Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2007: Đàm phán thất bại (2)

Bạch Tiểu Thăng chỉ hơi trầm ngâm suy nghĩ một lát, lại cười nói với Hàn Tử Trí:

- Tầm mắt của ngài Hàn đúng là không tệ. Năm nay này ba loại hình kinh doanh này đều có cơ hội không nhỏ, có thể nói sau vài ba tháng nữa có thể đón một đợt đỉnh cao nhỏ, cũng chính là nghênh đón một đợt kiếm tiền lớn. Ngài Hàn muốn sớm ra tay, một khi hành động thỏa đáng thì tài nguyên của công ty ngài thật sự sẽ vào mạnh mẽ tiến vào, phát tài lớn.

Hàn Tử Trí nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt sáng ngời, có phần kinh ngạc lại có phần khen ngợi.

Anh ta tính toán rất cao, khả năng quan sát cũng rất cao, những thương nhân thành công bình thường cũng chưa chắc có thể lọt vào mắt của anh ta.

Bạch Tiểu Thăng thật sự khiến cho anh ta có chút coi trọng!

Bởi vì ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng cũng tinh tế của anh ta, nói đơn giản cũng chính là có thể nhìn thấy cơ hội lớn của các ngành các nghề!

- Đúng vậy, năm nay trong nước ngoài nước gặp phải mấy chuyện lớn kích thích, thúc đẩy, quả thật chính là cơ hội của những ngành sản xuất này. Tôi cũng muốn nhân cơ hội mở rộng một ít nghiệp vụ. Tôi nghĩ tổng giám đốc Bạch là một nhà kinh doanh thông minh, am hiểu sâu về đạo lý liên kết giữa những người mạnh, cũng biết bên phía anh thật ra là không thể độc chiếm thị trường, còn không bằng chia một chén súp cho anh em, cũng là chia cả phiêu lưu, chẳng phải cả hai cùng thắng sao!

Hàn Tử Trí mỉm cười nói.

Đám người Lý Hạo Phong không nhịn được nhìn chằm chằm vào Hàn Tử Trí, bọn họ không nghe được trong việc hợp tác với anh ta có gì được tính là cả hai cùng thắng.

- Cả hai cùng thắng sao?

Bạch Tiểu Thăng lặp lại từ này, mắt cười nói:

- Nếu chỉ chia sẻ chút nguy hiểm thì không cần ngài Hàn phiền lòng, một khi chúng tôi đã quyết định tiến hành đầu tư vào trong một vài lĩnh vực thì cho dù có phải bồi thường tất cả, khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc chúng tôi cũng chịu nổi. Cho dù chúng tôi nhịn không được thì còn có đất nước và trụ sở chính của chúng tôi, không cần ngài phải phiền lòng, chúng ta không sợ phiêu lưu gì cả!

Lúc Bạch Tiểu Thăng nói những lời này, hoàn toàn là dáng vẻ không để ý.

Anh dường như muốn nói mình không quá quan tâm tới hợp tác lần này.

Hàn Tử Trí lập tức nhíu mày, bất chợt nhoẻn miệng cười:

- Tuy nói như vậy, nhưng tôi nghĩ ngài Bạch cuối cùng là người làm thuê, sản nghiệp lớn này cũng không phải là của ngài. Nếu làm ra thành tích sẽ được phía trên khen thưởng, nếu làm không tốt sẽ bị trách phạt, chẳng lẽ không đúng sao? Hơn nữa, tôi cũng có thể bắc cầu nối đường, làm cho bên phía tổng giám đốc Bạch triển khai hợp tác với chỗ cha tôi, như vậy chính là hợp tác lớn hai bên cùng thắng, hai bên cùng có lợi. Bất kể nhìn nhận thế nào, bên phía tổng giám đốc Bạch đều không thiệt, như vậy chẳng phải rất tốt sao?

Hàn Tử Trí không ngờ lại ném ra lợi thế là hợp tác với bên phía cha anh ta, nhằm thuyết phục Bạch Tiểu Thăng mở rộng hợp tác với mình.

Anh ta cảm thấy cha mình rất nổi bật, hay cảm thấy Hàn gia nổi bật, nghĩ rằng Bạch Tiểu Thăng nhất định sẽ vội vàng bằng lòng?

Hàn Tử Trí thật sự rất coi trọng Hàn gia bọn họ.

Trong lòng đám người Lý Hạo Phong không hẹn mà cùng buồn cười.

Nếu như là rất nhiều năm trước, giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc nghe được các loại tồn tại như Hàn Hạp, Lục Vân tới tìm kiếm hợp tác, quả thật sẽ rất vui mừng. Nhưng xưa đâu bằng nay, Bạch Tiểu Thăng làm cải cách đồng thời hận không thể tìm người mạnh ở trên khắp thế nào hợp tác với mình. Lúc này, khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc còn không thiếu một người hợp tác như Hàn Hạp.

Nhưng Hàn Tử Trí không biết rõ tình trạng hiện nay!

Bạch Tiểu Thăng rất bình tĩnh, trên mặt không lộ vẻ buồn vui, rất bình thản cười nói:

- Tôi quả thật hy vọng tiến hành hợp tác với ngài Hàn Hạp, thậm chí đã sớm nghĩ tới chuyện đến nhà thăm hỏi. Nếu có thể có ngài Hàn Tử Trí dẫn cầu nối đường thì thật sự không thể tốt hơn.

Hàn Tử Trí nghe vậy, cho rằng Bạch Tiểu Thăng bị thuyết phục bởi lời mình nói, lập tức mỉm cười, vừa định nói vài lời hợp tác vui vẻ gì đó, lại nghe Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói tiếp:

- Tôi tán thành việc hợp tác với ngài Hàn Hạp là hai bên cùng thắng. Nhưng tôi vẫn không cảm thấy hợp tác với ngài Hàn có gì đáng để nói là cả hai cùng thắng.

Vẻ tươi cười của Hàn Tử Trí trở nên gượng gạo, trong đôi mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng có chút không vui. Anh ta thấy Bạch Tiểu Thăng nói lời này rõ ràng là có ý nói: Tôi hợp tác với cha của anh mới được xem có cả hai cùng có lợi, với anh thì không đáng để nói tới!

Hàn Tử Trí là người cao ngạo tới mức nào, trước sau luôn kiêu ngạo vì mình lấy sức một người tiến vào danh sách Forbes, hơn nữa gia thế bối cảnh của anh ra rất cứng rắn, tự nhận còn hơn tên “làm thuê” Bạch Tiểu Thăng này rất nhiều.

Bạch Tiểu Thăng lợi hại mấy đi nữa, còn không phải là một người làm thuê có thể bị đuổi việc bất kỳ lúc nào sao?

Bạch Tiểu Thăng vừa nói vậy, rõ ràng là khinh thường anh ta!

Hàn Tử Trí có thể nhịn được chuyện gì khác, nhưng duy nhất chỉ có chuyện liên quan đến "tôn nghiêm" này lại khó có thể tha thứ được.

Nhưng Hàn Tử Trí vẫn nén cơn giận, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Bạch Tiểu Thăng nói:

- Tổng giám đốc Bạch, anh nghĩ thế sao? Nhưng anh phải biết, qua tôi giới thiệu hợp tác với cha tôi sao có thể giống với bản thân anh đi hoặc tìm người nói chuyện chứ? Chỉ có tôi làm trung gian thì bên phía anh mới lấy được càng nhiều lợi ích hơn. Từ điểm đó mà nói, hợp tác với tôi có khả năng thúc đẩy chỉnh thể cả hai cùng thắng, không phải sao? Hơn nữa, công ty của tôi cũng không chỉ đơn giản là một công ty bình thường. thực lực công ty của tôi thậm chí sánh vai với hai mươi công ty lớn! Nếu như anh muốn nhìn thấy báo cáo do chúng tôi công khai với bên ngoài trong nửa năm, tôi có thể lấy tới cho anh xem. Hợp tác cùng tôi sẽ giúp cho chỗ anh có thêm một đối tác mạnh mẽ, chẳng lẽ cái này không phải là cả hai cùng thắng sao?

Khi Hàn Tử Trí nói những lời này, giọng điệu rất cứng rắn, còn có một ý trách Bạch Tiểu Thăng không phân biệt tốt xấu.

Đám người Lý Hạo Phong âm thầm nhíu mày. Bạch Tiểu Thăng chịu nghe Hàn Tử Trí phát ngôn bừa bãi, là nể mặt Hàn Hạp cha anh ta, nhưng anh ta còn không tự biết.

Nếu thật sự hợp tác với người như anh ta, về sau sợ rằng không tránh khỏi gặp rắc rối!

Tất cả mọi người kể cả Lý Hạo Phong đều có chút bài xích ý.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Hàn Tử Trí mỉm cười nói:

- Không nói dối ngài Hàn, mấy lĩnh vực ngài nói tới, năm nay chúng tôi quả thật sẽ đầu tư lớn. Trước đây không lâu tôi còn tự mình chuẩn bị. Nhưng rất đáng tiếc, chúng tôi không cần đối tác, lần này sợ rằng đã phải làm cho ngài đi một chuyến uổng công rồi. Hay là như vậy đi, buổi tối ngài ở lại ăn cơm, tôi sẽ bảo tổng giám đốc Lý của chúng tôi tiếp ngài.

Bạch Tiểu Thăng nói vậy là rõ ràng từ chối.

Hơn nữa còn để cho một tổng giám đốc Lý gì đó đón tiếp anh ta, đây là khinh thường ai vậy!

Hàn Tử Trí không nhịn được siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán cũng giật mạnh.

Nhưng anh ta cũng không lập tức tỏ thái độ. Anh ta vẫn có khả năng kiềm chế cảm xúc.

- Tổng giám đốc Bạch, ngài thật sự không muốn suy nghĩ thêm sao?

Hàn Tử Trí trầm giọng nói:

- Cho dù chúng ta tiến hành một vài hợp tác, không cần triển khai trên phạm vi lớn cũng được!

Hàn Tử Trí cho rằng mình đã hạ thấp tư thế hết mức, đồng thời cũng nhượng bộ rất lớn, cũng cho mình một bậc thang đi xuống.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng hợp tác trước một phần với anh ta, cũng không uổng công anh ta tới chuyến này.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Hàn Tử Trí, khẽ nói:

- Không cần.

Bạch Tiểu Thăng tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng thái độ kiên quyết.

Vừa rồi thấy thần thái cử chỉ của Hàn Tử Trí, Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn không quen giống như đám người Lý Hạo Phong. Giờ phút này, cho dù Hàn Hạp cũng muốn tới cửa tới cầu xin hợp tác, không ngờ Hàn Tử Trí không nhận thức rõ được địa vị của bản thân lại còn muốn hợp tác?

Không chờ Hàn Tử Trí nói gì nữa, Bạch Tiểu Thăng đứng lên và thản nhiên nói:

- Tôi còn có việc phải xử lý, ngài Hàn, xin lỗi không tiếp được.

Hàn Tử Trí thấy Bạch Tiểu Thăng có thái độ như thế thì lập tức nổi giận, trong lòng cảm thấy nhục nhã.

Anh ta có cảm giác mình giống như một người xin cơm, người ta thậm chí không cho lấy một miếng đã đuổi mình đi.

- Tổng giám đốc Bạch…

Vẻ mặt Hàn Tử Trí lạnh lùng, bỗng nhiên đứng dậy và trầm giọng nói.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Hàn Tử Trí.

- Anh đối xử với tôi, anh sẽ phải hối hận cho xem!

Hàn Tử Trí hung hăng nói:

- Tạm biệt!

- Ngài Hàn cũng không ăn bữa cơm sao?

Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn không biến sắc trước lời đe dọa của Hàn Tử Trí, ngược lại còn mỉm cười nói với Lý Hạo Phong cũng vừa đứng lên:

- Nếu vậy... Tổng giám đốc Lý, anh còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, tiễn khách đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận