Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2028: Các người trò chuyện (2)

Bên này, Lục Vân vừa nói xong, Giả Thành Sơn cũng tới gần nói với Bạch Tiểu Thăng nói:

- Tổng giám đốc Bạch, trong trường hợp này quả thật bất lợi cho bên phía chúng ta, nếu không cậu nhường cho Hàn Hạp nửa bước, chờ sau này lại trị ông ta sau!

Lần này Giả Thành Sơn cũng bỏ không ít công sức ra giúp Bạch Tiểu Thăng, cũng muốn giành được thiện cảm của anh.

Giờ phút này, ông ta kiến nghị như vậy cũng là sự chân thành của ông ta.

- Tổng giám đốc Giả, ngài cứ yên tâm đi, tôi tự có chừng mực.

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười nói với ông ta.

Lần này hợp tác với đám người Giả Thành Sơn, Bạch Tiểu Thăng cũng đã để cho bọn họ ăn khá nhiều trong hợp đồng lớn quốc tế, hai bên rơi vào thời kỳ thân thiết. Về liên minh thương mại, chỉ có lợi ích mới có thể làm cho hợp tác dài lâu.

Giả Thành Sơn nhắc nhở như vậy xong thì lập tức mỉm cười và gật đầu không nói thêm nữa.

Đám người Đổng Thiên Lộ ngồi xa hơn thấy Bạch Tiểu Thăng nói cười gì đó với hai ông trùm kinh doanh này, cho dù không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng cũng biết trong lòng Bạch Tiểu Thăng chắc chắn đã biết, nên không lo lắng.

Bên kia, Hầu Doãn Thành vừa nói chuyện với một thương nhân lớn xong, đã nhìn thấy Hàn Hạp đi về phía hắn.

- Phó cục trưởng Hầu, hân hạnh gặp mặt! Tôi là...

- Tổng giám đốc Hàn Hạp!

Hầu Doãn Thành cười ha hả nói ra thân phận đối phương, còn chủ động giơ tay ra:

- Tôi đúng là đã muốn gặp mặt anh một lần, lần trước đi công tác còn đi ngang qua cửa nhà anh, nhưng chỉ đành bỏ lỡ cơ hội.

Thấy Hầu Doãn Thành nhiệt tình như vậy, Hàn Hạp cười muốn nở hoa, vừa bắt tay ông ta vừa nói:

- Tôi cũng sớm ngưỡng mộ đại danh của ngài từ lâu, vẫn muốn được gặp nhưng sợ có nhiều bất tiện lại mang tới rắc rối cho ngài. Có cơ hội có thể gặp mặt ngài một lần, thật đúng là vinh dự của tôi.

Hai người này nói chuyện khiến cho người bên ngoài xì xào bàn tán, tất cả đều đang kinh ngạc ao ước khi thấy Hàn Hạp có mặt mũi lớn ở trước mặt Hầu Doãn Thành như vậy!

Hàn Tử Trí đứng sau lưng cha mình lại không nhịn được hưng phấn và đắc ý, còn tính khoe khoang quay đầu liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hầu Doãn Thành và Hàn Hạp chủ động trò chuyện vài câu.

Khi nhắc tới việc mở rộng kinh doanh ở phía tây, Hầu Doãn Thành còn khen ngợi những cống hiến của Hàn Nghiệp Vạn Hạp.

Hàn Hạp vừa lúc không tìm thấy điểm vào, nghe Hầu Doãn Thành nói vậy thì lập tức nắm lấy cơ hội nói:

- Thật ra chúng tôi làm kinh doanh, sẵn lòng phát triển bản thân đồng thời cống hiến cho xã hội, chỉ là bây giờ... Hàn Nghiệp Vạn Hạp chúng ta vì vấn đề chiếm thị trường mà gặp chút phiền toái.

- A?

Thấy Hàn Hạp vừa nói vậy, Hầu Doãn Thành lập tức kinh ngạc.

- Chuyện này, nếu nói ra cũng không trách được người khác, chỉ là một vài vấn đề do cạnh tranh mang đến.

Hàn Hạp ra vẻ phóng khoáng.

Người bên phía Bạch Tiểu Thăng đã để ý tới tình hình bên phía Hầu Doãn Thành, thậm chí cả bản thân Bạch Tiểu Thăng cũng vậy.

Chờ Hàn Hạp nói với Hầu Doãn Thành xong, Bạch Tiểu Thăng cũng muốn đi tới chào hỏi, dù sao lần trước làm khách trong nhà của người ta cũng đã quấy rầy nhiều.

Đúng lúc này, mọi người nhìn thấy Phó cục trưởng Hầu kia và Hàn Hạp nhìn qua, còn vừa nói chuyện.

Trong giây lát, đám người Lục Vân, Giả Thành Sơn đều biến sắc.

Cuối cùng Hàn Hạp vẫn nói xấu Bạch Tiểu Thăng ở trước mặt Phó cục trưởng Hầu!

Người này đúng như lời đồn, tính tình hung ác, tàn bạo quyết đoán.

Lục Vân, Giả Thành Sơn lập tức nhíu mày. Hàn Hạp làm vậy rõ ràng là không nể mặt bọn họ, cũng muốn làm cho bọn họ bị liên lụy.

Nếu nói như vậy, sau khi chuyện này kết thúc, bọn họ cũng tìm chút rắc rối cho nhà họ Hàn mới được.

Những người đang ngồi đây đều từng giúp Bạch Tiểu Thăng, thấy thế cũng nhíu mày, Hàn Hạp làm vậy là không tiếc phải làm cho mọi người khó xử sao?!

Nhưng lúc này, bất kể nói thế nào, bởi vì Phó cục trưởng Hầu kia, sợ rằng bất kể là Bạch Tiểu Thăng hay bọn họ đều phải tạm thời cúi đầu để dàn xếp ổn thỏa với Hàn Hạp.

Đây cũng là điều làm cho trong lòng mọi người ở đây cảm thấy khó chịu.

Những người đang ngồi đây, có người nào không phải là nhân vật lớn có máu mặt:

Bọn họ không muốn thấy nhất là chuyện “bị ép" như vậy.

Hàn Hạp kéo cờ lớn làm da hổ, đã chọc cho nhiều người tức giận.

Bên kia, Hầu Doãn Thành nghe Hàn Hạp nói xong liền trầm ngâm một lát, sau đó bất chợt chậm rãi nói:

- Tình hình là như vậy sao? Vậy, chúng ta qua đó nói chuyện về chuyện này một lát nhé?

Nghe Hầu Doãn Thành nói vậy, Hàn Hạp quả thật ngạc nhiên.

Hầu Doãn Thành muốn chủ động đứng ra giúp mình, đây là mặt mũi lớn thế nào!

Bạch Tiểu Thăng có chủ động tránh ra không?

Lúc này cậu ta ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!

Còn nữa, có Hầu Doãn Thành đứng ra nói chuyện, sợ rằng đám người Lục Vân cũng sẽ kiêng kỵ ông ta vài phần.

- Được, được, được, mời ngài, mời!

Hàn Hạp tươi cười, giơ tay mời.

Hàn Tử Trí đi phía sau cũng không ngừng xoa tay, hưng phấn khó nhịn.

Trong ánh mắt kinh ngạc cùng những tiếng bàn tán của những người bên cạnh, Hầu Doãn Thành và Hàn Hạp đi về phía bàn của đám người Bạch Tiểu Thăng.

Thấy Hầu Doãn Thành đích thân đến, đám người Bạch Tiểu Thăng đều đứng dậy, mỉm cười đón chào.

Chỉ có điều khi nhìn về phía cha con Hàn Hạp, trong mắt mọi người có chút không vui.

- Phó cục trưởng Hầu.

- Phó cục trưởng Hầu!

Mọi người lần lượt chào Hầu Doãn Thành, Hầu Doãn Thành cũng cười chào hỏi từng người một.

Sau đó, Hầu Doãn Thành nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nói thẳng vào vấn đề chính:

- Vừa rồi, tổng giám đốc Hàn Hạp nói với tôi, người bên phía tổng giám đốc Bạch và bọn họ xảy ra xung đột cạnh tranh?

- Đúng.

Bạch Tiểu Thăng thoải mái thừa nhận.

Cậu nhận là tốt rồi! Hàn Hạp đang mong đợi chuyện tiếp sau.

Đám người Lục Vân, Giả Thành Sơn thấy Hầu Doãn Thành thật sự bắt đầu nói chuyện này thì vội hỏi:

- Phó cục trưởng Hầu, những chuyện này đều là cạnh tranh thương mại bình thường thôi.

- Đúng vậy, tất cả đều là cạnh tranh với nhau. Ngài xem chuyện này mà còn để cho ngài phải quan tâm sao!

Mọi người thi nhau nói, cố dẹp loạn.

Trong lòng Hàn Hạp không khỏi cười lạnh.

Cái gì gọi là "ấn tượng ban đầu làm chủ", mình đã để lại ấn tượng cho Phó cục trưởng Hầu này, đám người bọn họ muốn vài ba câu lại xoay chuyển tình thế là chuyện không thể nào làm được!

Phó cục trưởng Hầu cũng đã qua, chắc chắn sẽ hỏi tới cùng!

Lần này, Bạch Tiểu Thăng sẽ phải ngoan ngoãn "lui binh" thôi! Cậu ta đừng mong nhận được chút lợi ích nào, minh sẽ làm cho cậu ta tiền mất tật mang!

Dưới sự mong chờ của cha con nhà họ Hàn, Hầu Doãn Thành cuối cùng đã mở miệng.

- A, vậy là cạnh tranh bình thường thì tôi cũng không tiện nói gì nữa.

Hầu Doãn Thành nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Chuyện này do các cậu tự giải quyết là được.

Hàn Hạp vốn đang đắc ý chợt sửng sốt.

Sao mới có vài câu mà Phó cục trưởng Hầu này đã... lên tiếng thu binh vậy?!

Điều này không giống với sự tưởng tượng của mình!

Vậy ông ta đi cùng mình qua đây làm gì?

Mọi người cũng kinh ngạc nhìn Hầu Doãn Thành.

Đừng nói là Hàn Hạp, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy chuyện này phát triển có chút kỳ lạ, chuyển biến quá nhanh, làm cho mọi người không theo kịp.

- Tôi qua là muốn nói với cậu một tiếng, tổng giám đốc Bạch, về kế hoạch “cầu thương mại” lần trước cậu nói với tôi, tôi cảm thấy trong đó có rất nhiều tư tưởng không tệ. Lúc nào có thời gian, chúng ta trò chuyện sâu hơn đi. Cá nhân tôi rất thưởng thức lối suy nghĩ này của cậu!

Hầu Doãn Thành mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng có vẻ rất nhiệt tình.

Kế hoạch "cầu thương nghiệp" này là chỉ việc Bạch Tiểu Thăng lần trước tới nhà họ Hầu chơi đã đưa ra vài suy nghĩ còn chưa rõ ràng, lúc đó Hầu Doãn Thành rất thưởng thức.

Nhưng chỉ có vậy thì ông thật sự không đáng để cố ý chạy tới đây nói ra.

Bạch Tiểu Thăng thông minh tới mức nào, lập tức hiểu rõ.

Hầu Doãn Thành đang vô hình trung xác nhận làm chỗ dựa cho mình!

Chắc hẳn, hành vi của nhà họ Hàn trên lĩnh vực thị trường phía tây đã bị ông chú ý tới, thậm chí bất mãn!

Hàn Hạp muốn đâm bị thóc, chọc bị gạo, lúc này xem như đã mang đá đập lên chân mình rồi!

Mọi người ở đây, ngay cả Lục Vân cũng giật mình nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên có quan hệ thân thiết với Phó cục trưởng Hầu này từ khi nào vậy.

Hàn Hạp trừng tròn đôi mắt trâu, đã cảm thấy nghẹn lời rồi.

Hàn Tử Trí cũng ngạc nhiên không nói được tiếng nào.

- Các người trò chuyện, tôi đi trước đây.

Hầu Doãn Thành mỉm cười ném lại một câu, sau đó nhanh chóng rời đi.

Hàn Hạp cũng dại ra, sau khi nghe Bạch Tiểu Thăng gọi mấy tiếng mới lấy lại tinh thần.

- Hả?

Hàn Hạp mờ mịt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, không biết cậu ta nói gì với mình.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Hàn Hạp và ung dung nói:

- Ngài Hàn, vừa rồi Phó cục trưởng Hầu đã nói xong. Bây giờ chúng ta lại trò chuyện tiếp chứ?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận