Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2017: Tôi theo tới cùng!

Nghe Lâm Kha nói ông Hạ đang chờ mình, muốn nói chuyện với mình, đàm phán bên Hàn Hạp xảy ra vấn đề, Bạch Tiểu Thăng lập tức nhíu mày.

Trước đây, Hàn Tử Trí tới tìm anh nói chuyện hợp tác, bị anh từ chối.

Nguyên nhân, nội dung hợp tác là do Hàn Tử Trí tự mình kinh doanh, không liên quan đến Hàn gia.

Theo Bạch Tiểu Thăng thấy, những kinh doanh của Hàn Tử Trí đi quá nhanh, quá tạp, không trải qua lắng đọng, lại một mặt theo đuổi phong trào, căn cơ dường như không ổn.

Nói không dễ nghe, lập tức có thể bị lật đổ.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên sẽ không đến mức không lý trí mà đi gánh chịu mạo hiểm không cần thiết với Hàn Tử Trí.

Lúc đó, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp từ chối Hàn Tử Trí, đồng thời cho rằng sẽ thương nhân lớn như Hàn Hạp sẽ không chú ý tới chuyện này.

Dù sao Hàn Hạp là nhân vật nổi tiếng giống như Lục Vân của tập đoàn Đằng Vân, ít nhất vẫn phải có chút độ lượng.

Vậy bây giờ, Hàn Hạp từ chối hợp tác với khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc bọn họ, trong này hẳn là có những suy nghĩ khác, hay vẫn liên quan tới chuyện kia...

Bạch Tiểu Thăng chỉ thoáng trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu hỏi Lâm Kha:

- Đàm phán với Hàn Hạp rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, không thể đồng ý về điều kiện, hay Hàn gia muốn làm một mình, không muốn chia một chén súp cho người khác, hoặc vì nguyên nhân gì khác? A Kha, cô còn biết gì nữa?

Lâm Kha trực tiếp lắc đầu:

- Cái khác thì em không được rõ lắm.

Cô cũng không phải là người chịu trách nhiệm về chuyện này, cũng chỉ nghe Hạ Hầu Khải nhắc qua một chút.

- Em cảm thấy rất có khả năng vấn đề nằm ở chỗ trên người Hàn Tử Trí. Trước đây hắn đến nhà nói chuyện hợp tác, anh Tiểu Thăng không tiếc cứng rắn từ chối, chọc cho hắn mất mặt, lúc này nếu như truyền vào trong giới kinh doanh, vậy không chỉ Hàn Tử Trí mất mặc mà Hàn gia cũng vậy. Hàn Hạp có thể không nổi giận, còn hợp tác với chúng ta sao.

Lâm Vi Vi nói.

- Nếu thật sự như vậy, Hàn Hạp đúng là quá hẹp hòi.

Lôi Nghênh ngồi bên cạnh lẩm bẩm nói.

Lâm Kha tò mò nhìn mọi người, lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng:

- Em nghe nói về chuyện anh từ chối Hàn Tử Trí, nhưng em cho rằng như vậy là đúng mà. Cha hắn cũng vì vậy mà tức giận, không hợp tác với chúng ta sao?

Bạch Tiểu Thăng ung dung nói:

- Bây giờ, vẫn chưa thể kết luận được, có lẽ có những nguyên nhân khác. Hàn gia ở trong lĩnh vực do chúng ta để mắt tới chiếm ưu thế cực lớn, nếu như bọn họ muốn làm một mình, vậy cũng phải có đầy đủ lý do, đầy đủ thực lực.

Dù sao có thể chiếm càng nhiều lợi ích, ai muốn chia ra chứ.

Không thấy Hạ Hầu Khải, không nghe được thêm tin tức, Bạch Tiểu Thăng không muốn suy đoán linh tinh, như vậy không có chút ý nghĩa nào, cũng không hề lý trí, chỉ là vô bổ khi muốn tìm cách giải quyết vấn đề.

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói với mọi người:

- Được, chúng ta tạm thời không nói về đề tài này nữa.

Bạch Tiểu Thăng quay sang Lâm Kha, mỉm cười nói:

- Tôi nhưng nghe nói, cô không chỉ làm việc thật sự không tệ, cuộc sống cũng thoải mái. Đừng vội phủ nhận, tôi nhìn đám bạn bè của cô rồi. Thành thật nói đi, có mang đặc sản cho chúng ta không thế!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nghe vậy, cũng cười nhìn Lâm Kha.

Lâm Kha cười hì hì, vung đôi bàn tay đấm vào vai Bạch Tiểu Thăng:

- Lãnh đạo, ngài xem, em lại quên chặn ngài rồi... A, không phải, em nói là em làm sao có thể quên mang quà về cho ngài chứ? Em là fan hâm mộ vừa trung thành lại đáng yêu của ngài đấy.

...

Trên đường đi cứ trêu chọc Lâm Kha, ngược lại cũng không thấy buồn chán, vô thức, đám người Bạch Tiểu Thăng đã ngồi xe về đến trụ sở chính.

Bạch Tiểu Thăng bảo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, Lâm Kha đi làm việc, bản thân đi thẳng đến văn phòng Hạ Hầu Khải.

Bạch Tiểu Thăng gõ cửa nghe tiếng mời vào, mới đẩy cửa bước vào. Đừng xem bây giờ anh là người đứng đầu khu Đại Trung Hoa, trên cấp bậc còn làm tới tổng giám đốc sự nghiệp, ngang hàng với Tưởng Quát, nhưng anh vẫn duy trì sự tôn trọng lớn nhất đối với Hạ Hầu Khải, đây cũng là điểm khiến cho người khác tôn trọng.

Ở chỗ Bạch Tiểu Thăng không tồn tại chuyện người đi trà lạnh, cũng khiến cho trái tim những người phía dưới cảm thấy ấm áp.

Hạ Hầu Khải đang kiểm tra hồ sơ, ngước mắt phát hiện người đi vào là Bạch Tiểu Thăng thì lập tức mỉm cười đứng dậy, vòng qua bàn đi ra.

- Cậu đã về rồi, tới ngồi bên này đi.

Hạ Hầu Khải chỉ vào bên khu sô pha, mỉm cười đi lấy trà mình cất kỹ.

- Ông Hạ, tôi làm cho.

Bạch Tiểu Thăng bước nhanh về phía trước, lấy lá trà lại xoay người đi pha.

Hạ Hầu Khải không khách sáo, mỉm cười đi tới trên sô pha ngồi xuống, không nhịn được đấm lưng, than thở:

- Không nhận già cũng không được, nếu trước đây ngồi xem tài liệu mấy giờ cũng không đến mức mệt như vậy.

Bạch Tiểu Thăng bưng trà đi tới, khẽ trách cứ:

- Ngài phải chú ý sức khỏe, không thể khổ cực như vậy được, nếu không bệnh cũ tái cũ lại phải qua phòng giám hộ kia. Ngài chịu tội còn chưa đủ sao. Nếu ngài cứ như vậy, tôi lại phải thu hồi công việc của ngài mất thôi.

Bạch Tiểu Thăng xem Hạ Hầu Khải như ông nội của mình, phê bình cũng là quan tâm từ tận đáy lòng.

- Được, cậu là lãnh đạo, cậu phê bình đúng, tôi nghe cậu.

Hạ Hầu Khải tất nhiên biết Bạch Tiểu Thăng quan tâm mình, ông mỉm cười và cảm thấy rất ấm lòng.

Bạch Tiểu Thăng cũng tươi cười, chờ trà pha xong lại rót cho ông cụ một chén trà nóng đưa qua.

- Nói chuyện công việc đi.

Hạ Hầu Khải đang cầm trà nóng và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Trên đường đến đây, con bé Lâm Kha hẳn đã nói với cậu rồi.

Bạch Tiểu Thăng rót cho mình chén trà, gật đầu nói:

- Cô ấy có nói một chút, bảo đàm phán với bên Hàn Hạp không quá thuận lợi.

Nói tới chuyện này, Hạ Hầu Khải không cười nữa, hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, đâu chỉ không thuận lợi. Tôi thật sự đã đánh giá quá cao về Hàn Hạp này rồi.

Bạch Tiểu Thăng tập trung tinh thần lắng nghe.

- Trước đây, khi tôi còn ở vị trí của cậu đã tiếp xúc qua với Hàn Hạp nhưng không nhiều, cũng không hợp tác gì.

Hạ Hầu Khải nói:

- Nhưng qua quan điểm của một vài người trong giới, người này không được tốt lắm, kém xa so với nhà kinh doanh như Lục Vân. Nhiều năm như vậy, tôi còn tưởng rằng hắn đã thay đổi, ai biết hoàn toàn không có! Vẫn làm việc không chịu nổi như vậy, có phần không phóng khoáng!

Bạch Tiểu Thăng biết, trên đời này có rất nhiều người thành công cũng làm được chuyện lớn, nhưng không thể nói độ lượng nhỏ thì sẽ không thành công, có người trời sinh bụng dạ hẹp hòi, nhân phẩm không tốt, lại có thể dựa vào sự dũng mãnh hung ác, tàn bạo, ánh mắt độc đáo, lại thêm số mệnh, cũng có thể sáng tạo ra mảnh đất thuộc về riêng mình.

Sợ rằng, Hàn Hạp chính là tồn tại như vậy.

Hạ Hầu Khải nói tiếp:

- Vì tiếp xúc với hắn, tôi đã phái Lý Hạo Phong, Trịnh Hồng Cốc, Trần Vũ Thành qua, chỉ thiếu bản thân mình đi, đội hình này không nhỏ rồi. Có thể nói là dưới tổng giám đốc Bạch cậu, đây là đội hình mạnh nhất. Hàn Hạp không thể không biết địa vị của bọn họ. Hắn thì sao chứ? Trước truyền lời bảo đám người Lý Hạo Phong yên tâm, lại cho người chiêu đãi, sau đó bảo đám người Lý Hạo Phong chờ thêm mấy ngày, nói bản thân mình sẽ lập tức trở về. Kết quả, đội hình mạnh nhất của chúng ta chờ ở đó, không, phải nói là bị hút ở nơi đó. Hàn Hạp lại chạy đi tới phía tây tranh thủ sắp xếp. Ngay sáng hôm nay, hắn ở bên kia mở buổi họp báo, liên tiếp tung ra năm động tác lớn, hoàn toàn bỏ qua bất kỳ kẻ nào, chỉ do Hàn gia làm một mình! Hứa hẹn với nhiều phía sẽ đồng thời đều thực hiện!

Khi Hạ Hầu Khải nói chuyện lại liên tục cười lạnh, trên mặt cũng có vài phần tức giận.

Chuyện này, bọn họ xem như ngầm chịu thiệt. Hàn Hạp biết rõ bọn họ vì chuyện gì mà tới cửa, cũng có quyết định không hợp tác mà vẫn giữ nhân vật then chốt lại, còn bản thân lén làm việc.

Nếu nói cách làm của hắn không vi phạm pháp luật nhưng không tính là sai, chỉ là khiến người ta tức giận, cảm giác bị hắn hãm hại, cảm giác hắn không đi theo con đường chính công.

Bạch Tiểu Thăng cũng khẽ nhíu mày.

Hàn Hạp thật biết điều, ổn định bọn họ, tự mình chạy đi ăn mảnh. Không sợ truyền ra sẽ mất mặt sao.

- Chỉ mới mấy ngày qua, cho dù Hàn Hạp có năng lực hơn người, trong tay có thể rất nhiều người, sợ cũng không làm được tất cả bố cục như vậy. Tôi đoán, hắn đã sớm bắt tay vào làm rồi.

Bạch Tiểu Thăng phân tích nói:

- Chúng ta ở bên kia, hắn không thể không chú ý, tôi cảm thấy hắn chuẩn bị cả hai tay, trong đó cũng có phương án hợp tác với chúng ta, chỉ cuối cùng không thi hành mà thôi.

Hạ Hầu Khải nâng chén trà lên, nhấp một hớp trà:

- Hắn có chuẩn bị mấy tay thì chúng ta không biết, nhưng hắn “cướp chạy” là sự thực không cần tranh cãi. Cậu biết không, hắn không chỉ cướp tài nguyên, cướp đường, còn cùng mấy tỉnh bên kia thành lập tổ chức buôn bán vượt ra ngoài ranh giới, đồng thời ngầm áp dụng bao vây đối với doanh nghiệp của chúng ta ở đó!

Bạch Tiểu Thăng ngược lại không ngạc nhiên về điều này.

Nếu quyết định không hợp tác với bọn họ, tất nhiên sẽ tiến hành xa lánh, đề phòng, đẩy đổ, đây cũng là một cách làm, chỉ có thể nói người này thật sự không phóng khoáng.

- Đáng giận nhất chính là chúng ta đều biết tin tức, hắn còn cho người ta truyền lời cho đám người Lý Hạo Phong, bảo bọn họ tiếp tục chờ, nói hắn chậm nhất là sáng mai nhất định sẽ trở lại.

Hạ Hầu Khải tức giận cười lạnh:

- Đối với người của chúng ta, có thể kéo lại được thì kéo. Cậu nói xem, nếu như chúng ta sớm rút lui thì bất kính với nhà người ta, người ta hình như tiết lộ một chút thiện cảm và ý định hợp tác, chúng ta làm như vậy lại đại biểu buông tha mình, làm cho hắn chiếm dư luận. Nếu chúng ta không rút người về, sẽ không đủ người chủ trì chuyện bên này, càng không có cách nào điều người qua xử lý chuyện làm ăn đang gặp nguy cơ phía tây. Cậu nói xem như vậy có xấu xa không!

Bạch Tiểu Thăng cũng cười:

- Là thật giỏi tính kế!

Hạ Hầu Khải cười lạnh:

- Nhưng tôi cũng không ngốc, nghe được những hành động của Hàn Hạp ở phía tây, tôi bảo Lý Hạo Phong – người dẫn đầu ở lại đó, nhận được tin tức thì rút đám người Trịnh Hồng Cốc, Trần Vũ Thành về. Tối nay bọn họ sẽ đến Lâm Thâm.

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu.

- Tôi tin tưởng, bây giờ Hàn Hạp cũng biết bên kia chỉ có một Lý Hạo Phong chờ hắn. Tôi dám đánh cược với cậu, hắn nhất định sẽ mượn cớ công việc của mình quá bận rộn, bảo Lý Hạo Phong bay đi tìm hắn, hoặc sửa lại lịch ngày khác gặp mặt.

Hạ Hầu Khải nói.

Ông cụ này cũng là người trải qua mưa gió, tâm tư chẳng khác nào yêu nghiệt.

Bạch Tiểu Thăng cũng tán thành suy đoán của ông.

Nếu Hàn Hạp thật sự làm như vậy, không chỉ không phải đạo, còn có cảm giác trở mặt.

- Vậy xem bước tiếp theo hắn đi như thế nào đã!

Bạch Tiểu Thăng cũng trầm giọng nói.

Đối phương làm thế nào, anh lại ứng phó như thế.

Dù là hợp tác hay tranh đấu, anh vẫn không sợ!

Đúng lúc này, có tiếng chuông reo lên, đến từ bàn làm việc của Hạ Hầu Khải.

- Là điện thoại của tôi.

Hạ Hầu Khải nói xong lại muốn đứng dậy đi lấy.

- Ngài cứ ở đây chờ, tôi đi lấy cho ngài.

Bạch Tiểu Thăng đứng lên và đi tới cầm điện thoại của Hạ Hầu Khải đến.

- Là Lý Hạo Phong.

Bạch Tiểu Thăng thoáng nhìn qua rồi đưa điện thoại cho Hạ Hầu Khải nói.

Hạ Hầu Khải gật đầu, nghe máy:

- Hạo Phong, tình hình thế nào gì?

Bạch Tiểu Thăng ngồi im ở bên cạnh, chờ đợi Hạ Hầu Khải nghe điện thoại xong.

- Được, được, tôi biết rồi, sáng mai cậu lên máy bay trở về, cũng không cần quá sốt ruột, tổng giám đốc Bạch của chúng ta đã trở về rồi.

Hạ Hầu Khải liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng và nói với Lý Hạo Phong.

Chờ Hạ Hầu Khải cúp máy mới vứt điện thoại lên bàn trà, nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Cậu xem, tôi đoán không sai. Lý Hạo Phong vừa nhận được tin tức, Hàn Hạp nói thật ra không phân thân ra được, mời Lý Hạo Phong đi tới thành phố của hắn nói chuyện. A, tôi sợ Lý Hạo Phong qua cũng bị lôi kéo, cũng không có thành quả gì đáng nói. Tôi dứt khoát bảo Lý Hạo Phong tìm một lý do trở về.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy gật đầu. Nếu biết đối phương có dự định gì, vậy bọn họ không cần uổng phí người ở đó nữa, đặc biệt còn là đại tướng như Lý Hạo Phong vậy.

- Thuận tiện, Hàn Hạp còn nói với Lý Hạo Phong một câu, bảo cậu ta chuyển lời lại cho cậu.

Hạ Hầu Khải nhìn Bạch Tiểu Thăng với ý tứ sâu xa, mỉm cười nói:

- Cậu đoán là gì?

- Có liên quan đến Hàn Tử Trí sao?

Bạch Tiểu Thăng híp mắt lại và chờ đợi.

Hạ Hầu Khải cười "Ha ha" lạnh lùng nói:

- Hàn Hạp nói, cảm ơn tổng giám đốc Bạch đã chỉ giáo cho con trai hắn!

Quả nhiên, Hàn Hạp đưa ra quyết định cũng có một phần liên quan tới Hàn Tử Trí.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy, lập tức cười giễu cợt.

Quả nhiên, anh đã quá xem trọng Hàn Hạp kia.

- Đúng rồi, bây giờ người ta đã vượt qua tiến độ của chúng ta khá nhiều. Cho dù Trịnh Hồng Cốc, Trần Vũ Thành trở về cũng đã khuya, suốt đêm bắt đầu làm việc thương lượng đối sách cũng đã chậm. Cậu làm lãnh đạo lớn, sao không nóng nảy vậy?

Hạ Hầu Khải mỉm cười nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Hạ Hầu Khải, cũng cười:

- Ngài đừng nói đùa với tôi, thật ra ngài đã sớm có đối sách rồi đúng không. Nếu như tôi không đoán sai, bên ngài đã sớm bảo đám người Lý Hạo Phong chuẩn bị, chúng ta không chỉ kế hoạch, đồng thời còn có phương án áp chế ngược nhằm vào cách làm của đám người Hàn Hạp bây giờ! Nếu không, ngài không thể thản nhiên như thế. Bây giờ ngài cho tôi xem, để cho tôi cố gắng nghiên cứu một hồi.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng sắc bén:

- Nếu Hàn Hạp muốn tranh đấu với chúng ta, vậy tôi sẽ theo tới cùng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận