Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2020: Chờ đợi trong sự dày vò

Tối hôm đó, Bạch Tiểu Thăng quay về trụ sở chính. Đám người Trịnh Thiên Hồng, Trần Vũ Thành đã trở về. Mà sáng sớm hôm sau, Lý Hạo Phong cũng lên máy bay vào về đến trụ sở chính. Tất cả mọi người biết được hành động bên phía Hàn Hạp, cũng biết tình cảnh khốn khó của bọn họ lúc này nên đều vội vàng đưa ra cách ứng đối.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, sáng sớm Bạch Tiểu Thăng trở về lại rất bình tĩnh, không những không tập hợp mọi người lại họp để thương lượng cách đối phó với bên đó, thậm chí ngay cả sáng hôm sau cũng không thấy tung tích, không gọi mọi người tới gặp. Điều này làm cho đám người Trịnh Thiên Hồng, Trần Vũ Thành không hiểu nổi.

Sáng sớm, đám người Trịnh Thiên Hồng không nhịn được, chạy tới chỗ của Hạ Hầu Khải, muốn hỏi thăm xem ông Hạ lúc nào mới cho họp để thảo luận.

Bây giờ bọn họ có mấy công ty mới ở phía tây, đối thủ lại vượt lên trước, chậm một phút cũng là tổn thất, cũng kéo dài khoảng cách giữa hai bên!

Đám người Trịnh Thiên Hồng sốt ruột, Hạ Hầu Khải lại không vội, đều trả lời bọn họ như nhau, bảo bọn họ trở lại chờ tin tức.

Hạ Hầu Khải chỉ nói Bạch Tiểu Thăng đã biết tình hình, tất nhiên sẽ có chủ trương. Trước khi Bạch Tiểu Thăng tập hợp mọi người, bọn họ có thể tạm thời chú ý tình hình, sau đó... ở văn phòng đợi lệnh.

Điều này khiến cho đám người Trịnh Thiên Hồng không biết phải nói gì nữa.

Ra khỏi văn phòng của Hạ Hầu Khải, Trịnh Thiên Hồng vẫn nhíu mày nói thầm với mọi người:

- Anh nói xem, tổng giám đốc Bạch của chúng ta và ông Hạ đang muốn làm gì vậy? Lúc này đã lửa cháy đến nơi rồi còn không vội vàng thương lượng kế cách, còn muốn chúng ta trở lại chờ. Càng chờ thì tình hình chẳng phải càng hỏng bét sao?

Trịnh Thiên Hồng thật sự sốt ruột. Lời của anh ta cũng đại biểu cho tâm tư của một số người.

- Tổng giám đốc Trịnh, anh cũng không cần quá nóng vội, anh cảm thấy tổng giám đốc Bạch của chúng ta và ông Hạ là người hành sự cẩu thả, không biết nặng nhẹ sao? Nếu bọn họ nói phải đợi thì nhất định là có đạo lý của bọn họ, vậy chúng ta cứ chờ là được, lúc này sốt ruột cũng vô dụng, còn không bằng trở lại cố gắng nghiên cứu tình hình, đợi đến khi họp cũng có thể nói thêm vài ý kiến xây dựng. Đây mới là điều chúng ta cần phải làm.

Trần Vũ Thành đi qua bên cạnh nói.

Mọi người nghe vậy cũng gật đầu, cảm thấy Trần Vũ Thành nói có lý.

Trịnh Thiên Hồng rầu rĩ thở hắt ra:

- Tôi biết đạo lý này, nhưng thật sự bị nhà họ Hàn bên kia chọc tức rồi. Chúng ta sớm thành lập công ty mới ở mấy tỉnh phía tây, thông qua các con đường, bố trí tốt rồi, vốn có thể sánh ngang với nhà họ Hàn, sau đó cho rằng 'hai bên hợp lại cùng thắng” mới là tốt nhất. Kết quả thì sao chứ? Lại để cho người ta chui qua chỗ trống, trên thực tế chính là bị hãm hại, tôi thật sự nuốt không trôi được cơn giận này! Nếu như bên kia đầu tư thất bại, thì còn đỡ giận.

Nói thẳng ra, bọn họ không phải không nghĩ tới chuyện nhà họ Hàn muốn làm một mình, hai bên trong tình trạng cạnh tranh, dù sao trước đây Hạ Hầu Khải đã đưa ra ba loại ý tưởng, bọn họ cũng từng tham khảo đưa ra kiến nghị.

Chỉ là không ngờ nhà họ Hàn dùng kế hoãn binh, lại ngầm có hành động như vậy quả thật hơi khinh người.

Trịnh Thiên Hồng tức giận cũng là vì điều này.

- Đúng vậy!

- Chúng ta vốn có thể có cơ hội cạnh tranh với bọn họ!

- Chúng ta có ý hợp tác, người ta lại dùng kế hoãn binh, ôi!

Người bên ngoài buồn giận.

Trần Vũ Thành rất hiểu, cho dù là anh ta vừa khuyên mọi người, trong lòng cũng thấy uất nghẹn.

- Yên tâm đi, có tổng giám đốc Bạch và ông Hạ chủ trì đại cục, nhà họ Hàn bên kia đừng mong chiếm được lợi từ chúng ta!

Trần Vũ Thành chỉ có thể an ủi người khác, cũng an ủi mình như thế.

Cuối cùng, mọi người cũng đành rời đi, về chờ tin tức.

Nhưng mãi đến khi Lý Hạo Phong trở về, Bạch Tiểu Thăng, Hạ Hầu Khải vẫn không tập hợp mọi người.

Dưới tình thế cấp bách, mọi người tập trung ở chỗ của Lý Hạo Phong, khuyến khích anh ta đi hỏi thăm tình hình.

Trong lòng Lý Hạo Phong cũng rất sốt ruột, lại thêm mọi người kích động nên lúc này đi tìm Hạ Hầu Khải.

Kết quả, lúc này ngay cả Hạ Hầu Khải cũng không có ở trong văn phòng, có người nói Bạch Tiểu Thăng đã mời ông đi rồi.

Nhưng ông Hạ nhắn lại cho mọi người một câu: không cần đi tìm ông và tổng giám đốc Bạch nữa, đúng ba giờ chiều sẽ họp!

Cuối cùng cũng có tin tức họp, nhưng ba giờ chiều à? Sao bọn họ còn phải chịu đựng tới mấy giờ chứ...

Trong lòng mọi người vừa bất lực lại vô cùng lo lắng.

Nhưng bọn họ chỉ có thể chờ đợi.

Mà không chỉ lãnh đạo ở trụ sở chính tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa có tâm trạng này, các quản lý doanh nghiệp phía dưới cũng vậy.

Tỉnh Tây Lĩnh, một tỉnh lớn đất rộng người ít ở phía tây Trung Quốc.

Thành phố cấp tỉnh, thành phố Vân Đính.

Tình hình phát triển ở phía đông thành phố Vân Đính đã có mấy hoạt động hợp tác quan trọng được tuyên bố từ mấy ngày trước, đó là công trình cải tạo nguồn năng lượng mới liên kết với tập đoàn Đại Thần.

Mà gần tới trưa, ở trụ sở chính một công ty năng lượng mới khác ở thành phố Vân Đính – công ty thương nghiệp Tây Hợp, Lưu Vi Chi quản lý công ty đang ở trong phòng làm việc nhíu mày, nhìn tin tức mới được tuyên bố.

Mấy vị phó tổng giám đốc công ty đều có mặt, vẻ mặt uất ức.

- Các anh nói xem chuyện này là sao chứ?

Trong lời nói của Lưu Vi Chi có phần tức giận, gõ hai ngón tay xuống bàn:

- Ban đầu, việc cải tạo nguồn năng lượng mới này, ngoại trừ tập đoàn Đại Thần kỹ thuật năng lượng mặt trời còn có nhà chúng ta, từ kỹ thuật đến thiết bị đến năng lượng hiệu quả, tới điều kiện tự nhiên ở Vân Lĩnh này, chúng ta chiếm ưu thế mới đúng! Kết quả anh xem thử, lại để cho người ta cướp mất tiên cơ! Tức chết tôi mà!

- Theo tôi, sớm nên tích cực trao đổi với các ban ngành có liên quan, suy nghĩ phổ cập kỹ thuật khoa học của chúng ta, nếu ngại chi phí thiết bị của mình cao thì có thể nghĩ cách giải quyết. Kết quả thì sao, chúng ta chỉ tiếp xúc với bộ phận có liên quan có hai lần, trụ sở chính lại nói cho chúng ta có thể hợp tác với tập đoàn họ hàn của Đại Thần, bảo chúng ta tạm hoãn đề án. Kết quả anh xem bây giờ đi, phương án của người ta được thông qua! nếu để tôi nói, trách nhiệm của chuyện này là do bên trên!

Một vị Phó tổng giám đốc nổi giận nói.

- Hơn nữa, tôi còn nghe nói, Đại Thần bên kia đang tiếp xúc với khu khác thậm chí là thành phố phía dưới, nếu như chúng ta không tranh thủ thời gian, cái bánh thị trường này sẽ bị bọn họ gặm sạch mất!

Một vị Phó tổng giám đốc lại nói.

- Đúng vậy, tổng giám đốc Lưu, chúng ta phải nắm chặt một chút. Ưu thế của chúng ta đang nhanh chóng bị đánh mất rồi, nếu không hành động thì có thể bị loại khỏi danh sách mất!

- Không phải ban đầu nói muốn hợp tác với Đại Thần sao, bên phía bọn họ cũng nói ủng hộ hợp tác với chúng ta, không ngờ chỉ muốn làm chúng ta an lòng, bản thân lại làm một mình, thật không biết xấu hổ!

- Tôi thấy cứ buông tay ra đấu với Đại Thần đi, bọn họ bất nhân chúng ta lại bất nghĩa. Với con đường của chúng ta cũng có thể giành được kỹ thuật và thiết bị của bọn họ, ép giá, liều mạng tập trung, thế nào cũng không thể để cho bọn họ độc chiếm thị trường được!

Mọi người tranh nhau nói, Lưu Vi Chi lại không nhịn được day trán, sau đó thở dài cười gượng nói với mọi người:

- Tôi biết các người thấy tức giận, uất ức. Tôi cũng thế, nhưng tổng bộ bên kia nói chuyện liên quan đến doanh nghiệp tập đoàn Đại Thần của Hàn Nghiệp Vạn Hạp, chúng ta muốn thực hiện bất kỳ hành vi thương mại nào cũng phải được trụ sở chính phê chuẩn. Sáng sớm nay, tôi đã gọi điện thoại cho trụ sở chính không dưới mười cuộc rồi.

Lưu Vi Chi đau đầu nói:

- Trụ sở chính của chúng ta nói sao? Lại chỉ có một chữ 'Chờ'!

- Còn chờ nữa à?!

- Lại chờ nữa thì xong rồi!

- Chúng ta phải buông tha thị trường bên này, rút đi sao?

- Nếu vậy, ông đây không làm nữa!

Các vị Phó tổng giám đốc có mặt ở đây tức giận vô cùng, nhưng không có bất kỳ biện pháp nào.

Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra ở trong các công ty con thuộc các ngành sản xuất, các thành phố khác của khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc ở khu phía tây.

Mệnh lệnh của tổng bộ làm cho bọn họ mất đi tiên cơ, trước mắt chỉ có một chữ "Chờ" làm bọn họ bó tay không làm gì được, ai cũng chịu không nổi điều này, tâm trạng bức xúc của phía dưới dâng cao.

Nhà họ Hàn trước sau chú ý mật thiết tới hướng đi khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, mặc dù không có cách nào biết được hành động của tổng bộ, nhưng từ công ty con ở các nơi, bọn họ nhạy bén nhận thấy được tâm tình này, lập tức báo lên cho Hàn Hạp.

Lúc này, Hàn Hạp ở chỗ ở tạp của mình, cầm bút viết chữ, múa bút vẩy mực.

Hàn Hạp viết chính là "Nắm giữ non sông", nhìn kiểu chữ hào hùng, đầu bút lông đưa đi mạnh mẽ, càng lộ ra vẻ hăng hái vô hạn, giống như tâm trạng của ông ta lúc này.

Bên cạnh, thư ký của Hàn Hạp khẽ nói những tình hình tìm hiểu được cho ông ta nghe.

Hàn Hạp chỉ nghe mà không nói gì, nhưng khóe miệng không khỏi cong lên khẽ cười.

Sau đó, Hàn Hạp xem xét chữ của mình rồi để cây bút lông trong tay xuống, liếc nhìn đồng hồ trên tay của mình, không đánh giá về bất kỳ tin tức nào nghe được, ngược lại nói kiểu ba phải:

- Đã là ba giờ chiều rồi. Ngày này đã sắp qua. Còn không đến năm, sáu ngày nữa sẽ phải lên đường, cũng sẽ gặp Bạch Tiểu Thăng chưa từng gặp mặt đi! Chỉ còn mấy ngày cho dù cố gắng thế nào đi nữa, tôi cũng không tin còn có thể đảo ngược được tình thế! Sợ rằng Bạch Tiểu Thăng đã nhận ra điều này nên đành bỏ qua ván này. Rất tốt, xem như cậu ta thông minh!

Hàn Hạp giơ tay chỉ vào chữ mình viết trên bàn, cười nói với người hầu:

- Người đâu, đổi một tờ giấy khác cho tôi!

Tiếp theo, ông muốn viết "Biết tiến lùi, biết được mất", nghĩ tới khi thấy được Bạch Tiểu Thăng sẽ đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

Cũng nói cho Bạch Tiểu Thăng biết, người giao tiếp với Hàn Hạp, và nhà họ Hàn bọn họ thì phải biết được tiến lui, biết được mất!

Bạn cần đăng nhập để bình luận