Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2032: Đến thăm Naria (2)

Trò chuyện một lúc, thượng úy này cảm thấy đặc biệt hài lòng, liên tục giơ ngón cái khen ngợi về việc Bạch Tiểu Thăng nói chuyện lưu loát.

- Người Trung Quốc thật lợi hại! Hơn nữa đặc biệt thân thiện. Chúng tôi nhận được rất nhiều viện trợ của các anh. Cá nhân tôi rất thích người Trung Quốc!

Thượng úy này hoàn toàn không che giấu tâm tình của mình.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười cảm ơn một lúc lại chuyển lời của anh ta cho những người Trung Quốc ngồi chung.

Mọi người thấy Bạch Tiểu Thăng nói chuyện lưu loát liền mời anh làm phiên dịch, nói chuyện với thượng úy kia. Trên đoạn đường này, bầu không khí giữa mọi người vô cùng hòa hợp.

Mấy giờ sau, đoàn xe bỗng nhiên ngừng lại.

Thượng úy kia nhanh chóng hỏi thăm tình hình, sau khi nghe được tin tức thì hơi biến sắc, bảo đám người Bạch Tiểu Thăng cứ chờ ở trên xe, anh ta lại nhanh chóng xuống xe.

Đám người trong xe nhìn qua cửa kính thấy có mấy người chặn ở phía trước xe, hình như xảy ra chuyện gì đó. Tất cả lập tức châu đầu ghé tai, bàn luận không dừng.

Chờ một lát, không ngờ lại qua một giờ cũng không có bất kỳ tin tức nào.

Những người trong xe cũng hơi sốt ruột.

Một nhà kinh doanh Trung Quốc không nhịn được hỏi Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Bạch, ngài nói xem phía trước rốt cuộc có tình huống gì vậy? Ở đây chỉ có ngài hiểu ngôn ngữ của bọn họ, đám người chúng tôi ngay cả tiếng Anh cũng bình thường, hay là ngài xuống hỏi thăm tình hình thế nào, cứ chờ mãi thế nào cũng không phải là cách hay.

Những người khác cũng đều phụ họa.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một lát, lúc này gật đầu nói:

- Vậy được rồi, để tôi xuống hỏi một câu.

Lôi Nghênh nói:

- Tôi đi chung với anh.

Làm trợ lý kiêm vệ sĩ của Bạch Tiểu Thăng, đặc biệt kh ở nước ngoài, Lôi Nghênh tất nhiên luôn theo sát không rời Bạch Tiểu Thăng một tấc.

Lâm Vi Vi cũng muốn đi cùng, nhưng lại nghĩ mình đi cũng không có tác dụng gì, để tránh gây ra thêm phiền phức, cô cũng đành phải nhịn xuống.

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lôi Nghênh nói với nhân viên bảo vệ trong xe rồi xuống xe.

Khi thấy thượng úy kia và mấy người lính đang nói chuyện với nhau, Bạch Tiểu Thăng bước nhanh tới.

Chắc nghe được phía sau có tiếng bước chân, thượng úy kia quay người lại. Lúc thấy là Bạch Tiểu Thăng anh ta có hơi sững sờ nhưng chợt tươi cười hỏi.

- Ngài Bạch, sao ngài lại xuống đây vậy?

Thượng úy này khách sáo hỏi thăm.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói với anh ta:

- Tôi đại biểu cho mọi người trong xe tới đây hỏi thăm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà?

Vị thượng úy kia xua tay ra hiệu cho mấy người bên cạnh rời đi, liếc nhìn phía trước đoàn xe rồi mới nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Phía trước có một cây cầu đã bị nước cuốn sập mất rồi.

- Cầu? Bị nước cuốn sập rồi sao?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nói.

Bên này cũng không giống với Trung Quốc một năm chia ra làm bốn mùa, bên này chỉ có mùa mưa và mùa khô, nhưng bây giờ còn chưa tới mùa mưa, làm sao có thể xảy ra chuyện khoa trương là nước cuốn sập cầu được chứ?

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy không thể nào hiểu nổi.

Vị thượng úy kia biết Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ liền cười gượng nhún vai nói:

- Ngài xem chỗ của chúng tôi bây giờ đi. Cho dù ở đây là giữa hai thành phố nhưng thật sự rất hẻo lánh. Người ở đây đều thuộc về hai bộ tộc. Mỗi khi đến mùa này, bọn họ đều sẽ tranh nhau nguồn nước. Chính phủ có cho xây một đập chứa nước cho bọn họ. Kết quả trước đây không lâu, bọn họ vì tranh nhau lấy nước trước mà đánh nhau túi bụi. Cuối cùng, mỗi người đều nghĩ cách lấy nguồn nước cho mình... Kết quả lại dẫn đến đê lớn bị vỡ, cả cây cầu xây nhiều năm ít được tu sửa này cũng sập xuống. Sợ rằng chúng ta phải đi đường vòng thôi. Bây giờ người trong hai thôn xóm của bọn họ đang cứu trợ, nhưng không đủ người, người đứng đầu ở địa phương còn có nhân viên canh gác muốn mời chúng ta tới giúp đỡ, nhưng điều này là không thể, nhiệm vụ chủ yếu của chúng tôi là phải đưa các anh tới nơi.

Tuy vị thượng úy kia nói như vậy nhưng vẫn lo lắng buồn phiền, không nhịn được lại nhìn sang bên kia.

Bạch Tiểu Thăng đặc biệt hiểu hắn muốn này cứu tâm tình của người ta, lập tức gật đầu:

- Tôi đã hiểu rõ tình hình rồi. Tôi sẽ quay lại nói chuyện với người của tôi đã.

Thượng úy kia gật đầu, miễn cưỡng cười với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng quay về trong xe, nói tình hình cho mọi người được biết.

Mấy nhà kinh doanh đi cùng đều xúc động.

- Các vị!

Bạch Tiểu Thăng cao giọng cắt ngang lời bàn luận của bọn họ, mấy người kia đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nói tiếp:

- Bất kể là vì nguyên nhân gì, lúc này có người đang gặp tai họa, cho dù đám người chúng ta vai không thể chống tay không thể cầm, cũng mang theo sứ mạng tới đây, có thể không có cách nào tự mình giúp đỡ được việc gì, không thể chạy đến phía trước trợ giúp, nhưng chúng ta cũng có thể bỏ ra một phần tâm tư. Tôi nghĩ nên để cho đám người thượng úy phân công người đi cứu, ý của các anh thế nào?

Mấy nhà kinh doanh kia nghe vậy thì ngơ ngác nhìn nhau.

Bạch Tiểu Thăng lại nói:

- Naria là một đất nước hòa bình, trên đường đi cũng sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì lớn, chúng ta không cần nhiều người như vậy để hộ tống. Đoàn hộ tống nhiều như vậy chỉ là do Naria thể hiện sự tôn trọng đối với chúng ta mà thôi. Vậy bây giờ, chúng ta cũng nên đại biểu Trung Quốc tỏ thái độ một chút.

- Dù sao vào giờ phút này, chúng ta không phải là đại biểu cho cá nhân mình!

Bạch Tiểu Thăng nói không quá lớn nhưng mỗi từ đều thể hiện sự chân thành, ánh mắt nhìn lướt qua trên mặt từng người.

Mấy nhà kinh doanh kia thấy anh còn trẻ tuổi lại có giác ngộ cao như vậy cũng lập tức gật đầu.

- Đồng ý!

- Tôi không có ý kiến!

Mấy người kia đều phụ họa.

Bạch Tiểu Thăng nhìn mọi người cười và xoay người xuống xe.

Khi lại tìm đến chỗ của thượng úy, Bạch Tiểu Thăng nói ra quyết định của mọi người trên xe cho anh ta biết.

- Không, không, người bạn của tôi, tôi là quân nhân nên phải phục tùng mệnh lệnh, các anh là bạn tốt của chúng tôi, chúng tôi phải bảo vệ sự an toàn của các anh!

Thượng úy vội hỏi.

Nhưng anh có thể nhìn ra được, anh ta rất không đành lòng nhìn những người gặp tai nạn kia.

- Tôi đã tính sẵn đường đi rồi, chỉ chờ phía trên trả lời là chúng ta có thể xuất phát. Cho dù sẽ đi qua một đoạn đường lầy lội, nhưng vẫn có thể nhanh chóng qua được đường lớn, cả hành trình sẽ không bị chậm lại quá lâu đâu...

Thượng úy nói lại tình hình cho Bạch Tiểu Thăng biết.

Bạch Tiểu Thăng giơ tay, cắt ngang lời anh ta nói, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh:

- Tôi đã thấy được, người của anh và anh đều rất sốt ruột, muốn đi cứu người. Tôi và đồng bào của tôi cũng có suy nghĩ như các anh! Naria là một đất nước rất an toàn, chúng tôi không cần nhiều nhân viên bảo vệ như vậy. Tôi mong anh lập tức tham dự cứu trợ!

Thượng úy thấy Bạch Tiểu Thăng vô cùng nghiêm túc thì cắn răng nói:

- Chuyện này, tôi... không làm chủ được, tôi phải đi xin chỉ thị!

Thượng úy xoay người muốn gọi điện thoại, nhưng chưa đi được mấy bước thì anh ta đã quay trở lại, giơ tay ra với Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt chân thành biểu lộ sự cảm kích.

Bạch Tiểu Thăng bắt tay anh ta.

- Anh cũng giống như người Trung Quốc trong ấn tượng của tôi, đều trọng tình trọng nghĩa và thân thiện như vậy!

Thượng úy nói xong câu này, mới xoay người đi thật nhanh.

Khi Bạch Tiểu Thăng chờ đợi đối phương gọi điện thoại, cũng liên hệ với Hầu Doãn Thành, mong ông biểu đạt thái độ của mình lên trên.

Hầu Doãn Thành rất tán thành với quyết định này của đám người Bạch Tiểu Thăng.

Cuối cùng, chắc là lãnh đạo cấp cao bên phía Hầu Doãn Thành nói chuyện có hiệu quả, vị thượng úy kia nhận được lệnh cứu viện.

Chiếc xe buýt của đám người Bạch Tiểu Thăng được năm nhân viên bảo vệ, những người còn lại sẽ ở lại cứu trợ.

Trước khi rời đi, thượng úy cố ý chạy đến trên xe bái lạy một cái thật sâu với tất cả những người Trung Quốc bao gồm cả Bạch Tiểu Thăng, vỗ ngực giơ ngón cái với mọi người, dùng tiếng Trung có phần trúc trắc thành khẩn nói một câu.

- Cám ơn các anh, người bạn của tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận