Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2030: Lại có thêm bạn liên minh (2)

Sau đó lại không ngừng có lãnh đạo xuất hiện làm cho bầu không khí trở nên sôi động.

Xem tình hình thế nào thì đúng là không có cách nào tiếp tục nói chuyện được nữa.

Hàn Hạp cũng chỉ đành tạm thời dừng ở đây.

Cả bữa tiệc tối diễn ra trong bầu không khí sôi động trước sau tốn hết hơn hai giờ, mỗi người đều tươi cười rạng rỡ, đều có thu hoạch.

Duy nhất chỉ có Hàn Hạp có vài phần không yên lòng, trước sau không có được cơ hội nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng trên bữa tiệc, Bạch Tiểu Thăng thật sự khiến cho Hàn Hạp cảm thấy giật mình, thậm chí cảm thấy "sợ hãi"!

Đám người Lục Vân, Giả Thành Sơn, Đổng Thiên Lộ, Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm, Vương Tuyền Thiên, Lâm Thiên Nghĩa, Hồng Thành Thiên... mỗi người đều là nhân vật lớn nổi tiếng lại đều cầm ly rượu chủ động chạy tới tươi cười bắt chuyện với Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt kia giống như gặp lại người bạn cũ mấy chục năm, vừa chủ động lại vừa nhiệt tình.

Hàn Hạp nhìn thấy vậy cũng khiếp sợ. Ông ta nghĩ không ra rốt cuộc có bao nhiêu người đang giúp Bạch Tiểu Thăng đối phó với mình.

Trên trình độ năng lực thì rõ ràng ông ta kém hơn bọn họ rất nhiều.

Điện thoại di động của Hàn Hạp kia để trong túi áo trước sau vẫn rung lên không ngừng, chẳng khác nào máy massage, càng làm cho trong lòng ông ta thấy khó chịu.

Khó khăn lắm mới thấy điện thoại không rung nữa, Hàn Hạp lặng lẽ đi đến trong góc phòng, nhân lúc không có người chú ý mà lấy điện thoại di động ra nhìn, khóe miệng không khỏi giật mạnh.

Điện thoại hết pin rồi.

Có thể gọi tới mức điện thoại hết pin, vậy cũng có thể tưởng tượng được tình trạng kinh doanh của mình ở khu phía đông và phía nam thế nào...

Cho dù Hàn Hạp không rõ chi tiết nhưng có thể xác định được những công ty đó chắc chắn đều bị gác ở trên lửa lớn, lâu như vậy, nói không chừng đều chín rồi...

Hàn Hạp cố gắng chịu đựng cả bữa tiệc hơn hai giờ, còn phải cố gượng cười ở trước các vị lãnh đạo cùng bạn bè trong giới kinh doanh.

Chín giờ tối, bữa tiệc mới kết thúc.

Hàn Hạp vội vàng tìm Bạch Tiểu Thăng nói chuyện nhưng không thấy người đâu, chỉ đành phải về trước chỗ ở của mình.

Sau khi trở về, Hàn Tử Trí đã vội xông tới đón.

Cho dù bị cha mình nhéo cho tím cả mảng thịt, sau đó lại bị đuổi từ trong bữa tiệc về, Hàn Tử Trí cũng không dám có câu nào oán trách.

Sau khi trở về, hắn cũng hiểu ra chút ít.

- Cha, cha đã nói chuyện thỏa đáng với Bạch Tiểu Thăng kia chưa?

- Chưa!

Hàn Hạp tức giận trừng mắt nhìn Hàn Tử Trí:

- Đều tại con đấy, chỉ giỏi nhanh mồm nhanh miệng làm hỏng mất chuyện lớn của cha! Bây giờ, con lập tức đi theo cha tới gặp Bạch Tiểu Thăng!

Hàn Tử Trí bị cha mình mắng chửi cũng không dám nói lại, chỉ đành phải gật đầu.

- Con nhớ kỹ cho cha, cha dẫn con qua đấy là để xin lỗi người ta, con tuyệt đối đừng có chọc cho người ta nổi giận nữa! Nếu không, mười năm sau, không, hai mươi năm sau, con cũng đừng mong có thể lấy được một xu nào từ chỗ của cha! Cha cũng sẽ nói chuyện với những người bạn trong giới kinh doanh để bọn họ không giúp đỡ gì cho con nữa. Tới lúc đó, con hoặc là đi làm thuê, hoặc là chết đói thôi! Bởi vậy bớt gây phiền toái cho cha đi!

Hàn Hạp nói lời này với giọng điệu rất nghiêm khắc, Hàn Tử Trí cũng hoảng loạn, vội vàng đồng ý.

Hàn Hạp thấy hắn như vậy, trong lòng tức giận nhưng cảm thấy không thể nói rõ đạo lý, đành dịu giọng nói:

- Tôi nói cho con biết, qua bữa tiệc này, cha đã hiểu thêm về Bạch Tiểu Thăng rồi!

Tốn mười lăm phút, Hàn Hạp mới nói cho Hàn Tử Trí biết ấn tượng của mình đối với Bạch Tiểu Thăng.

Lần này, cho dù là Hàn Tử Trí cũng lo sợ không yên, ý thức được Bạch Tiểu Thăng có mối quan hệ sâu rộng, tài nguyên lớn vượt xa mình, thậm chí cha mình cũng không thể so sánh được.

Khi thấy Hàn Tử Trí đã hiểu ra, lúc này Hàn Hạp mới dẫn theo hắn đi thẳng đến chỗ ở của Bạch Tiểu Thăng xin gặp.

Chờ tới lúc Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh mở cửa đón hai cha con bọn họ vào, Bạch Tiểu Thăng đang ngồi ở trên sô pha chờ bọn họ, còn pha một ấm hồng trà ngon, mùi trà thơm khắp phòng.

Trà này ngâm rồi ít kích thích cho dạ dày, cũng thích hợp để uống vào buổi tối.

Thấy thế, Hàn Hạp biết mình có thể nói chuyện được với Bạch Tiểu Thăng nên lập tức an tâm hơn.

- Ngài Bạch, con trai tôi vô lễ, tôi lại quá nuông chiều nó mới dẫn tới đắc tội ngài. Nay tôi dẫn nó tới nhận lỗi với ngài!

Hàn Hạp đi thẳng vào vấn đề, hạ thấp phong thái.

Bạch Tiểu Thăng lập tức mỉm cười đứng dậy, không hề đắc ý, kiêu căng, ngược lại nhã nhặn nói:

- Ngài Hàn, ngài nói quá lời rồi. Chuyện ngày đó tôi cũng có hơi quá, khi nói chuyện với anh Hàn đây cũng tương đối nóng nảy, tôi cũng có chút không phải. Giữa chúng ta đều có chút hiểu nhầm, cũng có thể hóa giải. Tôi đã pha ấm trà ngon để tiếp bạn bè. Ngày mai chúng ta lên đường đi cùng đoàn cũng là duyên phận, không bằng trước đó xóa bỏ mâu thuẫn hiểu nhầm giữa hai bên, biến xung đột thành hợp tác, được chứ?

- Tôi cầu còn không được đấy!

Hàn Hạp lập tức tươi cười tiến lên trước nói.

Hàn Tử Trí thông qua cha mình đã biết được sự lợi hại của Bạch Tiểu Thăng, tất nhiên cảm giác với anh cũng khác.

Lại thấy thái độ của Bạch Tiểu Thăng như thế, trong lòng Hàn Tử Trí cũng chịu phục, cười theo.

Một giờ sau, hai cha con họ Hàn rời khỏi chỗ ở của Bạch Tiểu Thăng, trên mặt tươi cười, không còn vẻ u buồn trước đó nữa.

Lần này đàm phán, bọn họ cũng hết sức hài lòng. Bạch Tiểu Thăng thu lợi từ chỗ của bọn họ, lại lấy ra một vài hợp tác trong ngoài nước để đền bù.

Điều này khiến cho bọn họ cảm thấy hối hận vì mình không sớm nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng.

Lúc đi về, Hàn Tử Trí dưới yêu cầu của cha mình đã quyết định bỏ qua những sự nghiệp của mình, quay trở về thi triển quyền cước trong việc kinh doanh của gia tộc.

Thấy Bạch Tiểu Thăng là người cùng thế nào lại xuất sắc như vậy, Hàn Tử Trí cũng bị kích thích.

Trong lúc vô ý làm cho con trai bảo bối của mình nhận được sự trưởng thành, ngay cả Hàn Hạp cũng kinh ngạc và vui mừng, trong lòng càng thêm biết ơn Bạch Tiểu Thăng.

Chờ sau khi cha con Hàn Hạp rời đi, Bạch Tiểu Thăng lại liên hệ với bên Hạ Hầu Khải, căn dặn những chuyện tiếp theo.

Ông Hạ không hề kinh ngạc về kết quả đàm phán với nhà họ Hàn, trong điện thoại ông mỉm cười nói:

- Tôi đã biết, chuyện gì đến trong tay cậu đều không thành vấn đề nữa. Trong liên minh thương mại này của chúng ta có thêm một thành viên quan trọng như vậy, thật khiến cho người ta vui vẻ!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Tuy nói là nhẹ nhàng nhưng cũng tốn công tốn sức một hồi, còn vừa vặn gặp được cơ hội tốt nữa. Sách lược tát một cái lại cho một miếng táo ngọt, gậy lớn thêm cà rốt này có thể nói là trăm thử đều chính xác. Sau này việc hợp tác của hai bên đã đi vào quỹ đạo, chúng ta cũng xem như thành công mở rộng thị trường mới.

- Đúng vậy, bây giờ tôi sẽ bảo với đám người Lý Hạo Phong nhanh chóng thực hiện những điều cậu đã sớm vạch ra.

Hạ Hầu Khải nói trong điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng và Hạ Hầu Khải trò chuyện mười lăm phút, khi cúp điện thoại lại đánh tiếng với những người can thiệp vào chuyện này như Lục Vân, Giả Thành Sơn.

Bất kể là vào cuộc hay rút lui đều có lực lượng của bọn họ ở trong đó.

Những người này cũng đều trả lời Bạch Tiểu Thăng.

Chờ sau khi xong việc thì đã mười một rưỡi đêm, Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy mệt mỏi nên bảo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh về nghỉ ngơi, mình cũng trở về phòng.

Bạch Tiểu Thăng nằm ở trên giường, cảm giác sắp xếp bên này đã ổn thỏa, tất cả rắc rối đã được giải quyết, anh cũng có thể yên tâm lên đường đi tới Châu Phi, trong lòng cảm thấy thoải mái, không nhịn được thì thào:

- Cũng không biết lần này lên đường sẽ gặp được chuyện gì nữa. Hi vọng có thể có thu hoạch vượt qua tưởng tượng của mình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận