Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2117: Cuộc tập kích vừa bắt đầu đã lập tức kết thúc (2)

Bạch Tiểu Thăng không che giấu, nói với hai người:

- Trước đây chưa từng gặp mặt, lại khiến cho hắn trở nên thê thảm- Saitou.

Tên này, ngay cả tài xế đang nằm ở trên vô lăng đều kinh ngạc giật mình, không nhịn được mà đứng dậy nhìn về phía sau.

Lấy chiếc xe của đám người Bạch Tiểu Thăng thành trung tâm, những người chặn đường phía trước mặt đã đi tới, những người đàn ông vạm vỡ phía sau cũng xuống xe.

Mục tiêu của hai nhóm người đều là chiếc xe của đám người Bạch Tiểu Thăng. Chiếc xe này ở trong hẻm nhỏ nên dễ bị che khuất tầm mắt, vì vậy cho tới bây giờ, hai nhóm người bọn họ mới phát hiện ra nhau.

Hai nhóm người đều bị dọa cho giật mình, dừng lại không tiến lên nữa.

Một người ngồi trong một chiếc xe phía sau tất nhiên là Saitou. Hắn đã sớm chạy tới công ty Peter Young, chú ý tới chiếc xe chở đám người Bạch Tiểu Thăng đi ra, một đường đi theo đến bên này, thấy xe đám người Bạch Tiểu Thăng dừng lại, ban đầu bọn họ còn tưởng tìm được cơ hội, nhưng không ngờ phía trước mặt còn có một nhóm người khác.

Đối phương có số lượng người rất đông, còn có vũ khí!

Tin tức này làm cho Saitou cũng bị dọa cho giật mình.

Xe của đám người Saitou đã tiến vào con hẻm nhỏ, trong giây lát cũng không lui được.

Lại nói, tới cũng đã tới, nói không chừng cũng để cho Bạch Tiểu Thăng thấy rồi, còn không trút giận, Saitou cảm thấy mình sẽ uất ức mà chết mất.

- Nhất định là do Bạch Tiểu Thăng kia làm nhiều việc ác, đây là có người tìm bọn họ trả thù, chúng ta và bọn họ không hề xung đột, thương lượng với bọn họ một chút, xem có thể để cho chúng ta đánh Bạch Tiểu Thăng này một trận, xem hắn mang theo tài liệu xấu gì của chúng ta bên người hay không, mọi người nước giếng không phạm nước sông!

Saitou cũng sợ bọn họ và đám người kia phát sinh xung đột, đối phương có vũ khí, bọn họ không chiếm được lợi, làm sao có thể không khẩn trương được.

Phía đối diện hình như cũng phát hiện ra bọn họ không phải là kẻ địch, không ngờ lại phái ra một người.

Cứ như vậy, hai bên đều phái ra một người, hai người không ngờ chạy đến chỗ đầu xe của đám người Bạch Tiểu Thăng, mông ngồi ở trên đầu xe, ghé sát lại nói thầm.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, quả thật có cảm giác buồn cười.

Tài xế kia lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người bên ngoài, không nhịn được mà nuốt nước miếng, giống như có chút khẩn trương.

- Những người này đều do ngài Saitou kia sắp xếp à?!

Tài xế trong xe chở đám người Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên mở miệng, run giọng nói:

- Tôi… tôi từng nghe nói tới tên của hắn, hắn không phải bị tạm thời cách chức rồi sao... Nhất định là trong lòng oán giận, không sai, đây chính là hắn tìm cửa rồi! Quý khách, chúng ta tuyệt đối không thể đắc tội bọn họ, bọn họ muốn gì, chúng ta nên cho cái đó đi.

Người tài xế này biết nhiều quá nhỉ, thế mà còn quyết định thay cho đám người Bạch Tiểu Thăng.

- Bọn họ không phải là cùng một nhóm người, nhưng đều đến vì cái này.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, giơ túi công văn trong tay lên cao.

- Bằng không ngài đưa cho bọn họ, lại ném qua phía trước đi?

Tài xế cẩn thận đề nghị.

Bạch Tiểu Thăng buồn cười:

- Đáng tiếc tôi không muốn cho ai cả, bởi vì nó rất đặc biệt.

- Ngài không nên nói đùa, tính mạng an toàn mới là quan trọng hơn!

Tài xế khóc không ra nước mắt nói:

- Có quan trọng nữa thì nó chẳng qua cũng chỉ là một ít tài liệu thôi sao!

- Anh lại nói sai rồi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với tài xế:

- Đây không chỉ là tài liệu, còn là mồi nhử đấy.

Mồi nhử?

Tài xế kia nghe vậy liền sửng sốt.

- Anh đề cử cho tôi con đường này đúng là tuyệt diệu, để cho bọn họ đều cùng tiến đến.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Vẻ mặt tài xế kia lập tức không được tự nhiên.

Hai người trao đổi ở trước xe hình như đã có kết quả, tất cả đều quay đầu giống như hung thần ác sát nhìn chiếc xe chở đám người Bạch Tiểu Thăng, nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng.

Sau đó, hai người trở lại bên phía mình, đánh tiếng cho người trong nhóm bước tới gần.

Trong giây lát, những người này đã đạt được nhận thức chung!

Trong chiếc xe phía sau kia, Saitou biết được tin tức hưng phấn bám vào chỗ ngồi phía trước, thò người qua nhìn qua tấm kính trước mặt.

Hắn muốn xem Bạch Tiểu Thăng bị xui xẻo thế nào.

Không đợi người của hai phía tới gần, trừ chỗ ngồi của tài xế, cửa xe của đám người Bạch Tiểu Thăng đang ngồi đều mở ra.

Lúc này, tài xế kia rúc trong chỗ ngồi, không biết tại sao có hơi choáng váng mơ hồ, hơi ủ rũ.

Bạch Tiểu Thăng xuống xe, một cánh tay đặt ở cửa xe, mỉm cười nhìn người trước mặt lại nhìn người phía sau, từ trong xe lấy ra túi công văn đặt ở trên mui xe.

- Các vị!

Bạch Tiểu Thăng nhìn trước sau, cao giọng nói.

Hai nhóm người đến gần thoáng cái đã dừng bước, nghi ngờ nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Người này đối mặt với cảnh tượng như vậy, không ngờ còn ung dung bình tĩnh?

Hắn không biết cái gì gọi là sợ sao?

Người của hai bên có phần bội phục Bạch Tiểu Thăng

- Các vị đều tới vì tôi sao?

Bạch Tiểu Thăng cao giọng mỉm cười nói:

- Cũng là tới vì đồ trong tay tôi?

Tất nhiên không ai trả lời Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nói tiếp:

- Nhưng các người thật sự biết tôi là ai không? Các người biết thân phần tài liệu này có giá trị thương mại cơ mật liên quan đến hơn mười doanh nghiệp nòng cốt nhất không? Các người biết hậu quả loại hành vi này của các người sao?!

Bạch Tiểu Thăng lần lượt hỏi thăm nhưng không có người nào trả lời.

- Nực cười, hắn muốn hù dọa ai chứ?

Trong xe phía sau, Saitou cười lạnh nói:

- Hôm nay tôi lại ra tay, đến lúc đó tất cả vấn đề đều đổ lên thân những người đối diện, không phải không thành vấn đề sao!

Saitou muốn để cho phía đối diện gánh tội, mà phía đối diện rõ ràng cũng muốn để cho hắn tới gánh tội...

Đây cũng tính là sự ăn ý không mưu mà hợp.

Hai nhóm người trước sau lại tiến tới gần.

Chỉ dựa vào mấy câu nói của Bạch Tiểu Thăng vẫn không ngăn cản được bọn họ.

Lôi Nghênh với vẻ mặt không cảm xúc đứng ở bên cạnh, chỉ cần Bạch Tiểu Thăng không có nguy hiểm, anh ta có thể bất động.

Lâm Vi Vi lại có chút hồi hộp nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Cho dù trước đây nói rất hay, nhưng chuyện tới trước mặt, thấy được trước sau nhiều người cầm vũ khí như vậy, cô cũng hơi sợ.

- Xem ra, các người không biết hành vi của các người bây giờ nghiêm trọng tới mức nào!

Bạch Tiểu Thăng khẽ thở dài.

Sau đó, hai cánh tay Bạch Tiểu Thăng lập tức giang ra, mỗi tay chỉ về một phía ngõ nhỏ:

- Các người… nhìn phía sau đi!

Những lời này đã có hiệu quả, hai nhóm người không chịu nổi xoay người nhìn về phía sau mình.

Ngay cả trong xe Saitou cũng không nhịn được làm theo.

Kết quả nhìn qua, hai đầu của ngõ nhỏ thậm chí không thấy có một bóng người nào.

- Khốn kiếp, lúc này vẫn cố làm ra vẻ huyền bí!

Trong xe, Saitou tức giận đấm tay:

- Một lúc nữa khi cho người phía dưới đánh hắn, phải đánh nhiều vào mặt đất!

Saitou tức giận chính là mình vừa rồi không ngờ lại có thể bị dọa cho giật mình.

Người bên kia hình như cũng tức giận, hầm hầm nâng tay lên.

Nhưng đúng lúc này, những tiếng ầm ĩ truyền đến, không khí hình như bị khuấy động, có gió cuốn vào trong con hẻm.

Không bao lâu, hai chiếc máy bay trực thăng một trước một sau xuất hiện ở hai đầu của con hẻm nhỏ.

Trên máy bay trực thăng lại có mấy người lính được vũ trang đầy đủ, không ngờ còn có súng mày nữa.

- Tất cả mọi người bỏ vũ khí xuống! Chỉ lặp lại một lần, tất cả mọi người, bỏ vũ khí xuống!

Tiếng cánh quạt rất lớn, tiếng loa còn lớn hơn nữa.

Quyết đoán! Lạnh lùng!

Hai nhóm người phía dưới nhìn máy bay trực thăng trên đầu thì trực tiếp há hốc mồm, không nói thêm một lời vội ném đồ trong tay xuống, tranh nhau giơ hai tay lên.

Nói cho cùng, bọn họ chỉ người làm thuê, kiếm ít tiền mà thôi, không đáng tìm đường chết.

Trong xe, Saitou thấy vậy mắt cũng trợn trừng, trong miệng lại một câu nói:

- Ôi mẹ ơi, đây, đây là từ chỗ nào tới vậy!

Tiếng gió quá lớn, Bạch Tiểu Thăng không có cách nào nói chuyện lớn tiếng, chỉ đành phải nói thầm cho mình nghe:

- Tất cả đều thấy được chưa, tôi là khách quý của đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, tất nhiên nhận được sự quan tâm mật thiết của phía Lekram về vấn đề an toàn. Chỉ là không ngờ... Tôi sớm báo cảnh sát, không ngờ lại có tới hai nhóm người tới, thật có mặt mũi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng ngạc nhiên nhìn hai máy bay trực thăng xoay quanh trên đầu, ở dưới sự "nhìn kỹ" của bọn họ, còn ai dám kiêu căng!

- Tất cả những điều này đều đã được sắp xếp tốt, hoàn toàn theo đúng dự đoán của chúng ta, căn bản không có tình huống nào ngoài ý muốn, tôi còn cảm giác có chút chán nản, không có cơ hội biểu hiện nữa đấy.

Lôi Nghênh ghé người ở cửa xe, cằm tỳ vào mu bàn tay, trong miệng thầm thì.

Thật ra anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao đối phương lại cầm vũ khí, coi như là uy hiếp cực lớn.

Không bao lâu, tiếng còi cảnh sát vang lên.

Hai đầu lối vào của hẻm nhỏ xuất hiện rất nhiều nhân viên cảnh sát địa phương.

Vụ tấn công hôm nay là âm mưu đã được vạch trước, vừa vặn gặp phải âm mưu chuẩn bị từ trước nên không động tới binh đao đã kết thúc.

Chỉ có điều, đối với một vài người nào đó thì đây mới chỉ là bắt đầu thôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận