Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2001: Trở lại Lâm Thâm

Trong bảy giờ từ Hoa Kinh đến Lâm Thâm, ngoại trừ buổi trưa nghỉ ngơi hơn một giờ, Trần Phi Tù trước sau vẫn tinh thần sung mãn, kéo Bạch Tiểu Thăng trò chuyện không ngừng.

Phong tục, danh lam thắng cảnh, thức ăn ngon ở thành phố Trung Quốc, Trần Phi Tù đều thuộc như lòng bàn tay, nói cũng rất tỉ mỉ, làm cho Bạch Tiểu Thăng là người Trung Quốc cũng phải kinh ngạc, tự nhận mình không bằng.

Nói Trần Phi Tù thông suốt Trung Quốc cũng không đủ để hình dung kiến thức uyên bác của cậu ta, vậy đơn giản là còn Trung Quốc hơn người Trung Quốc.

Nếu không phải dựa vào năng lực tìm kiếm mạnh của Hồng Liên, Bạch Tiểu Thăng thật sự không thể nhận hơn được.

Ngoài việc đó ra, Trần Phi Tù mở miệng nói ra các phong cảnh, món ăn ngon ở các nước trên thế giới, hơn nữa cũng có cái nhìn độc đáo về kinh tê, văn hóa của các thành phố.

Đọc ngàn quyển sách không bằng đi nghìn dặm đường, Bạch Tiểu Thăng xem như là có nhận thức hoàn toàn mới về những lời này.

Vị tù trưởng Châu Phi tương lai này dựa vào tầm nhìn này, tiền đồ về sau sẽ vô cùng rộng lớn.

Mã Tiêu Tiêu ngồi phía sau Trần Phi Tù cũng luôn tập trung tinh thần, thỉnh thoảng nói xen vào bàn luận, hoặc kinh ngạc liên tục kêu lên, vẻ mặt sùng bái nhìn Trần Phi Tù, hoặc thêm vài câu có phần điệu chảy nước.

- Anh biết thật nhiều!

- Wow! Anh quá lợi hại, điều này cũng biết à!

- Anh nói thêm đi, thật thú vị!

Trần Phi Tù ngược lại cũng không quá phản cảm với Mã Tiêu Tiêu.

Mà lấy sự độ lượng của Bạch Tiểu Thăng, càng không để ý tới cô gái này.

Lâm Vi Vi ngồi bên cạnh Mã Tiêu Tiêu lại không thích cô ta, nhét tai nghe điện thoại lên và chỉnh ghế ngồi thành nằm, ngủ một giấc để làm đẹp da, xem như không nhìn thấy cô ta thì tâm không phiền.

So với Bạch Tiểu Thăng và Trần Phi Tù trò chuyện hăng hái, từ đầu đến cuối Lôi Nghênh và người da đen đầu trọc A Cam lại không nói được mấy câu, hơn nửa bầu không khí giữa hai người cũng tương đối vi diệu, A Cam vẫn còn để ý chuyện Lôi Nghênh ngăn chặn mình khi xung đột xảy ra.

Trong lúc đó, A Cam cũng nói mấy câu đầy tính khiêu khích với Lôi Nghênh, giọng nói nặng nề, đầy thù địch.

- Tôi không ra tay với anh là vì chủ nhân của tôi không căn dặn, chứ không phải là vì anh lợi hại đâu!

- Có cơ hội chúng ta có thể thử xem, anh sẽ biết sự lợi hại của tôi, tôi đã từng là cao thủ cận chiến không hạn chế cấp bậc đấy!

- Đối thủ có khổ người giống như anh, tôi đã từng đánh ngã cả trăm người rồi! Ngươi biết không, đủ một trăm luôn!

Từ đầu đến cuối Lôi Nghênh đều không để ý tới hắn, rất có cảm giác của cao thủ diễn "anh điên cuồng mặc anh, xem như gió thôi qua núi".

Đáng tiếc, A Cam không phải là Trần Phi Tù - chủ nhân hắn, vẫn không lĩnh hội được tầng ý cảnh này, tự cho rằng lời nói của mình hù dọa được Lôi Nghênh, lập tức cười nhạo, khá có vẻ đắc ý.

Buổi chiều, khi sắp vào ga, Bạch Tiểu Thăng và Trần Phi Tù để lại cách thức liên lạc.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng cười hỏi:

- Cậu đã đặt chỗ ở trước chưa? Nếu không tôi có thể thu xếp cho cậu.

Trần Phi Tù mỉm cười lắc đầu:

- Thôi quên đi, con người tôi không thích nhất chính là những khách sạn cao cấp không gần gũi với dân chúng, cũng không thích bố trí trước, điều này không có ý nghĩa gì cả! Tôi lại thích tự mình tìm một Homestay, như vậy mới thú vị!

Bạch Tiểu Thăng ngược lại cũng có thể hiểu được sở thích này của Trần Phi Tù, lập tức mỉm cười gật đầu:

- Vậy được, tôi không quấy rầy hứng thú của cậu nữa. Trong lúc ở Lâm Thâm, nếu có chuyện gì thì cậu có thể tìm tôi, có thể giúp được, tôi sẽ không từ chối!

Bạch Tiểu Thăng nói lời này cũng đủ thật lòng.

- Được.

Trần Phi Tù toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết:

- Có cơ hội đến chỗ tôi, tôi sẽ chiêu đãi anh thật tốt, làm cho anh cảm nhận được nhiệt tình của dân Châu Phi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và gật đầu.

Khi hai người nói chuyện, Mã Tiêu Tiêu lại đi tới nhìn Trần Phi Tù với ánh mắt nóng bỏng và nói:

- Anh Tù, hay là để tôi làm hướng dẫn viên cho anh đi. Nhà tôi ở tuyến hai trong thành phố Lâm Thâm, tôi đặc biệt quen thuộc với Lâm Thâm!

Trần Phi Tù nhìn Mã Tiêu Tiêu suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu:

- Ừ, cũng được. Vậy đành làm phiền cô rồi! Nhưng con người tôi có một thói quen sẽ không để người ta làm việc không công. Mấy ngày ở Lâm Thâm, cô làm hướng dẫn viên cho tôi một ngày, tôi trả cho cô mười ngàn, tiền không nhiều, cũng không có ý gì khác. Nếu như cô từ chối, vậy tôi sẽ không thể chấp nhận được.

Trần Phi Tù này đúng là tiền nhiều khí lớn, làm hướng dẫn viên một ngày lại cho mười ngàn!

Mã Tiêu Tiêu âm thầm nuốt nước bọt, mỉm cười nói:

- Nếu vậy, tôi cũng... không tiện từ chối anh.

Chuyện này xem như đã được quyết định.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn Mã Tiêu Tiêu.

Đợi cô gái kia vui vẻ trở lại chỗ ngồi, Bạch Tiểu Thăng ngoắc tay ra hiệu cho Trần Phi Tù dịch sát lại gần, khẽ nhắc nhở cậu ta một câu:

- Cậu phải cẩn thận cô gái này đấy. Tôi thấy cô ta cũng không hiền lành gì đâu.

- Yên tâm đi, tôi cũng là một người thông minh, cô ta muốn tiền, tôi cho cô ta tiền, không phải được rồi sao.

Trần Phi Tù không để ý, khẽ cười nói:

- Về phần chuyện khác, trong lòng tôi đều biết, hơn nữa tôi còn có A Cam, còn có thể sợ một cô gái như cô ta có ý xấu gì sao!

Thấy trong lòng cậu ta đã biết, Bạch Tiểu Thăng cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Nửa giờ sau, tàu cao tốc đã tiến vào ga Lâm Thâm.

Bạch Tiểu Thăng từ biệt Trần Phi Tù, dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh xuống xe.

Làm quen với một người bạn như thế, Bạch Tiểu Thăng vẫn cảm thấy rất mới mẻ thú vị.

Ga đường sắt này rất đông người, bọn họ vừa chia tay, lại nhanh chóng biến mất trong biển người.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi ra ngoài ga đã nhìn thấy người tới đón.

Người này đúng là người ít tới, không ngờ ngay cả Hạ Hầu Khải cũng đích thân đến.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng bước nhanh qua gặp mọi người, còn mỉm cười nói với Hạ Hầu Khải:

- Ông Hạ, sao ngài cũng tới vậy!

- Tôi tới đón cậu thôi. Đúng lúc rảnh rỗi, tôi cũng đi ra ngoài hoạt động một chút.

Hạ Hầu Khải cười ha hả nói.

Trong tay ông cụ có thêm một cây gậy chống, cho dù cơ thể cường tráng, nhưng đến tuổi này cuối cùng chân cũng đã yếu hơn.

Bạch Tiểu Thăng cảm động, gật đầu cười chào hỏi với mấy người cũ Trịnh Hồng Cốc, Lý Hạo Phong, Trần Vũ Thành phía sau Hạ Hầu Khải, sau đó đi theo Hạ Hầu Khải ra ngoài.

Mọi người vây quanh một già một trẻ này.

Bên ngoài, xe đã chuẩn bị sẵn sàng. Mọi người lên xe, chạy tới trụ sở chính tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa.

Trên đường đi, Bạch Tiểu Thăng nhặt ra những hiểu biết và những gì từng trải qua ở Nam Mỹ, Bắc Mỹ, nói với đám người Hạ Hầu Khải.

Hạ Hầu Khải cũng nói về tình hình công việc gần đây cho Bạch Tiểu Thăng nghe.

Thời gian đi trên đường không đủ, mọi người trở lại công ty lại trò chuyện tiếp.

Buổi tối, Hạ Hầu Khải triệu tập tất cả quản lý cao cấp ở tổng bộ, mở tiệc chào đón Bạch Tiểu Thăng.

Sau bữa tiệc rượu náo nhiệt, Bạch Tiểu Thăng gọi Hạ Hầu Khải và hơn mười lãnh đạo cấp cao đáng tin lại, nói cho bọn họ biết, chuyện lần này anh ở Hoa Kinh đã liên minh với đám người Giả Thành Sơn, còn nói Hầu Doãn Thành - phó cục trưởng mời anh đi Châu Phi một chuyện.

Đám người Hạ Hầu Khải nghe vậy, đều phấn chấn.

Hạ Hầu Khải còn ở trước mặt mọi người, đại biểu mọi người tỏ thái độ với Bạch Tiểu Thăng:

- Đây chính là đãi ngộ lớn của nhà nước, chúng ta nhất định phải nắm chắc!

- Tiểu Thăng, cậu cứ buông tay ra làm! Chúng tôi kiên định trợ giúp người!

Bạn cần đăng nhập để bình luận