Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1992: Sấm sét đánh xuống (1)

Nhận lấy được mảnh đất do Bạch Tiểu Thăng nhiều lần ra giá, Giả Thành Sơn có lòng tin lớn, cho rằng có cái này trong tay, chắc chắn có thể một lần nữa nói chuyện hợp tác với Bạch Tiểu Thăng.

Ngoài ra, Giả Thành Sơn không muốn thừa nhận Bạch Tiểu Thăng cố ý không tăng giá nhằm tăng cao chi phí bọn họ giành được mảnh đất đấu giá, nhưng trong lòng quả thật cũng có ý nghĩ như vậy.

Nếu Bạch Tiểu Thăng thật sự cố ý tăng giá sẽ tồn tại nguy cơ cực lớn, đó chính là một khi ra giá quá cao, đám người Giả Thành Sơn không theo thì Bạch Tiểu Thăng sẽ gieo gió gặt bão, lấy mảnh đất với giá cực cao kia.

Trong chuyện tổn thương người như vậy, bản thân Bạch Tiểu Thăng cũng cách nguy hiểm rất gần.

Cậu ta có biết không?

- Rốt cuộc cậu ta trời sinh thích làm trò bí quá hoá liều hãm hại người khác, hay thật sự không tiếc mảnh đất kia đắt thế nào cũng muốn có được...

Trong lòng Giả Thành Sơn trước sau không tự chủ được mà nghĩ đến chuyện này.

Nhưng ông ta không phải là con giun trong bụng Bạch Tiểu Thăng, tất nhiên không thể nào xác định được tâm trạng của Bạch Tiểu Thăng.

Sau khi cuộc đấu giá đất kết thúc, bọn họ bị phóng viên xúm lại. Khi Bạch Tiểu Thăng rời đi, Giả Thành Sơn thấy qua thái độ trên mặt Bạch Tiểu Thăng rõ ràng là không thích, không buồn.

Vừa không có vẻ đắc ý khi thực hiện được gian kế, cũng không có vẻ mất mát vì không lấy được mảnh đất, bình tĩnh không giống với một người trẻ tuổi.

Cho tới bây giờ, Giả Thành Sơn nhớ lại nét mặt của Bạch Tiểu Thăng, còn có một cảm giác... nghiêm nghị.

Nói đến đúng là không thể tin nổi, ông ta đã từng này tuổi không ngờ lại cảm thấy kiêng kỵ với một người bằng tuổi con mình.

Trong chiếc Lincoln dài, không chỉ Giả Thành Sơn, mọi người đều đang im lặng, mỗi người một tâm tư khác.

Cuối cùng, vẫn là Lư Thiên Đạo đã mở miệng, phá tan sự im lặng.

- Các vị.

Lư Thiên Đạo bỗng nhiên lên tiếng, khiến cho tất cả mọi người nhìn qua.

- Không sợ mọi người chê cười, trải qua cuộc đấu giá đất lần này, cảm giác của tôi về Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên...

Lư Thiên Đạo nói được một nửa lại dừng lại, dường như không biết phải tìm từ thế nào, cảm giác không thích hợp để nói ra miệng.

- Có cảm giác kiêng kỵ!

Ánh mắt Trương Thanh Lâm nghiêm trọng, không ngờ lại tiếp lời.

Lư Thiên Đạo kinh ngạc nhìn ông chủ Trương, ông ta nói ra lời mình ngại không muốn nói ra miệng.

Người có thân phận như bọn họ lại để cho một người trẻ tuổi làm kiêng kỵ thì không dễ nói ra miệng.

Những người khác nhìn về phía hai người này, ánh mắt lóe sáng.

Mọi người nghĩ như thế nào thì không biết, nhưng không ai cười đùa.

Lư Thiên Đạo nói tiếp:

- Bạch Tiểu Thăng này dám liều mạng tranh giá với bảy nhà chúng ta, các người không cảm thấy đây là một chuyện đáng sợ sao? Chúng ta có thể lập tức ngừng đấu giá, giá của mảnh đất kia sẽ trở thành củ khoai nóng trong tay của hắn. Hắn lại hoàn toàn không khiếp sợ, hắn có thể dễ dàng tập trung nhiều tài chính như vậy, hơn nữa còn muốn lấy mảnh đất với giá cao, sẽ không có người nào cản tay sao? Rốt cuộc hắn có bối cảnh và thực lực lớn tới mức nào... Điều này thật sự làm cho tôi có nhận thức mới. Mãi đến phút cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng mới dừng tay. Năng lực phán đoán này, khả năng quyết định sách lược còn có sự bình tĩnh này càng làm cho tôi cảm thấy hãi hùng khiếp vía...

Lư Thiên Đạo nói hơi khàn khàn:

- Tôi không biết các người có để ý đến vẻ mặt của hắn hay không, nhưng tôi nhìn chằm chằm vào hắn, thấy sắc mặt hắn từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, hoàn toàn không suy nghĩ linh tinh, nói nói cười cười, hình như khống chết tất cả ở trong tay. Người trẻ tuổi này có tố chất tâm lý quá đáng sợ! Mà điểm này là tố chất của người lãnh đạo! Tôi nghĩ các vị không phản đối chuyện này!

Mọi người đều im lặng không lên tiếng, nhưng ánh mắt không có ý kiến gì.

Giả Thành Sơn cũng im lặng không nói, bởi vì ông ta cũng đồng ý.

Trương Thanh Lâm than thở:

- Không quan tâm hắn sợ hãi, hay cả gan làm loạn hay không mà cả gan đánh cược với chúng ta. Bây giờ hắn làm cho chúng ta phải bỏ vào vốn lưu động của mình. Lại thêm trước đây chúng ta đã tập trung nhiều như vậy, dù sao bên tôi không còn bao nhiêu vốn lưu động có thể cung cấp nữa.

Trương Thanh Lâm không định tiếp tục ném vào.

- Chỗ tôi cũng vậy.

Lư Thiên Đạo bình tĩnh nói.

Những người bên cạnh thấy thế, cũng đều lên tiếng.

- Đúng vậy, tài chính bên tôi đã eo hẹp, mấy công ty đều cần tới tiền, báo cáo cũng đã đưa qua. Một khi tài chính của tôi bị đứt gãy thì chính là tai họa ngập đầu.

- Tôi cũng thế, trên thực tế tôi còn muốn mượt tạm chút tài chính của các vị đấy.

- Ai mà không vậy chứ? Chúng ta tích trữ nhiều tài nguyên như vậy, nhưng tài nguyên này không đổi được thành tiền mà giống như tảng đá ép xuống đầu chúng ta.

Các vị ở đây đều là ông trùm trong giới kinh doanh lại phải liên tục nói ra những lời cay đắng.

Không quan tâm điều đó là thật hay giả, bọn họ không định tiếp tục cầm vàng thật bạc thật ra chơi như vậy nữa.

Liên minh của giới kinh doanh chính là như vậy, mỗi người đều có suy nghĩ của mình, thuận gió thì thế nào cũng tốt, nếu phải lội ngược dòng đều sẽ tính toán lợi ích cho mình.

Giả Thành Sơn cũng cảm thấy đau đầu.

Cuộc đấu giá hôm nay, ông ta làm có hơi quá, đấu giá theo như không cần tiền vậy.

Nếu bảo mọi người ở đây không có ý kiến thì không thể.

- Tôi nghĩ, liệu có phải ngay từ đầu chúng ta sử dụng nhầm cách để nói chuyện hợp tác với Bạch Tiểu Thăng hay không?

Lư Thiên Đạo và Giả Thành Sơn nói.

Cuối cùng, vấn đề Giả Thành Sơn lo lắng được đưa ra.

Đó là một vấn đề làm cho người ta rất lúng túng.

Trước đây, người đưa ra cách này để hợp tác chính là Giả Thành Sơn.

Mọi người cũng không ra vẻ, đều lén nhìn Giả Thành Sơn.

Mí mắt Giả Thành Sơn khẽ giật, bất chợt cười:

- Các người yên tâm giao chuyện này cho tôi tới chủ trì, tôi chắc chắn sẽ cho các người một kết quả thỏa mãn. Yên tâm đi, một lúc nữa trở lại, tôi sẽ đi tìm Bạch Tiểu Thăng luôn.

Nói đến đây, ông ta nhìn Lư Thiên Đạo và Trương Thanh Lâm nói:

- Lúc này cũng không cần đi hết, tổng giám đốc Lư, tổng giám đốc Trương đi với tôi gặp Bạch Tiểu Thăng là được, những người khác có thể cứ nghỉ ngơi trước đi.

Lư Thiên Đạo và Trương Thanh Lâm tất nhiên không có ý kiến gì về đề nghị này, bốn sếp tổng khác cũng xem như nể mặt Giả Thành Sơn, không mở miệng nói thêm.

Nhưng Giả Thành Sơn thấy ánh mắt mọi người khác thường, chắc hẳn cũng có tâm tư khác.

Đây cũng không phải là hiện tượng tốt, đại biểu cho uy vọng của ông ta giảm xuống, mọi người không đồng lòng!

- Xem ra, liên minh nhỏ do tôi lôi kéo sẽ không chống đỡ được bao lâu!

Ngoài mặt Giả Thành Sơn rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại cũng vô cùng lo lắng:

- Đều tại Bạch Tiểu Thăng này xuất hiện, còn có biểu hiện của hắn tự nhiên lại làm dao động lập trường của đám người mình. Bất kể là vô tình hay cố ý, người tuổi trẻ kia cũng quá kỳ lạ! Không trách được hắn có thể ngang dọc khắp nơi, ngay cả Lục Vân cũng bằng lòng chịu đứng dưới hắn, cúi đầu nghe theo. Mình đã... đánh giá thấp về hắn rồi!

Cuộc nói chuyện trong xe không tiếp tục quá lâu, sau đó mọi người lại im miệng không nói nữa.

Chờ đến chỗ ở, Giả Thành Sơn xuống xe liền dẫn theo Lư Thiên Đạo và Trương Thanh Lâm vô cùng lo lắng đi thẳng đến chỗ ở của đám người Bạch Tiểu Thăng.

Kết quả, chờ tới khi bọn họ qua mới phát hiện, Bạch Tiểu Thăng không hề ở đó, chỉ có một người trợ lý tên Lâm Vi Vi.

Bọn họ hỏi qua mới biết được Bạch Tiểu Thăng ra ngoài đi thăm bạn, chưa biết tới lúc nào mới về.

Ba người Giả Thành Sơn không biết làm sao, chỉ đành phải rời đi.

Đến hơn mười giờ tối, nghĩ Bạch Tiểu Thăng dù sao cũng phải trở về, đám người Giả Thành Sơn lại tới.

Mà lần này, bọn họ lại vồ hụt.

Người trợ lý tên Lâm Vi Vi kia nói cho bọn họ biết, tối nay còn chưa biết Bạch Tiểu Thăng có về hay không.

Ba người Giả Thành Sơn phẫn nộ, lại rời đi.

Đây là lần thứ hai rồi. Bọn họ không thể ba lần bốn lượt tới chứ? Số lần bọn họ tìm Bạch Tiểu Thăng quá nhiều sẽ thật sự không thích hợp, sẽ có vẻ như bọn họ quá nóng lòng được hợp tác, bị người nắm đằng chuôi. Đó cũng không phải sách lược đàm phán có lý trí.

Hơn nữa, lại tới nữa thì cũng mười một, mười hai giờ, cũng không phải là thời điểm để đàm luận.

Trên đường trở về, Giả Thành Sơn cảm giác tâm trạng của Lư Thiên Đạo và Trương Thanh Lâm cũng có phần sa sút.

Cũng đúng, người xưa không nói đã nói sao? Có đôi khi làm việc "một lần hăng hái", "hai lần suy giảm, ba lần cạn kiệt". Cho dù là nhân vật như Lư Thiên Đạo và Trương Thanh Lâm cuối cùng vẫn là con người, cũng có tâm trạng, cũng sẽ rơi vào trong một quán tính như thế.

Đây là sách lược của Bạch Tiểu Thăng kia sao? Hắn dự đoán được hôm nay chúng ta sẽ tìm hắn nói chuyện hợp tác à?!

Giả Thành Sơn nghĩ tới đây, chợt cảm thấy sợ hãi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận