người Đằng Vân cũng không phải chỉ nhìn nhận trên phương diện thực lực của bọn họ. Bởi vì chúng tôi chỉ mạnh chứ không kém hơn bọn họ! Chúng tôi biết ngài Bạch thật ra chính là một xâu chuỗi liên minh thương nghiệp đa quốc gia vượt qua châu lục. Chúng tôi cũng muốn tham dự vào trong đó. Tôi nghĩ, bây giờ hẳn ngài cũng đã có hiểu biết nhất định về thực lực và tài nguyên của chúng tôi. Có chúng tôi gia nhập, nhất định sẽ làm cho quý liên minh đạt tới một độ cao mới! Mà chúng tôi không cầu được đãi ngộ cao hơn những doanh nghiệp của Đằng Vân bao nhiêu, mọi người ngang nhau là được rồi. Ngài Bạch cảm thấy thế nào?

Giả Thành Sơn cố nén lòng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Đây chính là chuyện tốt. Các doanh nghiệp chúng tôi liên kết lại sẽ tuyệt đối mạnh hơn phía đám người Đằng Vân!

Lư Thiên Đạo tiếp lời.

- Tôi cảm thấy lấy lực tập trung, lực phối hợp và các loại tài nguyên của chúng tôi hoàn toàn vượt qua bọn họ.

Trương Thanh Lâm cũng cười híp mắt nói.

Những người khác cũng liên tục tán thành.

Đám người này thật sự rất tự tin.

Cũng đúng, trước đây bọn họ luân phiên nhằm vào Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ, lần nào cũng thành công nên có ảo giác mình trăm trận trăm thắng.

Bạch Tiểu Thăng cười và cầm chén trà chậm rãi nhấp một ngụm.

Cho đến tận bây giờ, anh cuối cùng đã hiểu rõ vì sao đám người này lại tụ tập tới cạnh tranh với đám người Đằng Vân rồi.

Đấu là giả, muốn nhập bọn mới là thật!

Nhưng liên minh thương nghiệp của Bạch Tiểu Thăng anh có thể dễ dàng tiến vào như vậy sao?

Đặc biệt còn là đám người đầy tự tin này!

Bây giờ bọn họ đã có tâm trạng cao ngạo như vậy, về sau sẽ càng không dễ quản được!

- Ngài Bạch nghĩ thế nào?

Giả Thành Sơn thấy Bạch Tiểu Thăng chậm chạp không nói lời nào thì cuối cùng không nhịn được hỏi.

Mọi người cũng hạ giọng, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu, nhìn đám người Giả Thành Sơn và bỗng nhiên cười khẽ nói:

- Thật ra đám người Lục Vân, Đổng Thiên Lộ, Vương Tuyền Thiên vốn muốn tới, chỉ có điều tôi mời bọn họ đi làm chuyện khác.

Trong đôi mắt Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên sáng lên một cách lạ thường và cười lạnh nói:

- Các vị không tò mò bọn họ đi làm gì sao?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận