Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2036: Xin được gặp mặt tộc trưởng (2)

- Anh xác định chứ?

Người dẫn đầu trẻ tuổi kia lạnh lùng nói:

- Chiến đấu với chiến sĩ của tôi, anh chỉ bị bầm dập mặt mũi, chịu chút khổ sở ngoài da. Nhưng nếu anh muốn tiếp nhận khiêu chiến kia, anh có thể sẽ thảm gấp mười lần đấy!

Bạch Tiểu Thăng nghe đối phương nghiêm khắc hỏi, vẫn bình tĩnh gật đầu:

- Tôi tiếp nhận khiêu chiến đó!

Sở dĩ Bạch Tiểu Thăng kiên trì là vì sau khi vinh quang giành được chiến thắng thì có thể gặp mặt tộc trưởng, cho dù đối phương không tiếp nhận quan điểm mình đưa ra, cũng sẽ không gây khó dễ, tương đối với một tấm kim bài miễn chết.

Người dẫn đầu trẻ tuổi kia nghe vậy lại nhìn Bạch Tiểu Thăng, khẽ gật đầu sau đó xoay người rời đi.

Vào lúc Bạch Tiểu Thăng cho rằng anh ta muốn đi gọi chiến sĩ dũng mãnh nhất của tộc Couric, đối phương bỗng nhiên chợt giơ trường mâu lên cắm xuống đất, sau đó cởi áo khoác của mình, lộ ra toàn thân cơ bắp chắc nịch giống như sắt đen vậy.

Tất cả người Couric ở đây đều cởi trần, chỉ có người này mặc một bộ áo khoác tương tự với khăn choàng, giống như là tượng trưng thân phận, không ngờ dưới lớp quần áo, người này lại vạm vỡ như vậy.

Lúc này, anh ta giống như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo làm người ta thán phục.

Những người Couric xung quanh thấy cảnh tượng như vậy, hai mắt lập tức sáng ngời, không ngừng nâng cao trường mâu đâm lên trời, trong miệng phát ra những tiếng hô càng lúc càng lớn, quả thật là đinh tai nhức óc.

Trong xe buýt, mọi người xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì đều biến sắc.

- Bọn họ muốn ra tay sao?

- Đây là muốn đánh ngài Bạch sao?

- Trời ơi, sao có thể như vậy được!

Rất nhiều người kinh ngạc kêu lên.

Mấy người lính chịu trách nhiệm bảo vệ hoảng sợ biến sắc. Tất cả đều không quan tâm nữa, cầm súng muốn lao xuống. Bọn họ có nhiệm vụ bảo vệ tốt cho những người khách quý đi đường xa đến đây, không thể để những người này bị bất kỳ tổn thương nào.

Bây giờ xảy ra vấn đề, bọn họ sẽ phải gánh chịu hậu quả!

Nhưng đám người này mới đến cửa xe đã bị một người giống như tháp đen ngăn lại.

Người đó chính là Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh giơ một tay ngăn cản bọn họ ra ngoài, dùng tiếng Anh trầm giọng nói:

- Không được xuống!

Trong những người này có người chỉ vào bên ngoài, dùng tiếng Anh khiếp sợ kêu lên:

- Nhưng ngài ấy...

Lôi Nghênh nói vô cùng chắc chắn:

- Đây là quyết định của anh ấy! Mà điều tôi phải làm là chắc chắn không để cho các người đi quấy nhiễu quyết định của anh ấy!

Những binh sĩ kia thấy Lôi Nghênh kiên trì như vậy thì không biết làm sao, chỉ đành phải tạm thời nhìn ra phía ngoài.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng đối mặt với người cởi trần giống như binh khí hình người trong nhân gian, cũng hiểu rõ.

Đối phương chính là người dũng mãnh nhất của tộc Couric!

- Đến đây đi, tôi sẽ cố gắng không giết anh!

Người dẫn đầu trẻ tuổi kia lạnh lùng nói, giống như đưa ra phán quyết cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn kỹ đối phương, Hồng Liên đang lặng lẽ đo lường tính toán tất cả dữ liệu chiều cao, cân nặng, giá trị bạo phát, tốc độ vân vân của đối phương.

Mấy năm nay, Bạch Tiểu Thăng cũng xem như đã theo Lôi Nghênh rèn luyện không ngừng, thể lực đã khác trước. Nhưng muốn đạt được trình độ giống như đối phương thì vẫn còn kém xa lắm.

Nếu anh muốn đối phó với dũng sĩ trẻ tuổi kia, nhất định phải dùng tốc độ nhanh hơn, kỹ xảo cao hơn, không để cho đối phương có cơ hội đánh trả!

Hồng Liên cho ra kiến nghị không khác với phán đoán chung của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng không vội ra tay, mà hoạt động cổ tay, cổ chân, ngầm để cho Hồng Liên giúp đỡ nâng cao các loại kích thích tố a-đrê-na-lin bên trong cơ thể mình, vào giờ phút này tập trung tiềm năng của mình lại.

Dũng sĩ trẻ tuổi kia yên tĩnh chờ đợi Bạch Tiểu Thăng làm tất cả những điều này, nói thật thì anh ta có chút khinh thường. Dù sao, anh ta chính là chiến sĩ dũng mãnh nhất của tộc Couric. Một người có thể đánh thắng bốn năm chiến sĩ tinh nhuệ dễ dàng, không có chút áp lực nào, người Trung Quốc trông gầy gõ trắng nõn đúng là không biết trời cao đất rộng.

Người dẫn đầu trẻ tuổi kia biểu diễn xong cơ bắp của mình, nhìn Bạch Tiểu Thăng hoạt động lại rút trường mâu của mình ra, sau đó đi xa hai mét, vẽ một đường trên mặt đất, cắm trường mâu ở đó rồi đi vòng về vị trí ban đầu.

Anh ta cao giọng nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Anh thấy cái vạch kia chứ? Chỉ cần anh ép tôi lùi qua cái vạch đó cũng xem như anh thắng! Còn nữa, anh có thể lập tức tấn công qua!

Đây là một sự khinh thường.

Người dũng sĩ trẻ tuổi kia vừa dứt lời, trên miệng thoáng cười lạnh có vẻ giễu cợt.

Kết quả, vào giờ phút này, anh ta lại thấy người Trung Quốc vừa bị mình giễu cợt đã cong người lại, xông tới giống như một mũi tên rời khỏi cung.

Nhanh đến mức làm cho người ta không kịp phản ứng!

Mãi đến khi một đấm đánh trúng bụng của anh ta, cảm giác đau đớn này thông qua thần kinh truyền tới trên đầu, người dũng sĩ trẻ tuổi mới ý thức được.

Người Trung Quốc này không phải là con gà yếu!

Sau đó, thế tấn công của Bạch Tiểu Thăng lại giống như bão tố, liên tục không ngừng.

Quyền anh? Tán đả?

Đây là thủ đoạn đánh cận chiến sao?!

Người dũng sĩ trẻ tuổi kia chỉ kịp hoảng hốt bảo vệ đầu của mình, lại cảm giác Bạch Tiểu Thăng di chuyển quá kỳ lạ, làm cho anh ta không kịp nhìn, quyền cước liên tục không dừng giống như sóng biển.

Đáng sợ lại không thể tưởng tượng nổi chính là ở dưới khoảng cách vô cùng gần, một đấm của người Trung Quốc này lại có sức mạnh lớn kinh người.

Từ một con thỏ nhỏ hoàn toàn vô hại lập tức biến thành con hổ dữ xuống núi, giao long vào biển với khí thế không thể đỡ nổi!

Những người Couric xung quanh, còn có những người trên xe quả thật đều nhìn tới ngây người, giống như đang ở hiện trường quay một bộ phim điện ảnh võ thuật vậy.

Người dũng sĩ trẻ tuổi giống như bị một mãnh liệt quyền cước cơn lốc đỉnh, từng bước một, bị về phía sau đánh lùi lại.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng đạp mạnh vào bụng của đối phương, khiến anh ta trượt xa ba bước.

Sau một đá này, Bạch Tiểu Thăng giống như tạm thời kiệt lực phải dừng lại, vừa thở dốc và lau mồ hôi.

Người đứng đầu kia không biết đã trúng bao nhiêu quyền cước, chỉ cảm thấy khắp người đau đớn mãnh liệt, phẫn nộ khó nén, lúc này thấy đối phương ngừng tấn công, anh ta bỗng nhiên hít sâu một hơi, hai cánh tay rung lên cố ép những cảm giác đau đớn trên người xuống.

- A!

Người dũng sĩ trẻ tuổi phát ra tiếng gầm thét giận dữ.

- Đánh xong rồi sao? Vậy tới lượt tôi!

Anh ta vung nắm đấm lên và bước nhanh về phía Bạch Tiểu Thăng, nhưng mới chạy hai bước đã thấy Bạch Tiểu Thăng dùng tay ra hiệu cho anh ta dừng lại.

- Nhìn dưới chân!

Bạch Tiểu Thăng hét lớn một tiếng.

Người dũng sĩ trẻ tuổi kia bị hét vậy thì sửng sốt, cúi đầu thấy xuống vạch dưới chân.

Chính là vạch do mình kẻ trước đó!

Vừa rồi, mình bị đánh qua vạch à?

Người dũng sĩ trẻ tuổi lập tức choáng váng, nhìn chằm chằm vào vết chân dày đặc của mình ở trước cái vạch đó với vẻ không dám tin.

Mình là đi ép từng bước một qua vạch!

Bạch Tiểu Thăng chỉ vào đối phương, dùng tiếng địa phương của bọn họ lớn tiếng nói cho đối phương nghe, cũng là nói cho những người Couric xung quanh nghe:

- Đây là quy tắc bản thân anh đưa ra, anh phải chấp nhận thua cuộc, đừng bôi nhọ danh hiệu dũng sĩ của anh!

Những chiến sĩ người Couric đều im lặng không lên tiếng.

Người dũng sĩ trẻ tuổi kia nhìn vạch dưới chân, đúng là vừa tức vừa buồn bực. Chuyện như vậy chính là làm kén buộc mình, chẳng trách được người bên ngoài.

Sau đó, người dũng sĩ trẻ tuổi buồn bực thở ra một hơi, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người, anh ta đứng dậy nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi thừa nhận là anh thắng!

Bạch Tiểu Thăng chờ chính là những lời này, lập tức giơ ngón cái với đối phương, lớn tiếng nói:

- Đây mới là trách nhiệm của một dũng sĩ nên có, anh không thua, chỉ là tôi thắng danh trên quy tắc đã đưa ra thôi. Cảm ơn anh đã giữ lời hứa với tôi!

Bạch Tiểu Thăng cho đối phương một bậc thang xuống.

Người dũng sĩ trẻ tuổi kia nghe vậy thì vẻ mặt quả nhiên dịu xuống, gật đầu.

Những người Couric xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm nhếch miệng, lúc này, tay chân anh đều đau nhức, cơ bắp đều run rẩy.

Cơ bắp trên người dũng sĩ Couric lại giống như tảng đá, đánh người còn làm cho mình đau, nếu không có một đường quy tắc kia, mình muốn không tàn phế cũng khó.

Ngoài mặt, Bạch Tiểu Thăng vẫn bình tĩnh lộ ra phong thái của cao thủ.

Dũng sĩ trẻ tuổi kia mặc lại khăn choàng ngang vai của mình, cầm lại trường mâu của mình và đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thăng.

- Bây giờ, anh có thể đi với tôi đi gặp tộc trưởng của chúng tôi.

Đối phương nói:

- Còn nữa, anh có thể gọi tôi là Nick.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu với Nick:

- Mời anh dẫn đường.

Nick xoay người đi được hai bước thì bỗng nhiên ngừng lại, xoay quay đầu lại, làm Bạch Tiểu Thăng giật mình.

- Chiêu vừa rồi của anh là gì vậy?

Nick vẫn không nhịn được nói.

- Công phu Trung Quốc!

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Nếu anh muốn học, tôi sẽ dạy cho anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận