Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2037: Tôi tới, giải quyết vấn đề của các người (1)

Bạch Tiểu Thăng bảo Nick – người dẫn đầu đám dũng sĩ trong tộc Couric chờ mình một lúc, anh xoay người quay về trong chiếc xe buýt, nói mọi người chờ mình một lát.

Bạch Tiểu Thăng không nói ý định cụ thể của mình, chỉ nói mình cần đi gặp Tộc trưởng Couric, nói chuyện một lát.

Vẻ mặt mọi người khác nhau, tranh nhau hỏi thăm tình hình.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh muốn đi cùng Bạch Tiểu Thăng, cần thiết thì có thể giúp đỡ lẫn nhau. Bạch Tiểu Thăng không đồng ý, nói cho bọn họ biết mình không có nguy hiểm, chỉ đi trò chuyện một lát thôi.

Vì để cho mọi người yên tĩnh chờ đợi, Bạch Tiểu Thăng nói thêm, mình chủ yếu là đi giải quyết vấn đề đi lại.

Những người này mới có thể yên tĩnh, bọn họ cũng căn dặn Bạch Tiểu Thăng phải chú ý an toàn.

Sau khi căn dặn bên này xong, Bạch Tiểu Thăng mới xuống xe, mỉm cười nói với Nick:

- Chúng ta có thể đi được rồi.

Này Nick gật đầu lại không nói nhiều, xoay người đi ở phía trước dẫn đường.

Bạch Tiểu Thăng đi theo anh ta vào trong thôn, đi theo còn có hai người của tộc Couric, những người Couric còn lại vẫn canh giữ ở bên cạnh chiếc xe buýt.

Mọi người trong xe xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn theo Bạch Tiểu Thăng.

Ánh mắt Lâm Vi Vi lo lắng, âm thầm cầu khẩn.

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng đi theo Nick vào trong, trong mắt chỉ thấy thôn xóm của người Couric vẫn vô cùng đơn sơ, nhà đều bằng tường bùn, nóc nhà chỉ dùng để cỏ khô và vật liệu gỗ làm ra. Đường đi trong thôn cũng là bùn đất. Nhưng nhìn vẫn tính là ngăn nắp sạch sẽ.

Bạch Tiểu Thăng thấy, người già, phụ nữ và trẻ em trong thôn đều tò mò nhìn người ngoài là anh.

Bạch Tiểu Thăng muốn thể hiện ra ý tốt, mỉm cười nhìn những người nhìn mình.

Nhà trong thôn làng người Couric nằm rải rác khắp nơi, Bạch Tiểu Thăng đi mười mấy phút mới nhìn thấy có một tòa nhà lớn trên đỉnh ngọn núi nhỏ.

Nơi đó hẳn là chỗ ở của Tộc trưởng Couric.

Nick dẫn theo Bạch Tiểu Thăng đi dọc theo sườn núi đi lên, trên đường đi còn gặp phải mấy người.

Người dẫn đầu đối diện kia vừa thấy Nick đã lập tức hành lễ trước, lại chủ động nói:

- Nick, tôi đang muốn đi tìm anh. Tộc trưởng của người Chur tới đây!

Nick nghe vậy thì lập tức nhíu mày, hỏi:

- Bọn họ đi từ thôn bên kia tới sao? Bọn họ tới làm gì?

Bây giờ, giữa hai tộc đang có xung đột vũ trang giống như nước với lửa, cũng sắp chiến đấu nữa.

Việc hạ chiến thư hình như cũng không cần tộc trưởng đích thân đến chứ?!

Lúc này, người nói chuyện với Nick mới phát hiện ra Bạch Tiểu Thăng, không vội trả lời câu hỏi của Nick, ngược lại hỏi Bạch Tiểu Thăng:

- Người này ở đây làm gì?

- Anh ta từ Trung Quốc tới, đi ngang qua đây, bên phía chúng ta xảy ra một chút hiểu nhầm, anh ta muốn gặp tộc trưởng.

Nick nói.

Đối phương ngẩn người, quan sát Bạch Tiểu Thăng từ trên xuống dưới.

Anh ta muốn gặp tộc trưởng?

Dựa vào đâu chứ?

Một người nước ngoài còn đi ngang qua, tùy tiện lại muốn gặp tộc trưởng, vậy còn ra thể thống gì nữa!

Nick không phải là người không biết chừng mực như thế.

Người kia nhìn về phía Nick với ánh mắt hỏi thăm.

- Anh ta thông qua Chứng nhận dũng sĩ.

Nick thản nhiên nói.

- Dũng...

Người đối diện Nick lập tức nghẹn lời, nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn lại bọn họ.

Người Trung Quốc này da dẻ trắng trẻo mịn màng, nho nhã yếu ớt, làm sao có thể thắng được Nick dũng sĩ đứng đầu bộ tộc của bọn họ chứ?

Không chỉ người kia giật mình, ngay cả những người phía sau anh ta cũng kinh ngạc bàn tán.

- Bây giờ, không phải là lúc nói những chuyện này. Tôi hỏi anh, tộc trưởng tộc Chur tới làm gì?

Nick lại dò hỏi.

Đối phương nuốt nước bọt, dời tầm mắt khỏi Bạch Tiểu Thăng.

Có lẽ người kia cảm thấy một người Trung Quốc nghe hiểu tiếng địa phương của bọn họ, lúc này nói thẳng với Nick:

- Lần trước chúng ta ra tay ác với người Chur, làm cho chính phủ thành phố Dilu chúng ta đau đầu, lúc này là ngài Samba phó thị trưởng dẫn theo tộc trưởng tộc Chur tới, bảo là muốn hòa giải cho hai bên chúng ta.

Nick nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng:

- Chúng ta cùng bọn họ đánh tới kẻ chết người bị thương, tính ra, chúng ta vẫn chiếm lơi, bàn chuyện hòa giải cũng được. Chỉ có điều bọn họ phải ưu tiên quyền dùng đập chứa nước cho chúng ta, bọn họ chịu không?

Người đối diện kia cũng lập tức cười lạnh, quay đầu nhìn lên trên sườn núi:

- Tôi cảm thấy người Chur sẽ không đồng ý đâu. Nhưng lần này ngài Samba - phó thị trưởng Dilu đích thân đến, không nói chuyện một chút sẽ không từ bỏ ý định đâu.

Bạch Tiểu Thăng nghe hết cuộc nói chuyện giữa hai người, trong lòng thoáng động, nhanh chóng điều chỉnh tư tưởng ban đầu của mình, đồng thời nảy ra ý mới.

Những ý nghĩ này làm cho Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được phải tươi cười hưng phấn.

Có đôi khi làm việc được ông trời chiếu cố thì giống như cá gặp nước. Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cảm thấy vui vẻ.

Nghĩ đến mình bị ngăn ở đây, đúng là trong họa được phúc. Người phụ nữ da trắng kia chắc chắn không ngờ đã mang tới cho phía bên mình cơ hội lớn tới mức nào.

- Được rồi, chúng ta không thể làm chủ được chuyện này. Bây giờ, mọi người nên làm gì thì cứ đi làm gì.

Nick dừng cuộc nói chuyện, dẫn Bạch Tiểu Thăng đi lên trên sườn núi.

Khi đi ngang qua người vừa nói chuyện với Nick, Bạch Tiểu Thăng vẫn cười với đối phương, còn dùng tiếng địa phương chào anh ta:

- Chào anh.

Người kia vẫn theo bản năng trả lời:

- Chào anh.

Sau đó, anh ta kịp phản ứng, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng Bạch Tiểu Thăng đi xa.

Không ngờ người Trung Quốc kia lại biết tiếng của bọn họ!

Vậy chẳng phải những lời bọn họ mới vừa nói đều bị anh ta nghe hết rồi sao!

- Thôi đi, bây giờ chuyện này không liên quan đến mình, mình vẫn giữ miệng lại thì tốt hơn.

Người kia lầm bầm vài tiếng rồi vẫy đám người đi theo mình rời đi.

Bạch Tiểu Thăng và Nick đi lên sườn núi, thấy phía trên có một khoảng đất rộng rãi. Vừa rồi anh nhìn từ phía dưới lên không rõ, bây giờ đến đây mới nhìn thấy ở đây không chỉ là một dãy nhà, ngoại trừ có chỗ ở, bên kia hình như còn có sân dùng để tập trung hoặc hoạt động tế tự và các kiến trúc liên quan.

Ở trước gian nhà lớn có rất nhiều người đang đứng. Một bên là người Couric, một bên khác là những người mặc trang phục khác hẳn, nhìn qua cũng có thể thấy được bọn họ thuộc về một bộ tộc khác. Chắc là người Chur.

Lúc này, số lượng hai bên tương đương, hai người một đối mặt với nhau, tất cả đều nhìn đối phương như hổ đói rình mồi, hình như có thể đánh nhau bất kỳ lúc nào.

Ngoại trừ những người này ra, ở trước cửa nhà lớn còn có một người mặc comple gọn gàng, có cả da đen lẫn da trắng.

Chắc đó là người do phó thị trưởng Samba dẫn đến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận