Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2069: Kế độc rất dễ hiểu (1)

Cảnh tượng lão John thấy Zach kia, đúng là đánh chết cũng không thể tin được, anh ta sẽ là người của Bộ giám sát của trụ sở chính tại tập đoàn!

Phải biết rằng, ở công ty “Lục Không”, Zach chính là nhân vật số hai tên xứng với người thực, cũng là người lão John tuyệt đối tin tưởng, ở trên rất nhiều chuyện xấu, lão John cũng phải đi thương lượng với Zach.

Đương nhiên, những hoạt động đó đều là lão John tự mình làm trung gian kiếm lời bỏ vào túi riêng, chuyện liên quan đến và ngài Phó giám đốc điều hành khu Châu Phi kia, lão John vô cùng cẩn thận, việc gì cũng phải tự làm. Nhưng ông ta đã quyết định muốn đi gặp ngài Phó giám đốc điều hành kia để tiến cử tâm phúc có năng lực này.

Nhưng chính là người như vậy lại là. . . “nằm vùng"!

Trong nháy mắt đó, lão John tê liệt ngồi ở trên sô pha, tâm trạng suy sụp cùng khủng hoảng.

Trong lời đồn, Bộ giám sát của trụ sở chính “vô cùng kỳ diệu” chỗ nào cũng nhúng tay vào, vào giờ phút này ông ta cảm nhận được thế nào gọi là đáng sợ!

Jenny cũng không thể tin nổi nhìn Zach, người đàn ông khá ân cần với cô ta, thế mà còn có một mặt như thế.

Nếu vậy, anh ta nhiệt tình với mình càng có mục đích riêng.

Jenny cũng kinh ngạc đến toát mồ hôi lạnh.

- Hai người thật sự cho rằng chúng ta tới điều tra các người sao?

Lôi Nghênh ngồi đối diện Jenny, lão John, cười lạnh:

- Chúng ta không có thời gian nhàn rỗi đâu!

Lôi Nghênh chỉ vào người đang vội vàng quay video nói:

- Chúng ta là tới lấy chứng cứ.

Những lời nói ngầm của Jenny và lão John lại thêm những hợp đồng chứng minh thực tế cũng đủ khiến cho bọn họ uống một bầu.

Càng chưa nói, còn có các loại chứng cứ do Zach thu thập được.

- Chúng tôi chẳng qua là thuận tiện tới thông báo với các người, các người chờ bị truy tố đi.

Khi Lôi Nghênh nói chuyện đã đứng lên:

- Chúng tôi biết các người mạnh miệng, tâm trí hơn người, sẽ không dễ dàng phun ra thứ gì, chúng tôi cũng không lạ gì. Trực tiếp làm theo trình tự, mọi người tốt ít sức. Như vậy tập đoàn cũng bớt phải nhớ tới tình xưa miễn giảm truy tố đối với một vài vấn đề. Theo năng lực đoàn luật sư trong tập đoàn, các người ngồi tù mấy chục năm là không thể tránh được rồi.

Vẻ mặt Jenny và lão John lập tức trở nên khó coi, vẫn không lên tiếng.

Lôi Nghênh hình như cũng không trông cậy bọn họ sẽ mở miệng, nhìn Jenny thả lỏng nói:

- Cứ vào tù trước mấy chục năm, chờ đến lúc đó, thời điểm cô Jenny như hoa như ngọc sẽ một đi không trở lại, lúc ra chính là một bà già tách rời khỏi xã hội, ai nấy đều ghét. Cha mẹ cô sợ rằng không con, anh chị em sẽ nuốt hết số tiền của cô, sau đó tránh cô như trốn chó trụi lông vậy! Chồng, người yêu gì đó càng sớm tìm kiếm niềm vui mới đi!

Vẻ mặt Jenny trở nên trắng bệch, hít thở dồn dập.

Lôi Nghênh nói tới ngồi tù cô ta còn không sợ, nhưng miêu tả cảnh tượng sau khi ra tù lại làm cho cô ta khó có thể tiếp nhận.

- Mà ngài John, ông chắc hẳn chỉ có thể dưỡng lão ở bên trong, chờ tới ngài chết mới có thể ra ngoài. Ông cũng có con trai, ông cũng có cháu trai, nhưng ông không thể có cơ hội hưởng thụ tuổi già cùng bọn họ đâu. Ông vào trong mấy năm đầu, bọn họ còn nể tình tài sản ông để lại để tới thăm ông. Sau đó, chờ cháu trai của ông lớn lên, sẽ thấy xấu hổ vì ông, người cả nhà đều sẽ cảm thấy quên một tồn tại như ông mới có thể sống tốt nhất. Đến lúc đó, ông có trông mòn con mắt cũng không nhìn thấy được một người thân, ông kiếm được bao nhiêu tiền, cũng chỉ có thể mua mấy túi mì ăn liền trong nhà tù thôi.

Lôi Nghênh nói mấy câu, ánh mắt lão John lộ ra sự khủng hoảng.

Tình cảnh này nghe giống như địa ngục nhân gian vậy. . .

Zach không nhịn được âm thầm sửng sốt nhìn Lôi Nghênh, trong lòng cũng rét lại:

- Người đàn ông này nhìn cao lớn thô kệch, không ngờ tinh thông chiến thuật tâm lý và kỹ xảo ngôn ngữ, không lấy tình cảm thuyết phục, mà xuống tay từ nhược điểm của hai người này, ngay cả mình nghe cũng sởn tóc gáy. Người này trước kia làm gì, sao lại giỏi phá tuyến phòng ngự trong lòng của người ta vậy?

- Mình cần phải cố gắng học một ít mới được!

Trong lòng Zach không nhịn được lại nghĩ một câu.

Lôi Nghênh tiếp tục đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống cho hai người cảm giác áp lực.

- A, đúng rồi. Có phải các người cảm thấy chỉ cần chống đỡ qua đêm nay, sẽ có người lấp lại lỗ thủng trong vấn đề này, mất bò mới lo làm chuồng không?

Lôi Nghênh cười:

- Các người biết các người có thân phận gì sao? Muốn động vào các người, làm sao có thể không chuẩn bị chu đáo chặt chẽ được. Bây giờ đã có hai trăm người, chia làm hai mươi đoàn đội đang đồng thời triển khai làm việc. Chờ các người lấp hết lỗ thủng sẽ chộp ra được vấn đề gì, người của chúng tôi sẽ tuyên bố là hai người đã khai ra. Người của các người không tin, đa nghi sao? Nếu như bọn họ cho rằng các người là kẻ ăn cây táo, rào cây sung, sẽ hết sức cứu giúp các người sao? Hay là dồn các người vào chỗ chết!

Chỗ đám người Lôi Nghênh làm gì có tới đoàn đội lớn tới hai trăm người, hoàn toàn là đang lừa dối.

Nhưng giết người phải giết tâm, trước phải đánh, uy hiếp, sau lại cắt đứt đường lui.

Đây hoàn toàn là ép hai người đi vào đường cùng.

Vẻ mặt Jenny, lão John đều có vài phần khủng hoảng, thật sự khủng hoảng.

Lôi Nghênh giống như không nhìn thấy, nói tiếp:

- Các người nghĩ hi sinh bản thân, sau đó có người sẽ cho nhà các người một số tiền lớn, đủ để bảo đảm bọn họ giàu sang phú quý, thậm chí sau khi mình đi ra cũng là người giàu có một phương, đúng hay không? Các người đừng mơ nữa. Chúng tôi sẽ truy tố, bắt các người bồi thường một khoản lớn, đồng thời sắp xếp người chú ý vào tài khoản ngân hàng của bản thân các người và người nhà, cho dù là ở nước ngoài cũng vậy. Chúng ta sẽ đệ trình lên ban ngành liên quan để tiến hành đóng băng, hạn chế các người xuất nhập. Đến lúc đó, tôi sợ là các người và người nhà chỉ có thể uống gió ăn đất, cầu nguyện có thể được chắc bụng.

Tính cả Zach, người của Bộ giám sát ở đây nhìn Lôi Nghênh dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói ra những lời rất đáng sợ, cũng cảm giác sởn tóc gáy, lưng ớn lạnh.

Người Trung Quốc này làm sao có thể nói chuyện khủng khiếp như vậy!

Bọn họ chỉ đứng ngoài nghe cũng cảm thấy muốn suy sụp rồi.

Vẻ mặt Jenny, lão John phức tạp khó yên.

Bọn họ cuối cùng muốn nói, nhưng cũng sợ người sau lưng mình, sợ nói ra cũng là một đường chết.

Lôi Nghênh nhìn thấy phản ứng của bọn họ, mỉm cười nói:

- Chúng tôi không cần các người khai ra tất, nói ra tất cả bí mật gì đó của người phía sau các người. Chúng tôi biết các người cũng biết có hạn. Như vậy, lại nói từ phần hợp đồng này đi. Chỉ nói về vấn đề lần này thôi, thế nào? Chúng tôi có thể coi như các người lập công, giảm bớt một phần truy tố.

Trước đó Lôi Nghênh bảo bọn họ có thể nói, sau đó bảo bọn họ trả lời từng vấn đề. Vấn đề không nguy hiểm đến tính mạng này, hình như nói cũng không sao, nhưng chậm rãi loại bỏ tâm tình mâu thuẫn của bọn họ.

Nhưng con người có đôi khi mạnh miệng không mở miệng, nhưng một khi mở miệng thì cho dù phun ra vài chữ, lại giống như đê vỡ, khó có thể ngừng.

- Nói đi, nói ra một vài điều, các người lại bớt vài năm tù, có thể có một cuộc sống tương đối tốt hơn.

Lôi Nghênh ôn tồn khuyên nhủ.

Jenny và lão John cụt hứng một lúc, cuối cùng cúi đầu, lấy biên độ nhỏ đến mức khó phát hiện để gật đầu.

Hai người này cuối cùng đã đồng ý!

Đám người Zach nhất thời phấn chấn.

Lôi Nghênh vẫy tay với người bên cạnh với ý nói "Các người hỏi đi" .

Sau đó, Lôi Nghênh xoay người đi ra ngoài.

Đám người Zach kính nể, e sợ nhìn theo bóng lưng của Lôi Nghênh, sau đó nhanh chóng triển khai tra hỏi với Jenny, lão John.

Bạn cần đăng nhập để bình luận