Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2000: Trần Phi Tù không tầm thường

Chàng trai da đen giải thích làm cho Bạch Tiểu Thăng sửng sốt. Cậu ta nói người cậu ta vẫn nói chuyện chính là Lôi Nghênh mà không phải là Lâm Vi Vi sao?

Bạch Tiểu Thăng không tin. Lúc này, anh cầm điện thoại của đối phương trong tay và bảo cậu thanh niên da đen này mở khóa, anh muốn kiểm tra chính xác.

Chàng trai da đen này ngược lại cũng vui vẻ, mở khóa điện thoại cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng thấy trong ảnh chụp chỉ có nửa người của Lâm Vi Vi, ngược lại Lôi Nghênh ở chính giữa bức ảnh!

Liên tiếp lật xem mấy tấm, Bạch Tiểu Thăng thấy có mấy tấm ảnh chụp thậm chí còn không có Lâm Vi Vi, nhưng nhất định có Lôi Nghênh.

Bạch Tiểu Thăng lập tức híp mắt lại, cảnh giác lại kỳ quái nhìn chàng trai da đen.

Có phải tính hướng của người này có vấn đề không! Người đẹp không chú ý lại đi chụp ảnh một người đàn ông!

Bạch Tiểu Thăng lập tức cảm giác ớn lạnh, nổi da gà.

Cậu thanh niên da đen này vừa nhìn ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng đã lập tức hiểu rõ anh hiểu nhầm, vội vàng xua tay:

- Này này, anh đừng nghĩ linh tinh, tôi vẫn thích phụ nữ, tính hướng không có khả năng có vấn đề!

Sau đó, cậu thanh niên da đen chỉ tay vào Lôi Nghênh, ánh mắt sáng ngời nói:

- Tôi chỉ là thấy người bạn này của anh cao lớn uy phong, cường tráng như A Cam nhà chúng tôi, nếu như có thể làm vệ sĩ cho tôi, hai người bọn họ sẽ làm cho tôi cảm giác đặc biệt có thể diện!

Cậu thanh niên da đen sợ Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh hiểu nhầm, cho rằng làm vệ sĩ cho mình là nghề nghiệp thấp kém gì đó, còn vội vàng giải thích thêm:

- Đương nhiên, về phương diện đãi ngộ tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh ấy. Bây giờ anh ấy có thu nhập bình quân thế nào, tôi có thể trả gấp đôi! Anh ấy không cần đi làm, không cần làm việc, chỉ cần đi học cùng tôi, đi du lịch khắp nơi, tới các nước trên thế nào là được. Mọi chi phí tiêu dùng sẽ do tôi bao, nhiều lắm chỉ cầm hành lý là được.

Nghe đãi ngộ này... Không tệ à!

Ánh mắt cô gái ngồi phía sau cậu thanh niên da đen lập tức sáng ngời.

Tiền lương gấp đôi, vậy nếu vốn là một quản lý cao cấp gì đó thì chẳng phải lập tức gấp đôi sao?

Không cần đi tới chỗ làm, chỉ cần đi chơi cùng khắp nơi là được, chạy tới các nơi trên thế giới còn không phải tốn tiền của mình!

Đây quả thật chính là nghề nghiệp mơ ước trong cuộc đời đấy!

Cô gái kia cũng không nhịn được muốn hỏi cậu thanh niên da đen xem mình có thể nhận lời mời hay không.

Vừa nghe đối phương giải thích như thế, Bạch Tiểu Thăng vẫn tính là có thể tiếp nhận được. Anh trả điện thoại lại cho đối phương, cười ha hả nói:

- Cậu vẫn rất tự tin nhỉ? Cậu cảm thấy mình thật sự có thể trả gấp đôi tiền lương để thuê người bạn của tôi sao!

Lâm Vi Vi cũng có vẻ hứng thú, buồn cười nhìn cậu thanh niên da đen này.

Ngược lại, Lôi Nghênh ở phía sau lộ ra vẻ mặt buồn chán, không ấn cánh tay của người đầu trọc da đen nữa.

Người da đen đầu trọc được gọi là A Cam, không nhịn được nhìn Lôi Nghênh với ánh mắt sắc bén.

Vừa rồi, người có vóc dáng cao lớn này không ngờ đã đè cho mình không dậy nổi, người này quả thật không đơn giản!

A Cam lập tức dâng lên tâm tư muốn chiến đấu, không nhịn được mà nắm hai bàn tay lại, vang lên những tiếng lách cách.

Cho dù vừa rồi hắn nhất thời bị áp chế, nhưng cũng đã chuẩn bị phản kích, chỉ là chưa được người da đen trẻ tuổi đồng ý nên không thể tùy tiện đánh người, một khi đánh cho người ta bị thương hoặc tàn phế, đặc biệt còn ở Trung Quốc sẽ gặp phiền phức rất lớn, cho nên hắn mới không nhúc nhích, nhưng trong lòng lại không phục.

Lôi Nghênh không để ý tới người bên cạnh.

Toàn thân đầy cơ bắp thì thế nào, đã cảm thấy mình lợi hại rồi sao?

Năm đó, trên tay anh ta đã đánh chết không ít người như vậy đâu!

Bên kia, cậu thanh niên da đen nghe Bạch Tiểu Thăng hỏi ngược thì không cho rằng anh đang gây sự mà mỉm cười chỉ vào người đầu trọc A Cam nói:

- Anh thấy hắn không? A Cam đã từng là cao thủ cận chiến siêu cấp không hạn chế cấp bậc bên chỗ chúng tôi. Tôi đã tốn một triệu đô la một năm để thuê hắn.

Cậu thanh niên da đen nói chuyện hờ hững, cũng không phải đang khoe khoang.

Cô gái ngồi phía sau cậu ta nghe vậy lập tức trợn tròn mắt, giật mình há hốc mồm, vội dùng tay che miệng.

Dùng một triệu đô la thuê một vệ sĩ trong một năm, người này đúng là giàu có!

- Cậu có thiếu thư ký không vậy cậu trai nhỏ!

Cô gái kia lập tức mỉm cười nói với cậu thanh niên da đen.

Cậu thanh niên da đen nhìn cô ta lắc đầu xin lỗi.

Cô gái kia lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng sau đó lại tươi cười.

- Vậy cậu khẳng định với một triệu đô la lại có thể thuê được người bạn của tôi sao?

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên cười, nói với cậu thanh niên da đen.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên đã nhìn ra được đối phương không phải là đang nói dối, nhìn ra được đối phương là một thật sự kẻ có tiền. Nhưng tài sản của Lôi Nghênh trước mắt cũng tính toán bằng trăm triệu, còn không tính tới cổ phần trăng lên mỗi năm. Anh ta sẽ để ý tới đãi ngộ cỏn con một triệu đô la một năm sao?

Cậu thanh niên da đen nghe vậy thì không nhịn được nhìn Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh bắt chéo hai chân, cúi đầu nghịch điện thoại, không chút cảm xúc nào, dường như điều này chẳng gợi nên chút hứng thú nào cả.

Cậu thanh niên da đen thấy thế, ánh mắt ngược lại càng thêm sáng ngời, từ phía xa nói với Lôi Nghênh:

- Bạn ơi, tôi có thể thêm tiền!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười, Lâm Vi Vi cũng cảm thấy buồn cười.

Cô gái ngồi bên cạnh Lâm Vi Vi lại không nhịn được nuốt nước bọt, nhìn cậu thanh niên da đen này với ánh mắt sáng ngời.

Đây chính là một kẻ có tiền thật sự đấy!

Nghe cậu thanh niên da đen nói có thể cho Lôi Nghênh thêm tiền, A Cam lập tức không vui, liếc nhìn Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh nhận ra cái nhìn này thì lạnh lùng quay sang.

Hai người nhất thời có chút cảm giác giương cung bạt kiếm.

Đúng lúc này, một bảo vệ trên tàu cao tốc chạy tới, vừa rồi bên này có chút ầm ĩ nên anh ta nhận được chỉ thị đến xem.

- Xin hỏi hai vị, vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy?!

Người bảo vệ trên tàu đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thăng và cậu thanh niên da đen, nghiêm mặt hỏi.

- Người này gây sự với bạn tôi, vừa rồi cố ý gây chuyện!

Cô gái phía sau cậu thanh niên da đen lập tức có tinh thần, chỉ vào Bạch Tiểu Thăng và kêu lên.

Người trong cuộc vẫn không nói gì lại nhảy ra một người như thế, bảo vệ trên tàu lập tức nhìn về phía cô gái kia.

- Nói linh tinh, cố ý gây chuyện gì chứ?!

Lâm Vi Vi lập tức quát, nhíu mày nhìn cô gái kia.

Sao cô gái này mở miệng lại nói ra, còn nữa, cậu thanh niên da đen này thành bạn cô ta khi nào.

- Ôi, tôi nói linh tinh đâu, chuyện này mọi người đều nhìn thấy được, là anh ta nói xấu người bạn này của tôi trước đây! Anh ta làm vậy với một người bạn nước ngoài còn không xin lỗi, nên bắt anh ta!

Cô gái kia tỏ ra hung hăng, tranh cãi với Lâm Vi Vi ở ngay trước mặt nhân viên bảo vệ.

Người bảo vệ tàu lập tức nhíu mày:

- Hai vị khách, mong hai người hãy giữ yên lặng, xin theo tôi đến phòng trực ban nói chuyện, được không?

- Đi thì đi!

- Ai sợ ai chứ?

Lâm Vi Vi và cô gái kia đều không phục.

Lúc này hiểu nhầm của chuyện này đã giải trừ, không cần gây ầm ĩ lớn nữa. Bạch Tiểu Thăng đứng dậy muốn giải thích, cậu thanh niên da đen này đã đứng lên trước anh, mỉm cười nói với người bảo vệ tàu:

- Ngài bảo vệ, đây chỉ là hiểu lầm thôi, bây giờ chúng tôi đã không có vấn đề gì nữa, bây giờ chúng tôi là bạn rồi.

Khi nói chuyện, cậu thanh niên da đen còn nắm tay Bạch Tiểu Thăng, toét miệng cười và nói:

- Vừa rồi chúng tôi có chút tranh cãi, chúng ta đặc biệt xin lỗi với các người bạn khác trong xe, còn làm phiền ngài đi một chuyến, đúng là có lỗi.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc, nhìn cậu thanh niên da đen này.

Cậu ta nói tiếng Trung rất trơn tru, giỏi dùng lời lẽ để giải quyết vấn đề.

Người bảo vệ tàu cũng kinh ngạc nhìn cậu thanh niên da đen, sững sờ khi thấy cậu ta nói chuyện lưu loát như vậy.

Nhân viên bảo vệ tàu liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng cũng lập tức cười, gật đầu nói:

- Đúng là như vậy, làm phiền ngài rồi.

Nếu người trong cuộc đã nói như vậy, cô gái miệng lưỡi sắc bén kia lập tức im lặng, Lâm Vi Vi cũng mặc kệ cô ta.

Nhân viên bảo vệ tàu nhìn hai cô gái, gật đầu đánh tiếng với Bạch Tiểu Thăng và cậu thanh niên da đen rồi xoay người rời đi.

- Vẫn là trị an quốc gia chúng ta tốt.

Cậu thanh niên da đen không ngờ cười lộ ra răng trắng, nói chuyện làm quen với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười, khẽ gật đầu.

Đến bây giờ, anh ngược lại có chút thưởng thức người này, chắc cậu ta không phải nói dối về thân phận du học sinh, biến chiến tranh thành tơ lụa xem như không tệ.

- Nào, chúng ta làm quen một lần nữa đi. Chúng ta đều bạn, cũng nên giới thiệu với nhau một chút chứ.

Cậu thanh niên da đen toét miệng cười và nói, lại đưa tay qua:

- Tôi là Trần Phi Tù, anh xưng hô thế nào?

Trần Phi Tù?

Tên này làm cho Bạch Tiểu Thăng đang đưa tay ra lại lập tức sửng sốt.

Còn có người tên là "Cầu Mập" sao?

Người này nhìn cũng không mập lắm.

Chẳng lẽ là "cầu bay", “thu bay”?

Trong lúc Bạch Tiểu Thăng đang cân nhắc, cậu thanh niên da đen này chủ động mỉm cười giải thích:

- Anh không biết “Phi Tù” sao? Khi chơi game online, từ này chỉ người có vận may rất không tốt, mặt đặc biệt đen, cho nên trở thành một người xui xẻo nhất. Khi tôi họ đại học chơi trò chơi, tay cực kỳ thối, hơn nữa anh xem mặt của tôi cũng rất đen.

Trần Phi Tù nói chính mình như vậy, trông còn rất vui vẻ nữa.

Lâm Vi Vi vốn rất tức giận, ở phía sau nghe được cũng suýt nữa cười ra tiếng.

- Vậy họ Trần này của anh là thế nào?

Bạch Tiểu Thăng cũng không nén được cười, nói sang chuyện khác.

- A, bạn cùng phòng của tôi họ Trần, anh ta lại hùng hồn cho tôi theo họ của anh ta. Phi Tù cũng là anh ta đặt.

Trần Phi Tù cười hì hì nói:

- Mãi đến khi tôi học giỏi tiếng Trung mới biết được, cái gì là hùng hồn, cái gì có thể theo họ của anh ta. Rõ ràng là cháu trai này giở trò lưu manh với tôi.

Bạch Tiểu Thăng đã không biết nói cái gì cho phải.

Trần Phi Tù mắng thì mắng, nhưng không hề tức giận, ngược lại giống như đám bạn xấu cười mắng nhau, tấm lòng độ lượng này đúng là hiếm thấy trong những người hiện đại. Con người có tính tình độ lượng như vậy mới đáng để làm bạn.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được âm thầm gật đầu.

- Nhưng tôi thật ra rất thích cái tên này. Anh biết không…

Trần Phi Tù mỉm cười nói:

- Thật ra cha tôi thật sự là một tù trưởng, tù trưởng Châu Phi! Không có gì bất ngờ xảy ra, tôi sẽ đi kế thừa vị trí này, cho nên tôi là Trần Phi Tù cũng không sai!

Vừa nghe cậu ta nói vậy, trong thời gian ngắn Bạch Tiểu Thăng cũng không biết phải tiếp lời thế nào.

- Tôi cảm thấy tính tình cậu rộng rãi, thật sự rất tốt.

Bạch Tiểu Thăng chỉ có thể nói vậy, đồng thời tự giới thiệu:

- Tôi là Bạch Tiểu Thăng.

- Tên này êm tai, dễ nhớ. Rất hân hạnh được quen biết anh, Bạch Tiểu Thăng!

Trần Phi Tù mỉm cười khen.

Khi nói chuyện, hai người tay lại bắt tay nhau.

Trần Phi Tù nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt sáng ngời.

Vừa nhìn người Trung Quốc trước mắt này đã biết không bình thường, người to con nghe lời anh ta, đồng thời anh ta nghe nói mình là con trai tù trưởng có gia tài bạc triệu cũng không hề dao động...

Người như vậy chắc chắn đáng để kết giao!

Trần Phi Tù cũng là một người thông minh.

Cô gái ngồi phía sau Trần Phi Tù vẫn lắng tai nghe hai người nói chuyện, nghe được gia thế bối cảnh của Trần Phi Tù thì hai mắt lập tức sáng lên.

Hóa ra gia đình người này là tù trưởng, không trách được lại có tiền như vậy, đây là vương công quý tộc bên kia đấy!

Cô gái kia lập tức tiến tới, chủ động mà nhiệt tình mỉm cười nói với Trần Phi Tù:

- Chúng ta làm quen đi, tôi là Mã Tiêu Tiêu! Rất hân hạnh được quen biết anh!

Đối mặt với cô gái chủ động và nhiệt tình mà “mục đích" vừa xem liền hiểu này, Trần Phi Tù không có vẻ xem thường hoặc ghét bỏ, chỉ cười ha hả gật đầu, còn bắt tay cô ta.

Mã Tiêu Tiêu lập tức hân hoan.

- Trần Phi Tù, cậu đi Lâm Thâm du lịch sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Đúng vậy. Tôi có kế hoạch dùng thời gian nửa tháng thăm năm thành phố, chụp ảnh phong cảnh, chụp sự phát triển còn có khoa học kỹ thuật bên này cho người nhà tôi xem.

Trần Phi Tù mỉm cười nói:

- Tôi muốn để cho bọn họ tìm hiểu một chút, Trung Quốc mới là tương lai trên thế giới! Chỉ riêng tiền di chuyển đã vượt quá phương tây tám con phố rồi!

Với một người đầy đam mê như thế, cam tâm tình nguyện quảng cáo văn hóa Trung Quốc, ấn tượng của Bạch Tiểu Thăng đối với cậu ta lại càng tốt hơn.

- Ôi, đúng rồi, Trần Phi Tù, cậu vốn tên là gì vậy?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Tên tiếng Trung này gọi cứ cảm thấy là lạ, có chút không được tự nhiên, Bạch Tiểu Thăng muốn gọi tên ban đầu của cậu ta.

- Tên ban đầu sao?

Trần Phi Tù gãi gãi mặt:

- Nhưng hơi dài.

- Không sao, tiếng Anh của tôi rất tốt, cho dù là ngôn ngữ Châu Phi cũng biết được một ít.

Bạch Tiểu Thăng đầy tự tin nói.

Có Hồng Liên giúp đỡ, cho dù là tên bằng ngôn ngữ hiếm có, anh cũng có thể ghi nhớ.

Vừa nghe Bạch Tiểu Thăng nói vậy, Trần Phi Tù mới có thể gật đầu, mở miệng cười:

- Tên ban đầu của tôi gọi là Harugo Nerohaya York Hannah Brabie Diakke Yorkshire Milano Siphalia Tesd Shah Dolly....

Trần Phi Tù đọc một hơi hai mươi mấy tên mà vẫn còn muốn đọc tiếp.

Bạch Tiểu Thăng nghe được cũng trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói:

- Tôi hỏi tên cậu chứ không phải bảo cậu... đọc gia phả!

- Đây là tên của tôi mà.

Trần Phi Tù với vẻ mặt vô tội nói:

- Vừa rồi mới là một phần tư tên đầy đủ của tôi thôi.

Bạch Tiểu Thăng ngây người nhìn cậu ta.

- Vậy tôi vẫn gọi cậu Trần Phi Tù đi, tên này không tệ!

Bạch Tiểu Thăng lập tức thay đổi thái độ.

Trần Phi Tù gật đầu còn nhanh nhẹn hơn:

- Được thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận