Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2074: Trọng trách tăng thêm lên người (2)

Thật ra đổi một góc độ khác mà nói, kéo một hợp tác lớn cho ngài Brown, cũng có thể làm dịu mối quan hệ của hai bên.

Sở dĩ Hầu Doãn Thành kiên trì muốn Bạch Tiểu Thăng đứng ra, cũng có chút suy tính về phương diện này.

Tiếp theo, Hầu Doãn Thành lại trò chuyện cùng Bạch Tiểu Thăng một lúc.

Hầu Doãn Thành nói cho Bạch Tiểu Thăng biết, lần này bọn họ dừng lại ở thành phố Moribido, chuyện khảo sát doanh nghiệp vẫn tính là phụ, thúc đẩy hợp tác liên quan tới hai doanh nghiệp này mới là đặt lên hàng đầu.

Cho dù hai doanh nghiệp này đều không ở thành phố Moribido, lại đều ở thành phố lân cận. Một doanh nghiệp ở phía nam, một doanh nghiệp ở phía đông, đi đường xa cũng phải mất ba giờ, một ngày cũng chỉ kịp bàn bạc và qua lại một nơi thôi.

Sau khi trò chuyện một lúc lâu, thấy không còn sớm nữa, Hầu Doãn Thành bảo Bạch Tiểu Thăng về sớm nghỉ ngơi, có việc gì ngày mai lại bàn tiếp.

Bạch Tiểu Thăng cũng tạm biệt rời đi.

Chờ dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh trở về chỗ ở của mình, Bạch Tiểu Thăng mới nói lại cho hai người nghe về chuyện Hầu Doãn Thành đã nói.

- Chuyện này. . . liệu có thể được không? Chúng ta còn không biết thái độ của ngài Brown kia với chúng ta thế nào.

Vẻ mặt Lâm Vi Vi có chút do dự, đưa ra lo lắng của mình:

- Nếu chẳng may. . .

- Vừa rồi Tiểu Thăng đã nói, chúng ta chỉ bắc cầu nối đường cho bọn họ, giới thiệu một vụ làm ăn lớn, điều này không có liên quan gì tới mâu thuẫn của chúng ta. Hơn nữa, điều này cũng có thể xem như một hành động nhằm cải thiện mối quan hệ.

Lôi Nghênh nói.

Lâm Vi Vi vẫn không coi trọng.

- Được rồi, được rồi, hai người cũng không cần tranh cãi nữa.

Bạch Tiểu Thăng ngáp dài một cái:

- Hôm nay lại đến đây thôi, giờ cũng không còn sớm nữa, tất cả đều đi về nghỉ, cố gắng ngủ một giấc thật ngon, có gì ngày mai lại nói tiếp.

Lúc này Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh mới dừng, chào Bạch Tiểu Thăng và rời khỏi chỗ ở của anh.

Trải qua chuyện ngày hôm nay, Bạch Tiểu Thăng cũng thật sự mệt mỏi, rửa mặt sơ qua liền ngã xuống giường.

- Nghe Tưởng Quát nói, hôm nay ngài Brown kia có thể đến Naria, Naria cách nơi này không tính là xa, nếu như ông ấy bằng lòng, ngày mai có thể đến Hisuri. Nếu như ngài Brown kia cố tình chạy tới gặp tôi, vừa gặp mặt đã nổi giận, ngược lại dễ làm. . . Thôi đi, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. Dù sao ngày mai lại có thể gặp mặt. . .

Bạch Tiểu Thăng không cân nhắc rõ về vấn đề này đã ngủ say.

Một giấc ngủ này rất say sưa.

Nhưng lần này, Bạch Tiểu Thăng thật sự đã đoán sai rồi. ngài Brown không phải đến Hisuri vào hôm sau. Mười hai giờ đêm, ông ta đã đến thành phố Kaido của Hisuri.

Thành phố Kaido tiếp giáp với thành phố Moribido.

Chính là chỗ doanh nghiệp đất hiếm "Huyền Kim"!

Không phải là ngài Brown không biết đoàn doanh nghiệp Trung Quốc ở thành phố Moribido, cũng không phải ông ta cho rằng ở cùng một thành phố với Bạch Tiểu Thăng có gì không ổn, mà khi ông ta đến Naria không có chuyến bay thích hợp, cho nên ông ta ngồi máy bay tư nhân, mà máy bay tư nhân chỉ có thể hạ xuống ở sân bay bên này.

Khi xuống khỏi máy bay, vẻ mặt ngài Brown không tốt lắm.

Ngoại trừ trước sau vẫn trông ốm yếu, vẫn lộ ra một vẻ u ám.

Bên ngoài sân bay đã có mấy chục người chờ. Cho dù bây giờ đã sắp tới nửa đêm, những người này vẫn đứng ở trong gió rét hơn một giờ, chỉ sợ lỡ thời gian, hoặc tới muộn, làm cho ngài Brown mất hứng.

Dẫn đầu những người đón tiếp là một người da trắng béo mập, trên mặt trước sau lộ vẻ tươi cười ôn hòa. Ông ta là giám đốc điều hành khu Châu Phi của tập đoàn Chấn Bắc, tên là Tick.

Đứng bên cạnh Tick chính là một người đàn ông lai da đen mặc áo khoác dựng thẳng cổ áo, mí mắt rũ xuống, nói năng thận trọng, chính là Saitou phó giám đốc điều hành khu Châu Phi.

Cũng chính là người ngầm hợp tác với Caroline.

Lần này, nói lý ra những hoạt động hợp tác bị người ta lật ra, Saitou cũng sứt đầu mẻ trán, hận Bạch Tiểu Thăng – tên đầu sỏ từ ngoài tới đến nghiến răng nghiến lợi.

Cho dù Tick và Saitou chờ ở đây lâu rồi, nhưng hai người cực ít nói chuyện với nhau, có cũng là Tick khách sáo chủ động mở miệng, Saitou cũng không để ý nhiều tới ông ta.

Nguyên nhân chính là tính tình của Tick thật sự rất tốt, có quyết sách gì quan trọng đều vui vẻ hợp mưu hợp sức, thường xuyên qua lại làm cho một số người bên phía Saitou cho là ông ta mềm yếu, không xứng làm giám đốc điều hành.

Lúc này, thấy ngài Brown vừa xuất hiện, bất kể là Tick còn là Saitou đều dẫn theo một đám cấp dưới, đi qua đón.

Không giống với tổng giám đốc sự nghiệp và giám đốc điều hành ở khu khác, cho dù cũng là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng tuyệt đối không như vậy. Ngài Brown chính là người lâu năm có mặt từ khi tập đoàn thành lập, trước đây thậm chí có cơ hội trở thành phó tổng giám đốc. Đám người Tick, Saitou kính nể và e sợ ông ta giống như cấp phó tổng giám đốc vậy.

Vừa nghe ông ta muốn tới, cả đám từ bên ngoài đều vội vàng chạy tới bên này chào mừng.

Đương nhiên, trong phương diện này cũng có vài "ý khác" .

Ngài Brown sắp từ chức, bọn họ có thể lên được hay không đều cần ngài Brown gật đầu, vậy làm sao có thể bất kính được.

- Ngài Brown, ngài đã tới rồi, đúng là vất vả. Ngài chắc hẳn sẽ nghỉ tạm ở bên Naria một đêm, tuyệt đối đừng để mình mệt mỏi quá.

Vẻ mặt Tick tươi cười, cung kính nói.

- Phòng ở khách sạn đều đã được an bài xong, bây giờ chúng tôi lại dẫn ngài qua.

Saitou xem thường vẻ nịnh bợ lộ liễu của Tick, trực tiếp nhắc tới công việc.

Ngài Brown không cảm xúc liếc mắt nhìn bọn họ, gật đầu và thuận miệng nói:

- Hai vị vất vả rồi.

Khi nói chuyện, ngài Brown chống gậy đi về phía trước, trong thời gian này còn liếc nhìn Saitou, trong ánh mắt lộ ra chút sắc bén không rõ.

Trên mặt Saitou không có phản ứng, trái họng lên xuống, âm thầm nuốt nước miếng.

Chuyện ầm ĩ đến bây giờ, ngài Brown không thể nào không biết, quan trọng là trừng trị mình thế nào. . . Saitou hoảng hốt.

Thẳng thắn mà nói, ngài Brown nhìn trúng Saitou vì làm việc nhanh gọn, quyết đoán, chỉ có điều có chút do dự khi đề cử người nối nghiệp.

Đương nhiên, khi do dự phát sinh giữa người đứng thứ hai và người đứng thứ ba, thật ra đã có bất công với người đứng thứ hai rồi.

Nhưng Saitou lại cảm thấy mình mới là người tốt nhất, mà không phải là Tick có vài phần nhu nhược. Cho nên bình thường Saitou luôn có vài phần oán trách. Ngài Brown mở một con mắt nhắm một con mắt, xem như rộng lượng với ông ta. Điều này làm cho Saitou càng thêm kiêu căng.

Nhưng ánh mắt hôm nay làm cho Saitou đọc được lại có vài phần bất an.

- Tình hình mà tôi bảo các người chú ý thế nào rồi.

Khi ngài Brown đi về phía trước, bỗng nhiên nói.

- Đoàn doanh nghiệp Trung Quốc ở thành phố Moribido, có người nói phải dừng lại mấy ngày, hôm nay bên kia tổ chức bữa tiệc chào mừng, tốn hết một ngày.

Tick đi bên cạnh nói với ngài Brown giới.

Saitou không cam lòng tụt lại phía sau, vội nói:

- Hôm nay chúng tôi còn nhận được một thư tín do chính phủ Hisuri gửi đến, mời doanh nghiệp “Huyền Kim” ở địa phương của chúng ta tiếp nhận đoàn doanh nghiệp Trung Quốc tới chơi, cùng bàn bạc về khai thác khoáng sản đất hiếm, nhắc nhở chúng ta về chuyện hợp tác.

Nói đến cũng khéo, năm đó ở đây chỉ có một mỏ nhỏ, tập đoàn Chấn Bắc lấy giá cực thấp thu mua năm mươi năm quyền khai thác, kết quả không ngờ lại đào ra đất hiếm, theo pháp luật ở đây, bọn họ được hưởng quyền khai thác, nhưng cũng phải tiếp nhận một vài giám sát và trói buộc.

Cũng giống như lúc cần thiết, chính quyền Hisuri có quyền chỉ điểm bọn họ kinh doanh với bên ngoài.

- Hả?

Nghe nói thế, ngài Brown bỗng nhiên dừng chân, liếc nhìn Saitou:

- Cậu nói đoàn doanh nghiệp Trung Quốc sắp tới đây khảo sát, bàn bạc chuyện hợp tác à?

Saitou vội vàng gật đầu:

- Đúng vậy.

- Chúng tôi đã làm tốt công tác tiếp đón rồi.

Tick đi bên cạnh cười nói theo.

Ngài Brown khẽ gật đầu, khóe miệng hơi cong lên như đang cười lại hoàn toàn không có ý cười, chỉ có cảm giác lạnh lẽo.

- Tôi vẫn cảm thấy mình cần phải chạy tới đó một chuyến, không ngờ tới…. Vậy tôi sẽ ở đây chờ cậu ta tới gặp tôi là được rồi!

Ngài Brown thì thầm tự nói, dùng gậy chống nhẹ nhàng dừng lại một lát.

Nếu Bạch Tiểu Thăng không tới, ông sẽ không bàn bạc gì hết.

- Ngài nói. . . gì?

Saitou ở bên cạnh lại không nghe rõ ngài Brown nói gì, theo bản năng hỏi.

Ngài Brown nhướng mày nhìn ông ta, làm cho Saitou lập tức cảm thấy sợ hãi.

Ngài Brown giơ tay vỗ lên vai ông ta, có dùng chút lực. Bàn tay này làm gì có vẻ như ông già mục nát sắp về hưu chứ? Thật sự làm Saitou không nhịn được mà cảm thấy đau đớn.

- Tôi không biết tập đoàn điều tra thế nào, tôi cũng không quan tâm.

Ngài Brown gằn từng chữ mỗi câu nói với Saitou:

- Chờ tôi trút giận với người kia xong, cậu cũng nên giải thích đàng hoàng với tôi một chút đi! Mẹ nó, cậu đang chơi đùa gì vậy hả? Tuyệt đối, đừng để cho tôi nghe được điều không vui! Thằng nhóc tốt của tôi ạ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận