Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2009: Là hợp tác hay là tranh đấu

Hàn Tử Trí xem như bị đập cho xám xịt mặt mày ở chỗ của Bạch Tiểu Thăng, còn chưa bàn bạc được gì đã rời đi.

Đối với loại người tự mãn này, có kết cục như vậy vẫn làm người ta thấy hả lòng hả dạ!

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Lâm Vi Vi không nhịn được nhắc nhở Bạch Tiểu Thăng:

- Anh Tiểu Thăng, cho dù hợp tác với Hàn Tử Trí không ra sao, nhưng Hàn Hạp cha anh ta vẫn là một đối tượng hợp tác không tệ đối với chúng ta. Hôm nay chúng ta không nể mặt Hàn Tử Trí như thế, thật sự... thích hợp sao?

Lâm Vi Vi lo lắng Bạch Tiểu Thăng sẽ vì vậy sinh ra mâu thuẫn với Hàn Hạp.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười:

- Cho dù là trong giới kinh doanh phải chú ý tới đạo lí đối nhân xử thế, nhưng cuối cùng vẫn phải để ý tới thực lực, rèn sắt vẫn cần bản thân cứng rắn, dựa vào lấy lòng để hợp tác thì làm sao có thể lâu dài. Chúng ta đủ mạnh, Hàn Hạp sẽ chủ động tìm tới chúng ta để bàn chuyện hợp tác. Về phần chút xung đột nhỏ, không thoải mái giữa chúng ta và con của ông ta hôm nay, làm một thương nhân thành công lại xuất sắc, ông ta cũng sẽ không để ở trong lòng. Lùi một bước mà nói, cho dù Hàn Hạp để ý lại thế nào! Chúng ta không hợp tác với ông ta là một tiếc nuối nhỏ, ông ta không hợp tác với chúng ta thì đó là tổn thất lớn của ông ta!

Bạch Tiểu Thăng nhìn rất thoáng về vấn đề này, cũng cho rằng người như Hàn Hạp hẳn phải độ lượng.

Phải biết rằng, Hàn Hạp nổi tiếng tới trình độ ngang với Lục Vân, Bạch Tiểu Thăng cũng lấy Lục Vân ra so với.

Ngài Lục Vân ở trong lòng Bạch Tiểu Thăng, có thể nói là một vị có hình tượng nho thương đặc biệt cao. Người cũng nổi tiếng như Lục Vân chắc hẳn không quá mức hẹp hòi.

Lâm Vi Vi nghe cũng thấy có lý, không nhịn được gật đầu, cũng sẽ không lại suy nghĩ về vấn đề này nữa.

Mà từ đầu đến cuối Lôi Nghênh lại chưa từng lo lắng.

Chuyện Hàn Tử Trí tới thăm hỏi đã xem như kết thúc.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng trở về phòng làm việc của mình, xem nội dung quan trọng của trụ sở trong ngày hôm nay.

Khi đang xem, ngoài cửa văn phòng của Bạch Tiểu Thăng vang lên hai tiếng gõ, sau đó Hạ Hầu Khải đẩy cửa đi vào, mỉm cười gọi một tiếng:

- Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu thấy là Hạ Hầu Khải, lập tức mỉm cười đứng lên, vòng qua bàn đi tới:

- Ngài Hạ, ngài còn chưa về nghỉ sao?

Lúc này đã hết giờ làm việc từ lâu.

- Đúng vậy, tôi có chút việc muốn nói chuyện với cậu.

Hạ Hầu Khải mỉm cười đi tới.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng mời ông tới bên sô pha, tự mình đi pha trà.

Hạ Hầu Khải thấy Bạch Tiểu Thăng bận rộn, mỉm cười nói:

- Tôi nghe nói cậu và Hàn Tử Trí tán Hàn gia kia đã từng nói chuyện, kết quả là không nói chuyện hợp, làm cho cậu ta đụng phải một cái đinh không mềm không cứng rắn lại rời đi.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ, chắc là Lý Hạo Phong nói với Hạ Hầu Khải.

- Không khác lắm.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười thừa nhận, rót cho Hạ Hầu Khải chén trà và đưa tới.

Hạ Hầu Khải nhận lấy chén trà, mỉm cười nói:

- Tôi nghe nói thằng nhóc Hàn gia kia rất điên, kết cục này cũng không bất ngờ. Chỉ có điều, chuyện tôi sắp nói với cậu vẫn thật sự có liên quan tới Hàn gia bọn họ.

- Dạ?

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy, lập tức có vài phần kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Khải, chờ ông nói tiếp.

- Là như vậy, không phải cậu vẫn luôn bảo bên này nghiên cứu hướng pháp triển trong mấy ngành sản xuất của chúng ta trong nửa năm qua, muốn tăng thêm nghiệp vụ mới, còn mở rộng người hợp tác có thực lực mạnh sao.

Hạ Hầu Khải nói.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Hạ Hầu Khải nói tiếp:

- Bây giờ, bởi vì chính sách phát triển phía tây của nước ta, gần đây mấy chính phủ bên đó đều đang đưa ra chính sách nâng đỡ cho các ngành sản xuất, vừa lúc chúng ta sắp xếp ở bên đó, trong lúc vô ý xem như đã bắt kịp cơ hội. Đây chính là một cơ hội lớn đặc biệt khó có được, đáng để chúng ta tăng thêm vốn! Theo thời gian, tất nhiên sẽ trở thành động lực mới để chúng ta tăng doanh thu!

Nội dung Hạ Hầu Khải nói còn chưa rõ ràng, Bạch Tiểu Thăng mới về nên tất nhiên mới nghe nói lần đầu, mắt lập tức sáng ngời.

Nhìn Hạ Hầu Khải nói tới thần thái rạng ngời, chắc không thể coi thường những thời cơ này được.

Bạch Tiểu Thăng nghe cũng thấy vui vẻ:

- Đây là chuyện tốt mà. Ngài cũng nói là một thời cơ, tôi nghĩa chắc chắn không sai được! Vậy cứ tăng thêm vốn thoải mái mà làm, làm lớn cũng tốt!

Về phương diện phát triển, từ trước đến nay Bạch Tiểu Thăng đều rất quyết đoán.

- Bản kế hoạch cụ thể thì ngài cứ xác định trước, tôi sẽ xem qua sau.

Bạch Tiểu Thăng nhiệt tình nói.

Hạ Hầu Khải lại cười ha hả, nâng chén trà lên nhấp một hớp và nói:

- Nhưng bây giờ có một vấn đề.

Bạch Tiểu Thăng lập tức ngẩn người.

Hạ Hầu Khải nói tiếp:

- Cho dù chúng ta vừa vặn đuổi kịp cơ hội, ở bên kia lại không chiếm được ưu thế lớn, nhưng bên kia còn có một tập đoàn cũng gần quan được ban lộc, có ưu thế tài nguyên rất lớn. Cái bánh ga-tô này, chúng ta và bọn họ tranh lại có phiêu lưu, kết hợp thì sẽ giảm bớt nguy cơ. Đương nhiên tôi cho rằng tốt nhất vẫn là hợp tác. Nhưng... người chịu trách nhiệm của chúng ta ở đó đi tới tiếp xúc với doanh nghiệp của đối phương hoàn toàn không có hiệu quả.

Bạch Tiểu Thăng liên tưởng tới lời Hạ Hầu Khải vừa nói, lập tức hiểu rõ:

- Ngài nói nhà doanh nghiệp lớn kia chính là Hàn Nghiệp Vạn Hạp!

Nếu không lúc đầu tại sao Hạ Hầu Khải phải nói là có liên quan đến Hàn gia.

- Đúng vậy, chính là Hàn Nghiệp Vạn Hạp!

Hạ Hầu Khải gật đầu thừa nhận.

- Sau khi chúng ta tiếp xúc, mấy công ty con của Hàn Nghiệp Vạn Hạp biểu thị phải chờ thêm tin tức bên kia. Hình như Hàn Nghiệp Vạn Hạp cũng có ý tưởng bàn bạc với chúng ta.

- Thật ra tôi cũng chuẩn bị rồi, thậm chí lần này Hàn Tử Trí tới, tôi cũng tưởng là do Hàn Hạp phái đến.

- Tôi bảo Lý Hạo Phong bỏ xuống mọi công việc, đi tới nói chuyện với cậu ta trước. Nếu cậu ta thật sự đại biểu cho Hàn Nghiệp Vạn Hạp tới, tôi lại ra mặt, thậm chí tôi còn bảo Phùng Ly đi gọi cậu gọi về.

- Nhưng tôi không ngờ Hàn Tử Trí tới đây hoàn toàn là đại biểu cho chính mình để qua bàn việc.

- Tôi lại thấy không hiểu, đây là ý của Hàn Hạp hay là Hàn Tử Trí tự ý quyết định.

Hạ Hầu Khải nói với Bạch Tiểu Thăng như vậy.

Hàn Tử Trí vẫn cho rằng Lý Hạo Phong chẳng qua chỉ một người chịu trách nhiệm bình thường, dù sao ngay cả Phó tổng giám đốc Hàn Nghiệp Vạn Hạp anh ta còn chẳng để vào mắt, tạm thời xem như một kẻ làm thuê trong nhà mình.

Hàn Tử Trí làm sao biết được địa vị của Lý Hạo Phong ở trong lòng Bạch Tiểu Thăng, Hạ Hầu Khải thật ra không tầm thường. Anh ta còn tưởng rằng mình bị tiếp đón không được chu đáo.

- Tôi xem ra, Hàn Tử Trí kia cũng không gánh vác nhiệm vụ gì khác, không phải do cha anh ta phái tới. Anh ta chỉ muốn dùng danh hiệu của nhà bọn họ tới bàn chuyện kinh doanh của anh ta với tôi thôi.

Bạch Tiểu Thăng chỉ trầm ngâm một lát lại nói rất chắc chắn với Hạ Hầu Khải:

- Theo tôi thấy, những vụ kinh doanh của anh ta không đáng để chúng ta hợp tác, cho nên tôi bảo anh ta đi.

Bạch Tiểu Thăng lại nói:

- Bây giờ, nghe ngài nói vậy, chúng ta và Hàn Nghiệp Vạn Hạp có ưu thế riêng ở các ngành sản xuất phía tây, có thể hợp tác, cũng có thể cạnh tranh lâu dài.

Hạ Hầu Khải gật đầu:

- Theo lý trí thì hợp tác vẫn tốt hơn, so sánh ưu thế hai bên trong lĩnh vực đó thì vẫn là Hàn gia chiếm phần hơn. Đương nhiên, nếu như tính thêm các bạn liên minh của chúng ta ở trong nước thì tình hình lại có khác biệt rất lớn.

Hạ Hầu Khải mỉm cười nói:

- Đặc biệt là tôi không ngờ, lần này cậu trở về, không ngờ lại thành lập quan hệ bạn liên minh với Giả Thành Sơn của tập đoàn Giả thị, Lư Thiên Đạo của tập đoàn Vạn Hồ, Trương Thanh Lâm của tập đoàn Tử Ngữ, trên thực tế Hàn gia không thể so với được với ưu thế của đội hình chúng ta.

- Nhưng hợp tác vẫn là lựa chọn tối ưu, đúng không.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Cho dù ấn tượng của Bạch Tiểu Thăng đối với Hàn Tử Trí không được tốt lắm, nhưng vẫn muốn trở thành người hợp tác với Hàn Hạp.

Hạ Hầu Khải gật đầu.

- Vậy mau chóng sắp xếp các cuộc gặp mặt và thăm hỏi cao cấp, trao đổi thủ tục hợp tác với bên phía Hàn Hạp đi.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Nếu như thuận lợi, cuối tháng trước khi tôi đi Châu Phi cũng muốn hẹn gặp Hàn Hạp một lần, tốt nhất là có thể xác định một chút về chuyện hợp tác.

Bạch Tiểu Thăng là một người làm việc thực tế, cũng nhanh gọn, quyết đoán.

Hạ Hầu Khải cười:

- Tôi đã biết cậu sẽ quyết định như vậy mà. Có thể hợp tác thì vẫn hợp tác tốt hơn.

- Chỉ có điều tôi cũng nói rồi!

Vẻ mặt Hạ Hầu Khải lại trở nên nghiêm nghị:

- Lấy thực lực của chúng ta và đoàn đội bạn liên minh phía sau chúng ta, cho dù tiến vào lĩnh vực mới mà Hàn gia chiếm ưu thế, chúng ta cũng hoàn toàn không khiếp sợ! Vẫn có thể đè ép được rắn địa đầu bọn họ, cho nên có cái này để lựa chọn, để làm chỗ dựa, chúng ta không cần phải nhượng bộ ở một vài điều kiện!

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên gật đầu.

Hợp tác, anh không sợ, tranh đấu, anh càng không sợ.

Đây chính là sự tự tin của người mạnh!

Bạch Tiểu Thăng lại nói chuyện với Hạ Hầu Khải thêm một lúc.

Hạ Hầu Khải uống hết chén trà, mỉm cười đứng lên nói:

- Được rồi, chuyện nên cũng đã nói xong, bây giờ không còn sớm nữa, tôi về nghỉ ngơi đây. Hôm nay thật mệt mỏi! Tiểu Thăng cậu cũng về sớm nghỉ ngơi đi. Hai ngày tới, cậu và Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh có thể trở về nhà thăm gia đình. Tôi nghĩ, chờ tới lúc cậu trở về, bên phía Hàn gia hẳn cũng có tin tức rồi.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười đứng dậy:

- Được, tôi nghe ngài. Ngài trở về nghỉ ngơi sớm, có công việc gì vất vả có thể giao cho người khác làm, tuyệt đối đừng làm cho mình phải mệt mỏi đấy.

Hạ Hầu Khải cười ha hả gật đầu, đi ra ngoài. Bạch Tiểu Thăng tự mình tiễn ông ra khỏi văn phòng.

Chờ sau khi tiễn Hạ Hầu Khải đi rồi, Bạch Tiểu Thăng trở lại xem hết tập hồ sơ, cũng thu dọn đồ đạc, gọi Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh trở về nơi ở.

Đêm đó, cả đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau, Bạch Tiểu Thăng mở một cuộc họp của lãnh đạo cấp cao, sắp xếp một vài công việc chính cho giai đoạn sau này, cũng chuẩn bị một hai ngày sau về thăm nhà một chút.

Chờ tới trưa ngày thứ ba, Bạch Tiểu Thăng nhận được một lời mời, đến từ người bạn mới kia - Trần Phi Tù.

Ở trong điện thoại, Trần Phi Tù nói sắp rời khỏi Lâm Thâm nên muốn mời đám người Bạch Tiểu Thăng ăn bữa cơm để cảm ơn.

Bạch Tiểu Thăng không từ chối, dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, tới đúng hẹn.

Mặc dù Trần Phi Tù mới lần đầu tới Lâm Thâm nhưng chọn chỗ thực sự không tệ. Đây là một quán ăn riêng có tiêu chuẩn rất cao, mỗi người thấp nhất cũng phải tốn hơn một nghìn.

Nhưng đối với tù trưởng tương lai giàu có này thì chút tiền ấy thật sự không tính là gì cả.

Gặp lại ba người Bạch Tiểu Thăng, Trần Phi Tù đặc biệt cao hứng, cười không khép miệng.

Ba người Bạch Tiểu Thăng hợp tính với cậu ta, còn cứu cậu ta một mạng, cậu ta cũng thật lòng muốn kết bạn với bọn họ.

- Theo lễ tiết của Trung Quốc chúng tôi, thật ra bữa tiệc đưa tiễn này phải do chủ nhà chúng tôi mời mới phải.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

- Đừng mà, các người có ơn với tôi, nếu như ngay cả bữa cơm cũng không để cho tôi mời, vậy tôi sẽ rất khó chịu đấy! Còn nhiều thời gian, lần này tôi đi cũng đâu phải không trở lại. Nếu có cơ hội tôi còn muốn mời các người đến trong nhà tôi làm khách đấy.

Trần Phi Tù vui vẻ sử dụng tiếng Trung rất thành thạo trêu chọc ba người.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy cũng mỉm cười, nói:

- Sẽ có cơ hội.

Bạch Tiểu Thăng không nói với Trần Phi Tù về chuyện cuối tháng sẽ đi Châu Phi. Thứ nhất, cuối tháng Trần Phi Tù chưa chắc đã trở về Châu Phi. Thứ hai, đám người Bạch Tiểu Thăng đi theo đoàn, cũng không chắc sẽ đi tới nước của Trần Phi Tù. Nếu chẳng may không đi ngang qua, cho dù Bạch Tiểu Thăng muốn cũng vô dụng.

Cho nên, Bạch Tiểu Thăng không nói.

Trần Phi Tù và Bạch Tiểu Thăng vừa nói vừa cười, Lâm Vi Vi thỉnh thoảng nói xen vào trêu chọc.

A Cam lại đi đến bên cạnh Lôi Nghênh, khác hẳn với vẻ lạnh lùng trước đó, bây giờ hắn luôn tươi cười nói chuyện với Lôi Nghênh.

Nếu không phải A Cam nói tiếng Trung kém hơn Trần Phi Tù, sợ rằng đã sớm "Anh trai lớn anh trai nhỏ" lôi kéo làm quen rồi.

Trước đây cho dù A Cam giả vờ bất tỉnh, nhưng vẫn nhìn lén thấy vẻ dũng mãnh không gì địch nổi của Lôi Nghênh, trong lòng thật sự bội phục vị dũng sĩ này.

Đối mặt với sự nhiệt tình, trực tiếp như vậy, Lôi Nghênh ngược lại cũng rất khách sáo.

Nói tóm lại, bữa cơm này có thể nói là cả khách và chủ đều vui mừng.

Cơm nước no nê, sau khi nói chuyện một lúc lâu, mọi người chia tay.

Đám người Bạch Tiểu Thăng chúc Trần Phi Tù đi đường thuận lợi. Khi Trần Phi Tù cảm ơn lại cảm động và nhớ tới ân tình của đám người Bạch Tiểu Thăng, hết lần này đến lần khác nhấn mạnh có cơ hội nhất định phải mời Bạch Tiểu Thăng đi tới nhà mình chơi, cậu ta nhất định sẽ lấy lễ lớn đãi khách, vân vân.

Một ngày này từ biệt Trần Phi Tù.

Qua hôm sau, ba người Bạch Tiểu Thăng đều lên đường về nhà thăm người thân.

Dù sao, bọn họ sắp đi Châu Phi, cũng phải chuẩn bị trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận