Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2092: Hướng đi của các nơi (1)

Lôi Nghênh cầm về manh mối mới quả thật làm cho người ta kinh ngạc. Theo hắn nói, kể từ khi điều tra Phó tổng giám đốc một công ty đã nhận được nó. Đó là chứng cứ chứng minh Phó tổng giám đốc và các Phó tổng giám đốc khác âm thầm lên kế hoạch.

Nhưng vừa vặn chính là những người đứng thứ hai của các công ty này âm thầm qua lại với nhau, tự nhiên lại có thể xâu chuỗi tới càng nhiều manh mối đáng để đi thăm dò, kéo ra rất nhiều điều bọn họ không điều tra ra được, hoặc là do những người đứng đầu doanh nghiệp đó giấu.

Điều khiến cho người ta bất ngờ chính là, mấy thứ này còn dính dáng tới một vài bí mật của tầng cao hơn, nhắm thẳng vào cấp cao hơn những doanh nghiệp này, nói cách khác mũi kiếm chỉ thẳng vào Saitou - Phó tổng giám đốc điều hành khu Châu Phi của tập đoàn -!

Lâm Vi Vi lật xem vài thứ kia, ánh mắt quả thật ngạc nhiên đến mức sáng lên.

- Anh Tiểu Thăng, đây thật là buồn ngủ có người đưa thêm gối, điều tra theo những thứ này, lần này Saitou kia đừng mơ chạy thoát khỏi liên quan nữa! Cho dù là ngài Brown tổng giám đốc sự nghiệp khu Châu Phi, cha anh ta cũng đừng mong làm cho anh ta tránh khỏi bị trách phạt giống như lần trước nữa!

Lôi Nghênh vừa ăn đồ ăn sáng của Bạch Tiểu Thăng, vừa hưng phấn nói:

- Tôi đã sắp xếp người tham gia vào một bộ phận, lần này phải lấy nhanh đánh chậm, khiến cho bọn họ thậm chí không có cơ hội phản ứng. Võ công trong thiên hạ này vô cùng vững chắc, không gì không phá nổi, duy nhất chỉ có nhanh là không phá được thôi!

Lâm Vi Vi nghe Lôi Nghênh nói liên tục gật đầu, bộ dạng "Anh hùng cùng chung ý kiến", suýt nữa còn muốn cùng Lôi Nghênh vỗ tay hoan nghênh chúc mừng nhau.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại rất trầm ngâm, mỉm cười nghe hai người nói, ánh mắt vẫn tập trung vào manh mối trên tờ giấy.

- Anh Tiểu Thăng, sao nhìn anh... dường như không vui mừng lắm.

Lâm Vi Vi chú ý tới vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng, không nhịn được lầm bầm.

- Dù sao anh ta cũng làm lãnh đạo lớn, làm sao có thể vui mừng lộ rõ trên nét mặt được, phải như vậy.

Lôi Nghênh mỉm cười nói đùa.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh, lắc đầu, lẩm bẩm nói:

- Tập đoàn có nhiều nhân vật số một số hai của các doanh nghiệp đều mưu cầu lợi riêng tham ô như vậy, điều tra ra là việc vui, nhưng nếu nói là đặc biệt hài lòng... sao có thể hài lòng được. Dù sao chúng ta còn muốn ở trên con thuyền lớn của tập đoàn này trong thời gian thật dài, thấy khắp nơi đều là ổ chuột tổ kiến, khắp nơi đều là lỗ thủng, không nói căm hận thì cũng thấy buồn nôn.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói vậy, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lập tức ngơ ngác nhìn nhau, yên tĩnh một lúc.

- Được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi. Bất kể nói thế nào, lần này chúng ta đã có thu hoạch! Không nghĩ tới những chuyện không vui nữa!

Bạch Tiểu Thăng để thứ trong tay lên bàn và mỉm cười nói với hai người:

- Tới đây, ăn cơm trước! Cơm nước xong chúng ta thương lượng cẩn thận, tiếp theo sẽ tranh thủ thời gian tiến hành điều tra, lại giống như Lôi Nghênh nói, lấy nhanh đánh chậm, khiến cho bọn họ không kịp phản ứng, đánh bọn họ trở tay không kịp!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lập tức gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng nhân lúc bọn họ ăn cơm, nói tiếp:

- Lần này ở Hisuri, đoàn thương nghiệp chúng ta sẽ ở lại không ít ngày. Tôi nghĩ, hai ngày tới là có thể lên đường. Tôi phải đi theo đoàn, các người điều tra bên kia, tôi cũng không giúp được, vẫn phải làm phiền hai người đi bôn ba.

Lâm Vi Vi lập tức cười:

- Anh Tiểu Thăng, anh còn khách sáo với chúng em làm gì. Đây là chuyện nên làm. Hơn nữa, lúc này bọn em cũng đâu phải chỉ đánh một mình, chuyện gì cũng phải tự mình làm đâu. Anh xem, lúc này những nhân viên của Bộ giám sát nghe theo bọn em căn dặn để làm việc tính trong tính ngoài, ở các nơi trên các quốc gia, ngay cả người ở bên ngoài phối hợp cũng tính được khoảng một hai trăm người đấy. Bọn em không khổ cực cũng không phiền hà! Hơn nữa anh không phải đã nói, thông qua hành động lần này, bọn em cũng học được không ít chuyện.

- Không sai.

Lôi Nghênh cũng nói:

- Anh cứ yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ làm thật tốt chuyện này, cho anh một đáp án thoả mãn.

Hai người vừa nói vậy, Bạch Tiểu Thăng cười.

Anh tất nhiên tin tưởng hai người này sẽ không làm cho mình phải thất vọng.

Ăn sáng xong, ba người lại trò chuyện một lúc, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh mới cùng đứng dậy rời đi. Bọn họ muốn đi điều tra manh mối mới, phương hướng mới.

Bạch Tiểu Thăng ngồi một mình im lặng, trầm tư hơn mười phút mới lại lấy điện thoại di động ra dùng phần mềm trò chuyện trao đổi với người khác, sau đó mới đứng dậy rời đi.

Lúc Bạch Tiểu Thăng, bước chân rất vững vàng, không nhanh không chậm.

Lần điều tra này quả thật rất nhanh.

Nhưng tỏng lúc chờ đợi quá trình điều tra lại không gấp được, phải trầm ổn.

Buổi trưa, thư ký của Hầu Doãn Thành tới thông báo với Bạch Tiểu Thăng, đoàn thương nghiệp sẽ xuất phát vào chạng vạng tối, đi qua quốc gia tiếp theo.

Mấy ngày nay, những người khác của đoàn thương nghiệp có thể nói là có thu hoạch khá phong phú.

Đương nhiên, bên phía Bạch Tiểu Thăng cũng không thể nói là không có thu hoạch. Dù sao anh và tập đoàn Vinsmo đã hình thành quan hệ bạn bè chiến lược, nhét bọn họ vào trong hệ thống liên minh thương mại trên thế giới của mình, cũng là thu hoạch cực lớn.

Khi ăn cơm trưa, Ôn Ngôn gọi điện thoại tới cho Bạch Tiểu Thăng, hỏi thăm một chút về tiến độ công tác trước mắt, hiểu rõ một chút tình hình.

Thật ra Ôn Ngôn chưa chắc đã không biết chuyện bên này, dù sao người mà những nhân viên của Bộ giám sát thật sự nghe lệnh là ông ta. chỉ có điều Ôn Ngôn vẫn muốn vòng qua Bạch Tiểu Thăng tới "biết được" nội dung, như vậy lại liên quan đến một môn học vấn làm người.

Ở trong điện thoại, Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn trò chuyện rất nhiều.

Có vài tình hình và dự định của Bạch Tiểu Thăng, qua miệng của Bạch Tiểu Thăng quả thật làm cho Ôn Ngôn cảm thấy bất ngờ.

- Tôi vẫn luôn lo lắng, Tiểu Thăng cậu quá kiên quyết tiến thủ, muốn mượn cơ hội này làm ra phong thái lớn, không ngờ tâm trạng cậu tinh tế trầm ổn như vậy. Thế thì tôi lại yên tâm rồi! Cậu thứ buông tay mà làm, có gì cần ủng hộ thì cứ nói với tôi!

Ở trong điện thoại, Ôn Ngôn xúc động nói.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cảm ơn một hồi.

Từ chỗ của Ôn Ngôn, Bạch Tiểu Thăng cũng được biết, ngài Brown đang trên máy bay quay về tổng bộ, dự tính buổi tối sẽ có thể đến trụ sở chính ở Ganand.

Lần này tình hình nghiêm trọng, nhiều vị phó tổng giám đốc của trụ sở chính đồng thời ký tên phát thông báo, ngài Brown không thể kéo dài thời gian, phải trở về.

Nói bất ngờ thì hơi bất ngờ, nhưng cẩn thận suy nghĩ, cũng không làm cho người ta bất ngờ nữa.

Ngài Brown chống lệnh không trở về chỉ là chuyện vô nghĩa, còn có thể mất mặt của những phó tổng giám đốc kia. Nói vậy, tình thế sẽ càng bất lợi cho cha con bọn họ.

Hơn nữa nói đi thì có nói lại, ông ta khả năng đi lại xung quanh.

Ngài Brown là một người thông minh như vậy, tất nhiên sẽ không phạm phải sai lầm kém cỏi này.

Tin tưởng sau khi ngài Brown kia trở về, nhất định sẽ vận dụng quan hệ của mình ở trong các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn để chu toàn, đến lúc đó nói không chừng mấy vị phó tổng giám đốc cũng sẽ có người bị thuyết phục, ngược lại đi ủng hộ ông ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận