Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2033: Anh bảo anh ta đi ra! (1)

Đám người Bạch Tiểu Thăng ngồi trong chiếc xe bus quay lại, sau khi đi một đoạn đường thì rẽ vào một con đường nhỏ.

Mặc dù Bạch Tiểu Thăng ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhưng vừa vặn có thể nhìn thấy vị trí của người tài xế. Chỉ thấy người tài xế trung tuổi, đầu trọc với làn da đen sáng màu không ngờ lái xe bằng một tay, một tay kia đang lật xem bản đồ. Bản đồ này còn bằng giấy.

Bạch Tiểu Thăng thấy vậy thì ngẩn người ra. Bởi anh cách tài xế rất gần nên vội vàng cao giọng nói:

- Anh bạn, anh có cần giúp một tay không?

Bạch Tiểu Thăng dùng tiếng địa phương. Sau khi anh nghe qua đã bảo Hồng Liên điều tra ngôn ngữ này cho anh dùng.

Người tài xế da đen này ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng qua gương chiếu hậu và lập tức nhếch miệng lộ ra cả hàm răng trắng nói:

- Không thành vấn đề, tôi có thể xử lý được.

Không phải là có vấn đề hay không, đây là vấn đề an toàn đấy! Bạch Tiểu Thăng không nhịn được thầm nghĩ.

- Trên chiếc xe này không có lắp hệ thống dẫn đường sao? Bằng không, chúng ta có thể đỗ xe xuống nghiên cứu tuyến đường trước.

Bạch Tiểu Thăng cố gắng hết sức nói chuyện uyển chuyển với người tài xế kia.

Đường nhỏ này không thể so với đường lớn, trên đường cái đầy hố xóc nảy, bên đường còn có những tảng đá lớn.

Người này vừa lái xe vừa xem bản đồ, quả thật quá nguy hiểm. Trong xe còn có người khác đấy!

Người tài xế da đen nghe được trước đó Bạch Tiểu Thăng nói chuyện với thượng úy kia nên cũng có ấn tượng không tệ với anh, cũng biết anh là khách đến từ Trung Quốc, cho nên rất kiên nhẫn giải thích với Bạch Tiểu Thăng:

- Trước đây rất lâu, tôi đã từng đi qua con đường nhỏ này rồi, trên hệ thống hướng dẫn không có, nhưng có thể xem bản đồ để tham khảo, đại khái sẽ không sai đâu. Yên tâm đi, anh bạn, tôi đã lái xe mười năm rồi! Nhắm mắt lại cũng có thể lái được thứ chúng ta đang ngồi!

Người tài xế da đen này vẫn nói chuyện đầy tự tin.

Năm người lính bảo vệ ngồi trong xe cũng cười nói giúp.

- Đúng vậy, trình độ lái xe của anh ta rất tốt, ngài hoàn toàn có thể yên tâm.

- Không sai, tôi chưa từng gặp qua người nào lái xe tốt hơn anh ta đâu!

- Anh ta đã từng lái xe tăng ở trên chiến trường mà không lật lần nào đâu.

...

Mọi người mồm năm miệng mười, làm cho Bạch Tiểu Thăng càng không yên lòng về người tài xế này.

Đặc biệt là khi anh nghe nói, trước đây ông anh này còn lái xe tăng...

Tài xế xe bus lại lái xe tăng, rõ ràng nguy hiểm hơn...

- Có chuyện gì xảy ra vậy ngài Bạch, các ngài vừa nói gì thế?

Người Trung Quốc đi cùng cũng không nhịn được mở miệng hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng và tài xế trao đổi bằng tiếng địa phương chứ không phải tiếng Anh, cho nên không ai nghe hiểu được.

Lôi Nghênh ngồi sát bên Bạch Tiểu Thăng, thấy lúc anh nói chuyện còn chỉ vào bản đồ trong tay người tài xế kia, lại thêm hiểu biết của anh ta về anh, cũng hiểu được đại khái nội dung nói chuyện của bọn họ.

Lôi Nghênh vội vàng nói nhỏ với Bạch Tiểu Thăng:

- Người ở đây đều rất cố chấp, anh nói bọn họ cũng chưa chắc sẽ nghe đâu. Mình nhắc nhở một chút là được, đừng gây ra khủng hoảng gì không cần thiết, như vậy sẽ càng khó đi được.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy cũng thấy có lý, chỉ đành thầm thở dài, nói với người Trung Quốc vừa hỏi:

- Cũng không có gì, chúng ta chỉ tùy tiện nói chuyện một lát thôi.

Người kia nửa tin nửa ngờ.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nói gì với người tài xế nữa.

Sau chuyện đó, Bạch Tiểu Thăng hạ cửa kính bên mình xuống. Cùng lúc để cho không khí trong lành tràn vào, giúp mình và người lái xe kia nâng cao tinh thần, thứ hai là anh cũng muốn quan sát tình hình trên đường đi.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ, một khi có nguy hiểm gì thì mình có thể sớm cảnh báo hoặc là nhắc nhở trước.

Trên đoạn đường tiếp theo dù mấp mô xóc nảy nhưng những tảng đá bên đường đã ít đi, trông có vẻ không còn nguy hiểm gì nữa.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, cũng thấy hơi mệt mỏi. Anh đưa mắt nhìn về phía xa, phong cảnh nơi đây thật ra cũng mang sắc thái của nước khác, thật sự cũng mang tới cảm xúc khác.

Sau khi chiếc xe vừa rẽ thì bỗng nhiên bị xóc nảy lên một chút, hình như cán vào một cái hố lại nhanh chóng lao ra được.

Tay Bạch Tiểu Thăng đặt ở trên cửa sổ xe lại có cảm giác hơi lạnh. Anh liếc nhìn và lập tức ngẩn người. Trên mu bàn tay của anh bị bắn vài giọt nước bùn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn ra bên ngoài, phát hiện mặt đất trở nên lầy lội, những mô đất còn đầy nước.

Trên con đường trước đây cũng không thấy có tình huống này.

Đây là vừa có mưa sao?

Bạch Tiểu Thăng đầu tiên ngẩn người, sau đó nghĩ đến lời thượng úy đã nói với anh, anh lập tức hiểu rõ.

Đây là nước trong đập chứa nước!

Có thể làm sập một cây cầu chứng tỏ sức nước rất mạnh, ảnh hưởng đến nơi đây cũng là bình thường.

Bạch Tiểu Thăng lập tức thò đầu ra ngoài cửa xe, muốn cẩn thận kiểm tra, xác nhận phán đoán của mình.

Ngoài cửa xe, mùi bùn đất ẩm ướt phả vào mặt. Dù đi qua chỗ lầy lội này, nhưng chiếc xe của bọn họ không hề giảm tốc độ, ngược lại vẫn lái rất nhanh, giống như sợ một khi giảm tốc độ xuống sẽ bị lún xuống vậy.

Người trong xe cũng cảm nhận được xóc nảy, lập tức tranh nhau hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy? Sao mà xóc thế?

- Đúng vậy, vừa rồi vẫn còn tốt mà.

- Ôi, tôi vừa định ngủ, suýt nữa thì bay lên.

Bạch Tiểu Thăng muốn lùi lại để nói rõ với mọi người về tình huống bên ngoài, lại chợt phát hiện trên con đường phía trước có một chiếc xe SUV màu trắng đang đỗ. Trên khoảnh đất bằng phẳng bên cạnh còn có một cô gái người da trắng với dáng người cao gầy đang đứng, hình như cô ta đang hút thuốc lá.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng lại thò đầu ra ngoài, muốn xem thử tình hình trước mặt.

Lúc này, chiếc xe của đám người Bạch Tiểu Thăng đi đường tạo thành một hình chữ T với con đường ngắn trước mặt. Mà chiếc xe trước mặt kia và người phụ nữ kia đúng lúc ở chỗ khúc quanh.

Chiếc xe của đám người Bạch Tiểu Thăng lao nhanh đi, đã gắp tới gần người phụ nữ kia. Gương mặt xinh đẹp của đối phương càng thêm rõ ràng, mà cô ta đang dùng hai ngón tay trắng nhỏ kẹp một điếu thuốc lá dài của phụ nữ, tao nhã phun ra một vòng khói, hình như cũng thấy được chiếc xe buýt đang lao nhanh tới.

Người phụ nữ kia lập tức trợn tròn mắt.

Bạch Tiểu Thăng thấy phía trước có ánh sáng phản chiếu ngược lại, giống như là một vũng nước rất lớn. Chiếc xe mình ngồi đang tăng nhanh tốc độ, không ngờ tài xế còn đang nhìn bản đồ, miệng lẩm bẩm:

- Rẽ trái? Hay là rẽ phải?

Nhìn chiếc xe đã lệch về phía bên phải, nói không chừng sẽ xảy ra va chạm.

- Trái! Về phía rẽ trái!

Dưới tình thế cấp bách Bạch Tiểu Thăng kêu to, vừa sốt ruột liền dùng tiếng Trung Quốc.

Bạch Tiểu Thăng kêu đồng thời, tài xế kia cũng ngạc nhiên lẩm bẩm:

- A, là về phía phải à.

Nói xong, tài xế ngẩng đầu, phát hiện ra tình hình thì sợ hãi kêu lên một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng thấy chiếc xe của mình sắp lướt qua người đẹp và chiếc SUV màu trắng kia, lại giống như một chiếc ca nô, cắt qua mặt nước, bắn nước ra bên ngoài, chỉ có điều lúc này bay ra ngoài chính là nước bùn bẩn.

Những nước bùn kia hắt thẳng vào mặt người đẹp tóc vàng, thuận tiện tắm luôn chiếc xe cho cô ta.

Sau đó Bạch Tiểu Thăng nghe được một tiếng kêu tuyệt vọng, thê lương, phẫn nộ, âm thanh chói tai, vô cùng có tính xuyên qua.

Không chỉ anh nghe được, người trên xe cũng bị dọa cho giật mình, sau đó ngơ ngác nhìn nhau, cố gắng tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, tài xế cuối cùng cũng giảm tốc độ xuống, kinh hồn, quay đầu nhìn, lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng vừa lên tiếng, sắc mặt lo sợ không yên nói:

- Tôi đụng phải cô ta rồi à?

Mọi người đều nhìn về Bạch Tiểu Thăng.

Chỉ có Bạch Tiểu Thăng biết chuyện gì xảy ra.

- Người thì chưa đụng phải.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhíu mày nói.

Chỉ có điều anh trang điểm lên mặt người ta, thuận tiện dội xe cho người ta rồi...

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Người tài xế kia giống như trút được gánh nặng, còn vỗ vào ngực mình, sau đó muốn nhấn ga tăng nhanh tốc độ.

Đúng lúc này, một tiếng động cơ gầm rú vang lên.

Một chiếc xe trắng dính đầy nước bùn như phát điên, từ bên cạnh xông tới, lao tới con đường phía trước.

Tài xe lái chiếc xe chở đám người Bạch Tiểu Thăng giật mình, vội vàng phanh xe.

Mọi người trong xe lập tức phát ra những tiếng kêu kinh ngạc hét loạn "Ôi", “Má ơi". Bọn họ không phải là đập phải đầu thì cũng bị hất ra khỏi chỗ ngồi.

Cho dù là Bạch Tiểu Thăng cũng chật vật không chịu nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận