Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2039: Tất cả đều vui mừng (1)

Bạch Tiểu Thăng nói rõ thân phận, hai vị tộc trưởng mờ mịt nhìn nhau. Bọn họ vẫn không biết đoàn thương mại Trung Quốc tới chơi là thế nào. Ánh mắt của Phó thị trưởng Samba của thành phố Dilu lại sáng ngời, không giải thích mà đẩy hai vị tộc trưởng ra, đi thẳng đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng, tươi cười nói.

- Hóa ra ngài đến từ đoàn doanh nghiệp Trung Quốc!

- Thất kính! Thất kính!

Phó thị trưởng Samba vội vàng mời Bạch Tiểu Thăng tới ngồi ở vị trí chủ nhà trong tòa nhà lớn, mỉm cười nói:

- Nếu tôi sớm biết thân phận của ngài, chúng ta tuyệt đối không thể đứng trò chuyện được!

Lần này, mấy thành phố hưởng ứng lời kêu gọi của thành phố Banjiao, mời đoàn doanh nghiệp Trung Quốc tới khảo sát doanh nghiệp trong khu vực của mình, tất cả đều thể hiện ra nhiệt tình rất lớn.

Cho dù thành phố Dilu tiếp giáp với thành phố Banjiao, nhưng địa vị hành chính và trình độ phát triển kinh tế của hai bên không có cách nào so sánh được với nhau, chỉ lấy đưa ra mấy doanh nghiệp đếm được trên đầu ngón tay, xếp hạng bét trong tất cả thành phố, bọn họ càng mong có thể hợp tác với thật nhiều doanh nghiệp trong đoàn doanh nghiệp Trung Quốc hơn các thành phố khác. Ngay cả thị trưởng cũng tự mình chạy đến doanh nghiệp trấn thủ, vội vàng tiếp đón người của đoàn thương mại Trung Quốc.

Cũng vào lúc này, tộc Chur, tộc Couric lại xảy ra tranh chấp, sử dụng với binh khí đánh nhau, gây ra rối loạn lớn, bằng không ngài Samba cũng sẽ đi tới chỗ doanh nghiệp bên kia, mà không phải ở đây.

Không ngờ khi giúp đỡ hai tộc hòa giải, ông ta lại có thể gặp được người của đoàn doanh nghiệp Trung Quốc!

Ngài Samba phó thị trưởng Dilu, rõ ràng là mừng như điên.

Hai tộc trưởng thấy ngài Samba đảo khách thành chủ, nhiệt tình với người trẻ tuổi Trung Quốc này thì lập tức chớp chớp mắt, lúc này mới kịp phản ứng.

Có lẽ những lời người trẻ tuổi này mới nói đều là thật!

Phân chia đập chứa nước, nuôi trồng, xây nhà xưởng, tu sửa cho bộ tộc những căn nhà gạch ngói đã thấy ở các khu vực trong thành phố, hơn nữa còn là miễn phí!

Làm cho mỗi người trong bộ tộc đều có thể kiếm tiền, cũng khiến cho hai tộc trưởng bọn họ được xa hoa, phong quang theo...

Mắt của hai vị tộc trưởng đều sáng lên, bọn họ cũng không phải là người bảo thủ không nhạy bén tin tức, nếu không cũng sẽ không vì việc nông canh, vì vấn đề tưới tiêu mà ra tay độc ác với nhau.

Càng nghĩ tới những lời Bạch Tiểu Thăng đã nói, hai người càng cảm thấy trong lòng nóng lên, lập tức tươi cười và cũng chạy đến bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

Bên kia, Nick tròn mắt nhìn tộc trưởng của hai tộc còn có một vị phó thị trưởng xem người mình dẫn tới như khách quý, thật sự có cảm giác chưa hoàn hồn.

- Nick, con còn đứng đấy làm gì nữa. Ba và mấy người đây cần thương lượng chuyện lớn, con đi xuống trước đi.

Tộc trưởng Couric phất tay bảo Nick ra ngoài.

Nick lập tức cúi chào. Trước khi lui ra ngoài, anh ta thấy ngài Samba kia tự mình rót trà cho Bạch Tiểu Thăng, thấy bốn người bên trong đã nhiệt tình trò chuyện giống như bạn cũ, anh ta lập tức chép miệng.

Xem ra, hôm nay mâu thuẫn của hai tộc đã thật sự được giải quyết rồi! Nick lui ra ngoài, còn không nhịn được lẩm bẩm một mình, xúc động nói.

Nhớ lại người Trung Quốc trẻ tuổi kia, trong lòng Nick thật sự bội phục, đối phương không chỉ có thể không phân cao thấp với anh ta trên phương diện sức lực, còn có thân phận địa vị không tầm thường.

Đúng là tồn tại khiến cho người ta ngưỡng mộ...

Khi Bạch Tiểu Thăng ở trong nhà lớn trên sườn núi, vạch ra bản đồ kế hoạch cùng hai vị tộc trưởng và ngài Samba - phó thị trưởng Dilu, tất cả mọi người trong chiếc xe buýt cũng mồm năm miệng mười, bàn tán không ngừng.

- Chúng ta là đoàn doanh nghiệp từ Trung Quốc tới đây đầu tư, tại sao lại bị chặn ở đây?

- Đúng vậy, còn phải chờ bao lâu nữa! Bây giờ ngay cả người của chúng ta cũng bị giữ lại, chuyện này rất nghiêm trọng!

- Phải gọi điện cho người dẫn đầu Đoàn doanh nghiệp, phải liên hệ với ngài Hầu Doãn Thành.

Có người phản đối với những người chịu trách nhiệm bảo vệ bọn họ, có người lấy điện thoại di động ra cố gắng liên hệ, báo cáo tình hình cho Hầu Doãn Thành.

Tài xế xe buýt và những binh sĩ bảo vệ kia cũng thật sự bất lực, một mặt cố gắng trấn an người trong xe, một mặt liên hệ với cấp trên của bọn họ để báo cáo tình hình.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn ra ngoài cửa sổ, thất thần nhìn về phía sườn núi ngoài xa.

Nói thật, hai người đều lo lắng cho Bạch Tiểu Thăng.

Từng giây từng phút trôi qua, không ngờ đã qua một giờ.

- Không thể chờ thêm được nữa, phải đón người về!

Lâm Vi Vi bỗng nhiên đứng dậy, cứng rắn nói.

Lần này Lôi Nghênh cũng đồng ý:

- Tôi lập tức qua đòi người!

Thấy Lôi Nghênh muốn hành động, mấy vị thương nhân lớn trong xe ngược lại không cương quyết lắm.

Dù sao, đây là có thể xảy ra xung đột với bộ tộc, một khi xung đột thì không biết chừng sẽ chảy máu, không có khả năng bảo đảm sẽ không ảnh hưởng đến tất cả mọi người.

- Nếu không chúng ta chờ thêm một lát đã. Các người gọi điện thoại cho ngài Bạch trước, nếu chẳng may tình hình bên anh ta vẫn tốt thì sao.

- Đúng vậy, đã liên lạc được với Phó cục trưởng Hầu bên kia, ngài ấy nói đang tìm hiểu tình hình, chắc cũng sắp trả lời rồi.

- Chờ một chút, chờ một chút đi...

Thấy mọi người do dự không quyết, vào giờ phút này Lâm Vi Vi lại đặc biệt quyết đoán.

- Lôi Nghênh, anh dẫn hai người bảo vệ đi tìm anh Tiểu Thăng, cứ nói ở đây có chuyện quan trọng cần anh ấy trở về, đến lúc đó tuỳ cơ ứng biến, tình hình không tốt thì cướp người!

- Những người khác chuẩn bị xuất phát, tài xế, đợi lát nữa lập tức lái xe đi, đừng tắt máy, chúng ta sẽ lập tức rời đi!

Lâm Vi Vi đưa ra một loạt mệnh lệnh. Trong tình trạng có phần hỏng bét này, những lời nói của cô đặc biệt có năng lực kêu gọi, bất kể là người có đồng ý làm như vậy hay không, nhìn Lâm Vi Vi như vậy cũng không nhịn được âm thầm sửng sốt, không ngờ ngay cả người đi theo bên cạnh Bạch Tiểu Thăng cũng có thể làm được như thế, hơn nữa còn trung thành và tận tâm khiến cho người ta thán phục.

Những nhà kinh doanh nghĩ, nếu như đổi lại thành mình vào bộ tộc, tình hình chưa biết thế nào, người đi theo chính mình chắc chắn sẽ không tận tâm tận lực cứu giúp như vậy.

Kết quả giả thiết làm cho người ta chán nản...

Những người này xúc động, đều lặng lẽ đồng ý với lời Lâm Vi Vi nói.

Tài xế xe buýt và mấy người bảo vệ cũng đồng ý với lời Lâm Vi Vi nói.

Sau đó, Lôi Nghênh dùng tiếng Anh nói với hai người đi xuống theo anh ta, thông báo một vài tình hình và các biện pháp ứng biến, đến lúc đó không đến mức luống cuống tay chân.

Trong lúc mọi người làm tốt tất cả chuẩn bị, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng động.

Những người trong xe theo bản năng nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy từ trong thôn có rất nhiều người lao ra, phải có tới ba, bốn trăm người, tất cả đều là chiến sĩ của bộ tộc với dáng người vạm vỡ, trên người bôi thuốc sáng màu, cầm trường mâu trong tay, rất có tinh thần, xếp thành mấy đội lao thẳng tới cửa xe buýt bên này.

- Đây là tình huống gì vậy?

Có người sợ hãi nói.

- Đây phải đến ba, bốn trăm người, có phải là bộ tộc dốc toàn bộ lực lượng những người khỏe mạnh trai tráng ra đây không! Đây là... muốn xuống tay với chúng ta sao?

- Không phải đâu! Chẳng lẽ Bạch Tiểu Thăng chọc giận bọn họ, khiến cho bọn họ thậm chí cũng không buông tha cho chúng ta sao?

- Trời ơi, ngài Bạch đã làm gì? Là ám sát tộc trưởng của bộ tộc người ta sao?

Mọi người kinh ngạc, hỗn loạn, khủng hoảng, ngạc nhiên, không ngừng nói, lo sợ không yên.

Mấy người lính cầm súng trong tay, khẩn trương tới toát mồ hôi.

Tài xế vội vàng khởi động xe, tay cũng run rẩy, không nhịn được muốn giẫm chân ga làm cho chiếc xe lao ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận